“Đừng nghĩ nhiều.” Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ vai cô: “Anh hiểu được cách làm của Giang Hạ.”
Anh vừa nói xong, ba mẹ Giang đồng loạt nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nói: “Nhà họ Giang và nhà họ Kiều có ân oán sâu đậm, ba mẹ Kiều Phàm quả thật là vì nhà họ Giang nên mới chết. Giang Hạ muốn chấm dứt hoàn toàn ân oán giữa hai gia đình, chuyện cô ấy có thể làm là lấy mạng đổi mạng, cô ấy không thể để ba mẹ mình phải trả giá bằng tính mạng, cho nên những gì cô ấy có thể làm là dùng tính mạng của mình để giải quyết mối ân oán này.”
Nghe Đường Hạo Tuấn nói xong, ba Giang đấm ngực: “Con bé này… sao nó có thể nghĩ như thế chứ, đây là ân oán giữa thế hệ chúng tôi, phải nên để thế hệ chúng tôi giải quyết, chứ không phải để con bé giải quyết, sao con bé có thể…”
Mẹ Giang khóc nức nở: “Giang Hạ, hu hu…”
Cặp vợ chồng vốn đã già hơn người đồng trang lứa, nay lại càng thêm già nua.
Tống Vy nhìn họ, trái tim thắt lại, môi mấp máy, đang định nói gì đó thì ba Giang đột nhiên nói: “Từ lâu, chú và mẹ Giang Hạ đã nghĩ đến việc giải quyết ân oán giữa hai gia đình, thậm chí đã nghĩ ra cách rồi, nhưng vẫn chưa thực hiện, con bé Giang Hạ lại ra tay trước.”
“Cái gì? Chú dì đã tìm ra cách giải quyết ân oán giữa hai gia đình rồi sao?” Tống Vy ngạc nhiên.
Ba mẹ Giang vừa khóc vừa gật đầu.
Tống Vy buông tay Đường Hạo Tuấn, bước tới nắm lấy tay mẹ Giang hỏi: “Chú dì, hai người đã nghĩ ra cách gì? Sao đến giờ vẫn chưa thực hiện?”
Nếu ân oán giữa hai gia đình được giải quyết từ sớm thì có lẽ Giang Hạ đã không đau khổ đến mức phải tự sát để giải quyết ân oán giữa hai gia đình.
Ba mẹ Giang nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, họ ngẩng đầu nhìn nhau, hồi tưởng lại.
Sau đó ba Giang cười khổ đáp lại: “Biện pháp cũng giống Giang Hạ, cũng là lấy mạng đổi mạng. Quả thật là vì vợ chồng chú nên ba mẹ Kiều Phàm mới bị lộ tung tích và bị giết, do vậy Kiều Phàm rất căm hận chú dì, cho rằng chú dì cũng là kẻ giết người. Giang Hạ thì lại thích cậu ta, thấy cậu ta lạnh lùng thờ ơ với Giang Hạ nên chú và mẹ con bé rất buồn. Cho nên lúc đó chú và dì cháu đã suy nghĩ, có phải chú dì giải quyết ân oán giữa hai gia đình thì Kiều Phàm và Giang Hạ có thể đến được với nhau không, sau đó…”
Nói đến đây, ba Giang lau nước mắt trên mặt và nói tiếp: “Sau đó chú bàn bạc với dì cháu, đợi qua sinh nhật sáu mươi tuổi của vợ chồng chú, hai vợ chồng chú sẽ cùng nhau tự sát. Bằng cách này, chú và dì sẽ dùng mạng sống của mình để đền mạng cho ba mẹ Kiều Phàm, như thế cậu ta sẽ không còn oán hận nhà họ Giang, cũng sẽ không oán hận con bé nữa, sau đó con bé và cậu ta có thể ở bên nhau. Chỉ là thời gian dần trôi qua, thái độ của cậu ta với con bé càng ngày càng lạnh nhạt, sau đó chú và dì cháu khẳng định, cho dù ân oán giữa hai gia đình được giải quyết thì cậu ta cũng sẽ không yêu con bé.”
“Không sai, cho nên dì và chú mong rằng Giang Hạ sẽ yêu một người khác và tìm được hạnh phúc cho riêng mình, vả lại chú dì cũng sắp sáu mươi tuổi, nên chú dì rất mong Giang Hạ nhanh chóng tìm được một nửa của mình và hãy quên Kiều Phàm đi. Nếu như vậy thì trước khi chết, chú dì có thể nhìn thấy con bé kết hôn, con bé sẽ có được một người chồng yêu thương con bé, cho dù chú dì có chết thì con bé cũng có thể sống tiếp, nhưng hai vợ chồng chú còn chưa kịp làm gì thì con bé đã tự sát trước.”
Mẹ Giang đau khổ gào khóc.
Tống Vy môi mấp máy, đột nhiên không nói nên lời, cũng không biết nên nói gì mới phải.
Cô vốn tưởng giải pháp mà họ đưa ra để giải quyết ân oán giữa hai gia đình là kiểu vẹn toàn đôi bên.
Nhưng không ngờ lại là lấy mạng đổi mạng.
Sao cô có thể mở miệng bảo ba mẹ Giang Hạ thực hiện giải pháp này được?
Cũng không thể thực hiện!
Từ đó cho thấy ân oán giữa nhà họ Kiều và nhà họ Giang thực sự không có hồi kết.
Tống Vy hít sâu một hơi, vỗ nhẹ bàn tay mẹ Giang: “Dì à, cháu biết dự định của chú dì, nhưng cháu không hy vọng chú dì làm như vậy. Chú dì cũng thấy đó, Giang Hạ tự sát để giải quyết ân oán giữa hai gia đình đã khiến chú dì rất đau khổ, nếu hai người mà tự sát, dù cho Giang Hạ có gia đình mới, có người yêu mới, cậu ấy vẫn sẽ đau khổ.”
“Vy Vy nói đúng, cho nên chú dì đừng hành động nông nổi, sẽ có cách giải quyết thôi.” Đường Hạo Tuấn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
Hai đứa nhỏ cũng gật đầu.
Ba mẹ Giang đưa mắt nhìn nhau, biết được những lo lắng của bọn họ, trong lòng rất cảm động.
Họ gượng cười nhìn một nhà bốn người của Tống Vy.
“Cậu Đường và Vy Vy đừng lo, chú dì biết rồi, ít nhất chú dì sẽ không làm những điều ngu ngốc vào lúc này, Giang Hạ vẫn cần hai vợ chồng chú.” Ba Giang nói.
Mẹ Giang ừm một tiếng: “Đúng vậy, chú dì sẽ không hành động nông nỗi nữa.”
“Vậy thì tốt, chú dì, chúng ta đi thăm Giang Hạ thôi.” Tống Vy nói.
Ba Giang nhanh chóng dẫn đường.
Một nhóm người bước vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, hai mắt Giang Hạ nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, cả người giống như người đã chết, khiến người ta đau lòng.
Tay trái của cô ấy đang đặt bên mép giường, cổ tay quấn băng gạc, kim tiêm gắn vào tĩnh mạch cánh tay, đang chuyền máu vào cơ thể.
“Bác sĩ nói lúc Giang Hạ tự sát, con bé cứa cổ tay sâu đến mức cắt đứt cả tĩnh mạch, nếu vợ chồng dì không phát hiện kịp thời thì có lẽ Giang Hạ đã không chống đỡ nổi đến khi tới được bệnh viện.” Mẹ Giang chạm vào mặt con gái mình, giọng nói nghẹn ngào.
Tống Vy nhìn bạn thân mình như vậy, vừa tức giận vừa đau lòng.
Đau lòng vì Giang Hạ lại biến thành thế này.
Cũng giận Giang Hạ vì đã giấu quá kĩ khiến người ta không thể đoán ra được cô ấy muốn tự sát.
“Phải rồi dì, đứa bé trong bụng Giang Hạ có giữ được không?” Tống Vy nhìn bụng Giang Hạ rồi hỏi.
Mẹ Giang gật đầu: “Giữ được, lúc đầu biết Giang Hạ mang thai, dì đã muốn bác sĩ bỏ đứa bé này, bởi vì dì nghĩ Giang Hạ bị cưỡng hiếp nên mới có nó, ba đứa bé chắc chắn là loại đàn ông không ra gì, cho nên dì không định để Giang Hạ giữ lại đứa bé này. Nhưng mà bác sĩ nói Giang Hạ đã mất máu quá nhiều, nếu phá thai thì chỉ sợ không cứu được nữa, cho nên mới giữ đứa bé lại trước, đợi Giang Hạ bình phục rồi mới phá thai, dù sao đứa bé cũng chỉ mới được một tháng tuổi thôi.”
“Ồ.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Bây giờ chú dì đã biết ba đứa bé là Kiều Phàm, vậy chú dì có muốn giữ đứa bé này lại không?”
“Chuyện này…” Câu hỏi này khiến ba mẹ Giang bối rối.
Thật ra với họ mà nói, dù cho đứa bé này là con của ai thì cũng phải bỏ.
Kiều Phàm cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên, Kiều Phàm không yêu Giang Hạ, dù Giang Hạ có mang thai đứa con của anh ta thì anh ta cũng sẽ không đoái hoài đến mẹ con Giang Hạ, vậy sao phải sinh con cho anh ta?
Họ có thể không quan tâm đến cảm xúc của Kiều Phàm, nhưng lại không thể mặc kệ cảm xúc của con gái mình.
Nếu Giang Hạ biết mình mang thai con của Kiều Phàm thì chưa chắc sẽ bỏ đứa bé đi, khả năng rất lớn là Giang Hạ sẽ giữ lại, cho dù đứa bé này sẽ khiến cuộc sống sau này của cô ấy khó khăn hơn, nhưng e là cô ấy sẽ không hối hận, bởi vì hai vợ chồng bọn họ thấy Giang Hạ rất yêu Kiều Phàm.
Nhưng nếu coi nhẹ nguyện vọng của Giang Hạ mà ép cô ấy bỏ đứa bé, e rằng Giang Hạ sẽ suy sụp và phát điên.
Cho nên vợ chồng già họ không biết phải làm thế nào nữa.
Thấy ba mẹ Giang không lên tiếng, Đường Hạo Tuấn nhìn Giang Hạ trên giường bệnh: “Nếu đã như vậy thì để Giang Hạ lựa chọn đi, cô ấy là mẹ của đứa bé, cô ấy mới là người có quyền quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không.”