Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1149




Lời này khiến mọi người không thể phản bác.

Ba Giang mẹ Giang do dự vài giây, cuối cùng gật đầu.

"Cậu Đường nói phải, chuyện này cứ để Hạ tỉnh lại rồi tự mình quyết định." Ba Giang thở dài, sống lưng càng thêm gù hơn.

Có lẽ Hạ sẽ không có ý định tự tử nữa khi biết mình có thai.

Phải, tiếp tục tự tử.

Nếu Hạ thực sự tự tử vì muốn giải quyết ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều, thì nếu lần này không chết thành, Hạ chắc chắn sẽ nghĩ cách tự sát lần nữa.

Vì đó cũng là suy nghĩ của đôi vợ chồng già.

Vì vậy, sự xuất hiện của đứa trẻ này có thể là hy vọng duy nhất để cứu Hạ.

Mẹ Giang cũng nghẹn ngào ậm ừ một tiếng: "Được."



Sau đó, tất cả mọi người đều không nói gì nữa, nhìn Giang Hạ chìm vào yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, ba Giang nhìn Tống Vy: "Vy Vy à, các cháu về chỗ ở trước đi, hôm nay đến thăm Hạ đã làm phiền mấy cháu rồi, mốt rồi tới."

Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, sau đó lại nhìn về phía hai đứa trẻ, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt của hai đứa nhỏ, liền gật đầu nói: "Được, vậy chú và dì ơi, chúng cháu về khách sạn trước, sau khi ổn định, buổi tối lại tới."

"Ừm."Ba mẹ Giang đáp.

Tống Vy quay đầu về phía Đường Hạo Tuấn: "Đi thôi chồng."

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, một tay nắm tay Dĩnh Nhi, một tay nắm tay cô đi về phía cửa.

Tống Hải Dương đương nhiên là do Tống Vy nắm tay rồi.

Cả gia đình bốn người bước ra khỏi bệnh viện, lên xe, tài xế chở về khách sạn.

Trên đường đi, Tống Vy đột nhiên nói với đôi mắt đỏ hoe: "Thật ra, em đáng lẽ phải nghĩ đến việc Hạ tự sát từ sớm."

"Sao lại nói vậy?" Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, nhìn cô.

Tống Vy cụp mi xuống: "Hôm trước khi em ra sân bay, Hạ đã đến gặp em, nói gì mà không còn thời gian nữa, lúc đó em đã cảm thấy có chỗ nào đó không ổn rồi, nhưng lại nói không ra được là chỗ nào, cuối cùng thì không có nghĩ nhiều nữa, nếu như lúc đó em có thể nghĩ nhiều một chút, nói không chừng sẽ nghĩ đến khả năng cậu ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch, sau đó em có thể ngăn cản cậu ấy rồi."

Nghe lời cô tự trách, Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: "Không liên quan đến em, mỗi người đều là cá thể độc lập, không ai có thể kiểm soát được đối phương sẽ làm gì, cho dù lúc đó em biết Giang Hạ sẽ làm chuyện ngốc nghếch đi nữa, ngăn cản được cô ấy, nhưng em có thể đảm bảo là sau khi ngăn cản lần này, Giang Hạ sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa không? "

Vẻ mặt của Tống Vy đơ ra, không nói nên lời.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng nhìn cô: "Em xem, em không trả lời được, bởi vì em biết mình không thể đảm bảo, cho nên em không cần tự đổ chuyện này lên người mình, cho rằng đó là lỗi của mình, em và Giang Hạ không thể ở cùng nhau mọi giờ mọi lúc, không thể ngăn cản cô ấy bất kỳ lúc nào được, bọn em sớm muộn cũng phải tách nhau ra, cô ấy muốn làm gì, em căn bản không quản được. "

Tống Vy cũng biết lời anh nói là thật, trong lòng có chút buồn bực: "Em chỉ cảm thấy rõ ràng mình có cơ hội ngăn cậu ấy, nhưng lại để lỡ qua, nên cảm thấy tự trách thôi."

"Anh biết, nhưng không cần thiết, ít nhất Giang Hạ cũng thật sự không có xảy ra chuyện gì không phải sao?" Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: "Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ lát đi."

Có lẽ giọng nói của anh thật sự có ma lực, Tống Vy thật sự đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Đường Hạo Tuấn trầm mặc nhìn cô, hôn lên trán cô một cái, rồi ôm cô chặt hơn nữa.

Chẳng bao lâu, đã đến khách sạn.

Sau khi xe dừng, hai bé xuống xe trước.

Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy xuống sau.

Hai đứa trẻ đi theo người phục vụ khách sạn về phía thang máy, vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại hai người Đường Hạo Tuấn.

Khi đến phòng tổng thống, Đường Hạo Tuấn đặt Tống Vy lên giường, sau khi đắp chăn bông, mới nhìn hai đứa nhỏ: "Hai đứa nhớ ngoan ngoãn, đừng làm ồn tới mẹ biết chưa?"

Anh biết rất rõ tình trạng tinh thần của Tống Vy đang căng thẳng, tâm tình nặng trĩu thế nào khi biết Giang Hạ tự tử.

Cô cần phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị bệnh nếu cứ tiếp tục như thế này.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ba."

"Ừm, hai con về phòng đó đi, ba ngủ với mẹ một lát." Đường Hạo Tuấn chỉ sang phòng đối diện nói.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi qua đó.

Đường Hạo Tuấn cởi giày, vén chăn ra nằm bên cạnh Tống Vy, ôm cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối, Tống Vy ăn cơm xong liền lên đường đến bệnh viện.

Đường Hạo Tuấn và hai đứa con không đi.

Đường Hạo Tuấn phải mở họp video nên phải ở lại khách sạn.

Hai đứa nhỏ cũng bị Tống Vy ra lệnh ở trong khách sạn, dù sao buổi tối rồi, dù có vệ sĩ đi nữa, cô cũng không yên tâm đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.

Bởi vì không ai biết khi nào Đường Hạo Minh sẽ xuất hiện.

Khi đến bệnh viện, Tống Vy gõ cửa phòng bệnh của Giang Hạ.

Không lâu sau, cửa mở ra, mẹ Giang xuất hiện trước mặt Tống Vy, có chút kinh hỉ: "Vy cháu đến rồi."

"Ừm, cháu đến rồi." Tống Vy gật đầu đáp.

Mẹ Giang nhìn về phía sau: "Cháu đi một mình à? Cậu Đường và bọn trẻ không tới sao?"

"Hạo Tuấn phải họp nên không đến, buổi tối hai đứa nhỏ cũng không thích hợp để đưa ra ngoài, nên để bọn nó lại trong khách sạn rồi ạ." Tống Vy cười giải thích.

Mẹ Giang gật đầu: "Nên như vậy."

"Đúng rồi dì, cháu vừa thấy tâm tình dì rất tốt, có tin tức tốt sao?" Tống Vy hỏi.

Mẹ Giang nghe cô nói vậy, lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy, Hạ tỉnh lại rồi."

Nghe vậy, Tống Vy cũng rất vui mừng: "Thật sao? Hạ tỉnh rồi sao?"

"Đúng vậy, mới tỉnh không lâu, dì vốn muốn gọi điện thoại cho cháu, nhưng nhớ là ban ngày cháu nói buổi tối sẽ lại đến, cho nên không gọi nữa, định đợi cháu tới rồi cho cháu bất ngờ, bây giờ cháu đến đúng lúc lắm, Hạ vẫn còn đang tỉnh, mau vào đi."

Mẹ Giang vừa nói vừa đưa tay kéo Tống Vy vào trong phòng.

Trong phòng, Giang Hạ đang nằm trên giường bệnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Còn ba Giang thì đang ngồi ở mép giường bệnh, trên tay cầm một quả táo đang gọt vỏ.

Nhìn thấy mẹ Giang đưa Tống Vy đến, ba Giang cuối cùng cũng mỉm cười: "Vy Vy, cháu đến rồi, chú gọt quả táo cho cháu."

"Dạ được, vậy cháu không khách sáo nữa nha chú." Tống Vy cười nói.

Ba Giang quả nhiên lại lấy một quả táo ra gọt vỏ cho cô.

Tống Vy bước đến mép giường bệnh, cúi đầu nhìn Giang Hạ.

Giang Hạ vẫn còn đang phân tâm, còn chưa nhận ra rằng cô đã đến.

Tống Vy đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Giang Hạ.

Lúc này, Giang Hạ cuối cùng cũng hồi thần lại, đưa mắt nhìn về phía Tống Vy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khàn giọng nói: "Vy Vy?"

"Là tớ." Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ kinh ngạc hỏi: "Không phải cậu về thành phố Giang rồi sao? Sao lại tới nữa?"

Tống Vy giả bộ tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: "Cậu còn nói nữa, tớ mới về có một đêm, cậu lại làm ra chuyện này, cho nên tớ còn không phải nhanh chóng chạy qua đây sao?"

Giang Hạ biết Tống Vy đang ám chỉ điều gì, cắn môi xin lỗi: "Xin lỗi nha Vy."

Nhìn thấy cô như vậy, lửa giận trong lòng của Tống Vy cũng đột nhiên trầm xuống.

Tống Vy thở dài, sau đó vươn tay chọc vào trán cô: "Cậu đó, rốt cuộc tại sao cậu lại làm như vậy, cậu có biết, biết là lúc cậu tự sát, tớ suýt chút đã sợ chết khiếp rồi không, còn có chú và dì cũng sợ không nhẹ, lớn tuổi vậy rồi, lỡ như bị cậu làm cho sợ đến xảy ra chuyện gì, cậu không thấy có lỗi với họ sao? "

Bên cạnh, ba mẹ Giang nghe Tống Vy nói như vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Giang Hạ cũng biết rằng mình đã sai.

Khi tự sát, cô cũng biết sẽ có lỗi với cha mẹ và làm họ buồn, nhưng dù gì cũng chết rồi, cho dù ba mẹ có đau lòng, cô cũng không làm gì được nữa.

Nhưng bây giờ, cô vẫn chưa chết, đã sống tiếp, mà sống tiếp lại đối mặt với nỗi đau của cha mẹ mình, trong lòng cô tự trách áy náy, khiến cô không tài nào thở nổi.