Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1150




"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi ..." Giang Hạ che mặt, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa xin lỗi cha mẹ Giang.

Cô biết chuyện của mình lần này đã khiến ba mẹ cô sợ hãi.

Cô cũng biết mình tự tử, người không thể chấp nhận được và suy sụp nhất chính là ba mẹ.

Vì vậy, bây giờ trong lòng cô cảm thấy thực sự có lỗi, rất tự trách.

Ba mẹ đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì sau này ba mẹ phải làm sao đây?

Giờ phút này, Giang Hạ thực sự hối hận rồi, hối hận vì những gì mình đã xem nhẹ, hối hận vì sự bồng bột của mình.

Cô chỉ nghĩ đến ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều, cảm thấy dùng mạng của mình để thay mặt ba mẹ xin lỗi ba mẹ Phàm, có như vậy thì Phàm mới không phải sống trong sự hận thù của quá khứ, cũng không cần hận ba mẹ cô, ba mẹ cô cũng không cần sống tiếp trong sự áy náy và tự trách của quá khứ, ngày ngày buồn bã u uất nữa.

Cô đã nghĩ quá kỹ, cũng vì vậy, cô đã ngó lơ liệu đây có phải là điều cha mẹ cô muốn, liệu họ có thể chấp nhận nó được hay không.

Lỡ như ba mẹ cô không thể chấp nhận được, lỡ như cũng xảy ra chuyện sau khi bị đả kích lớn, thì sự hy sinh của cô, không những vô nghĩa mà còn trở thành kẻ đầu sỏ hại ba mẹ cô nữa.



Nghĩ tới nếu mình thật sự chết, ba mẹ cũng có thể sẽ đi cùng, trong lòng Giang Hạ lại thấy sợ.

Ba mẹ Giang nhìn con gái khóc như vậy cũng biết con gái mình có thể đã hối hận rồi, biết hành vi tự sát của mình là sai, cũng đều đã tha thứ cho cô.

Có thể không tha thứ sao?

Việc con gái tự tử tuy bốc đồng nhưng cũng là vì để chuộc lỗi cho hai vợ chồng già bọn họ.

Hơn nữa, bây giờ con gái vẫn đang nằm trên giường bệnh, bọn họ làm sao có thể trách cứ con gái, làm sao nỡ mắng con gái chứ.

"Hạ, Hạ của mẹ." Mẹ Giang đi tới, ôm lấy Giang Hạ, vỗ vỗ lưng của Giang Hạ, cũng khóc sướt mướt: "Đồ bất hiếu này, con có biết con suýt chút nữa đã làm mẹ sợ chết khiếp rồi không."

"Còn ông già mày nữa, cũng suýt bị mày làm sợ cho chết khiếp rồi." Ba Giang cũng bước tới, vừa tức giận nói vừa than thở mà nói.

Giang Hạ mắt đỏ hoe nhìn hai vợ chồng: "Thực xin lỗi ba mẹ, thực xin lỗi."

"Sau này đừng như vậy nữa. Chuyện này là chuyện của mẹ và ba con, đương nhiên do mẹ và ba con tự giải quyết, ba mẹ hy vọng con được an ổn, nghe chưa?" Mẹ Giang trừng cô.

Giống như cô mà không đồng ý, thì sẽ tới công chuyện với bà vậy.

Giang Hạ ậm ừ một tiếng: "Con nghe rồi."

Con người là thế đấy, một khi đã có ý chí muốn chết, thì sẽ có dũng khí để tự sát.

Nếu chết thật thì không nói.

Nếu không chết mà may mắn sống sót được, sau khi trải nghiệm được cái chết là một chuyện vô cùng đau đớn, thì muốn tự sát nữa sẽ không có dũng khí nữa, sẽ rất khó khăn.

Cô bây giờ cũng gần như là vậy đó.

"Nghe là được, con tốt nhất nên ghi nhớ câu này cho ba, nếu con còn làm bậy nữa, đừng trách ba và mẹ con đi theo xuống đó, đến lúc đó, ba và mẹ con, chính là bị đứa con gái bất hiếu con hại chết đó." Ba Giang tức giận chỉ vào Giang Hạ.

Giang Hạ rụt rụt cổ: "Con biết rồi ba, con sẽ không làm vậy nũa."

"Không là được." Mẹ Giang vỗ nhẹ vào lưng cô.

Ở bên cạnh, Tống Vy thấy Giang Hạ từ bỏ ý định tự tử, sau đó nhìn một gia đình ba người ôm nhau, dáng vẻ ấm áp đó, không khỏi bật cười hậm mộ.

Phải, là hâm mộ.

Cô thực sự hâm mộ với Hạ vì còn có sự chăm sóc và yêu thương của ba mẹ.

Còn cô, đã mất đi tình yêu của ba từ khi còn rất nhỏ, bây giờ, cũng đã mất đi mẹ.

Đôi khi, trong lòng cảm thấy kiệt sức, muốn tâm sự với mẹ, nhưng không có cơ hội nữa.

Vì vậy, cô thực sự hâm mộ với Hạ, còn có ba mẹ ở bên.

Cũng vì vậy, cô hi vọng Hạ thật sự từ bỏ ý định làm chuyện ngu ngốc, ở bên mẹ Giang thật tốt, đừng để mẹ Giang già rồi, mà còn phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

"Đúng rồi, Hạ, con có biết mình mang thai rồi không?" Đang suy nghĩ, Tống Vy đợt nhiên nghe thấy mẹ Giang lên tiếng nói ra chuyện này.

Tống Vy sững sờ một hồi, lập tức nhìn về phía Giang Hạ.

Nhìn thấy cả người Giang Hạ sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Hóa ra Hạ không biết mình đang mang thai.

Cô còn tưởng, khi Hạ tỉnh lại mẹ Giang đã nói với Hạ rồi chứ.

Không ngờ, giờ mới nói.

"Mẹ nói cái gì?" Giang Hạ đặt tay lên bụng, mấp máy môi, một lúc sau mới phát ra giọng nói run rẩy: "Con…con có thai?

Làm sao có thể được?

Cô vậy mà lại có thai?

"Ừm, con đã mang thai được hơn một tháng rồi." Mẹ Giang gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Con có biết đứa con trong bụng của con là của ai không?

Giang Hạ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, lúc này cô mới hoàn toàn hiểu mẹ không có nói dối cô, là cô thật sự đang mang thai.

Cô mang thai rồi, mang thai đứa con của Phàm!

Nhưng, sao có thể được.

Tối hôm đó sau khi về, cô đã uống thuốc, làm sao mà có thai được?

"Hạ, con có nghe không?" Nhìn thấy Giang Hạ cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, hồi lâu vẫn không trả lời câu hỏi của mình, mẹ Giang cau mày gọi một tiếng.

Giang Hạ giật mình hoàn hồn: "Con...con đang nghe đây."

"Vậy thì nói cho mẹ biết, đứa con trong bụng của con là của ai?" Mẹ Giang chỉ vào bụng cô.

Tống Vy và ba Giang biết mẹ Giang cố ý hỏi như vậy, chính là muốn để Giang Hạ tự nói ra ba của đứa bé.

Cho nên, cũng không ai nói gì.

Chỉ nhìn Giang Hạ.

Để xem rốt cuộc cô có nói không.

Tuy nhiên, Tống Vy cảm thấy với tính cách của Hạ, khả năng nói sẽ rất nhỏ, dù sao thì ba mẹ Giang bây giờ đều không ủng hộ việc Hạ tiếp tục yêu Phàm.

Hạ biết điều này, tuyệt đối sẽ không nói ra ba của đứa trẻ là Phàm đâu.

Quả nhiên đúng như Tống Vy đoán, Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, mở miệng đáp: "Con...con không biết."

Tống Vy bất lực lắc đầu.

Thật sự bị cô đoán trúng rồi.

"Con không biết?" Mẹ Giang sắc mặt đen lại, hiển nhiên không vui.

Ba Giang cũng xị mặt lại: "Con đã có quan hệ với ai, con không biết sao?"

Một tia chột dạ lóe qua trong mắt Giang Hạ, sau đó nhanh chóng rũ mi xuống, che dấu sự chột dạ trong mắt, cắn môi dưới nói: "Con...con thật sự không biết, đêm đó con say rượu, con không biết là với ai ... "

"Đủ rồi!" Mẹ Giang không nghe được nữa, lạnh lùng nhìn cô: "Đừng nói dối nữa, đứa nhỏ trong bụng con, mẹ và ba con đã biết nó là của ai rồi, là của Phàm đúng không?"

Ngay khi những lời này nói ra, Giang Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mẹ Giang với vẻ không thể tin được.

Rõ ràng là ngạc nhiên làm sao mẹ Giang biết được.

Nhìn vẻ mặt của Giang Hạ, mẹ Giang hoàn toàn chắc chắn đứa trẻ đó đúng là của Phàm, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực, nhịn không được mà đưa tay chọc vào trán Giang Hạ: "Hạ, con nói con đi, rốt cuộc đang làm gì vậy, đứa nhỏ là của ai thì là của người đó, sao phải giấu giếm? "

Ba Giang cũng gật đầu: "Mẹ con nói đúng, con giấu giếm thì có ích lợi gì? Con có biết nếu ba và mẹ con không biết đứa trẻ là của ai thì ba và mẹ con chắc chắn sẽ gọi cảnh sát không? Đến lúc đó chuyện sẽ càng lớn hơn nữa, thế giới bên ngoài sẽ lan truyền mọi điều xấu xa về con, con hiểu không? "

"Con ..." Giang Hạ mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu xuống: "Con hiểu, con xin lỗi ba mẹ, con không phải cố ý giấu diếm ba mẹ, con chỉ sợ nếu biết được ba mẹ sẽ tức giận, vì vậy ...... "

"Con cũng biết sợ ba mẹ tức giận sao?" Mẹ Giang hừ lạnh một tiếng: "Biết sợ ba mẹ tức giận, còn không chịu nói với ba mẹ, một mình gánh vác mọi thứ, con gánh nổi sao? Nếu như không phải Vy nói với ba mẹ, có phải con định giấu ba mẹ cả đời không?"