Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1043




Tống Vy bước trên con đường đi về phía cha xứ, vừa mỉm cười, cũng vừa đánh giá những khách khứa này.

Tống Kim và Mạnh Ngọc là thật lòng chúc phúc cô và Hạo Tuấn, tuy trên mặt Kiều Phàm nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

Tống Vy thấy anh ta như vậy, không nhịn được thở dài.

Anh ta vẫn chưa từ bỏ được cô sao?

Có điều Tống Vy cũng không chú ý nhiều Kiều Phàm, rất nhanh lại di chuyển ánh mắt, chuyển sang khách ở một bên khác.

Bên này có Mạc Vân.

Mạc Vân mặc một bộ lễ phục lệch vai màu phấn hồng, trang sức trên người và makeup trên mặt cũng khá kỹ lưỡng, không giống như trước kia, bất luận là ở bữa tiệc hay bình thường, Mạc Vân đều hận không thể đeo tất cả trang sức đáng tiền lên người.

Đương nhiên, cũng không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là cô thật sự nhìn thấy sự chúc phúc trên mặt Mạc Vân, không phải là loại giả tạo kia, mà là sự nghiêm túc, chân thành.

Mạc Vân là thật sự đang chúc phúc cô và Đường Hạo Tuấn, hơn nữa trước kia trên mặt Mạc Vân luôn lộ sự kiêu ngạo và lệ khí, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không có, chỉ còn lại sự thoải mái.



Do đó có thể thấy, điều Đường Hạo Tuấn nói là thật, Mạc Vân thật sự thay đổi rồi.

Đang suy nghĩ, ánh mắt của Tống Vy bỗng chạm vào Mạc Vân.

Mạc Vân dường như có hơi không quen, biểu cảm trên mặt trở nên cứng đờ hơn, động tác vỗ tay cũng chậm lại.

Tống Vy biết Mạc Vân chắc còn nghĩ chuyện trước đây, không biết làm sao tiếp xúc với cô.

Vì vậy cô bèn chủ động gật đầu mỉm cười với Mạc Vân, nụ cười mang theo sự thân thiện.

Mạc Vân dường như cảm nhận được rồi, sắc mặt căng cứng lập tức thả lỏng, cũng mỉm cười với cô, sau đó lại tiếp tục vỗ tay.

Tuy sự trao đổi của hai người ngắn ngủi, nhưng cũng bị Đường Hạo Tuấn nhìn thấy.

Đường Hạo Tuấn bóp tay của Tống Vy: “Em và Mạc Vân làm hòa rồi?”

Tống Vy mỉm cười: “Em và cô ta trước giờ không có quan hệ gì sâu thì lấy đâu ra làm hòa? Chỉ là nút thắt trước kia được tháo gỡ mà thôi, nhưng không đại biểu em và cô ta sau này sẽ là bạn.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Như vậy khá tốt.”

“Có điều sự thay đổi của Mạc Vân quả thật khá lớn.” Tống Vy lại nói một câu.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Quân đội dạy ra đó.”

“Ông Mạc thương cháu gái như vậy, có thể ném Mạc Vân vào trong quân đội, thiết nghĩ cũng bỏ ra sự dằn lòng rất lớn.” Tống Vy nói.

Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Không Đặng lòng là không được, đời này của nhà họ Mạc chỉ có Mạc Vân, sự nghiệp của nhà họ Mạc đều phải giao cho Mạc Vân, nếu Mạc Vân vẫn là cái tính trước kia, nhà họ Mạc sẽ đến đường cùng, ông Mạc không muốn cơ ngơi mình xây dựng bị mất hết, chỉ có thể dằn lòng, cố gắng tôi luyện Mạc Vân, cuối cùng Mạc Vân cũng không có làm ông Mạc thất vọng, tuy Mạc Vân chưa chắc phát triển được nhà họ Mạc thêm một bước nữa, nhưng ít nhất nhà họ Mạc sẽ không biến mất.”

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước mặt cha xứ.

Cha xứ nhìn cặp đôi trước mắt, dù là ông ta từng gặp nhiều cặp đôi, cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi có ngoại hình vượt trội như vậy.

Cha xứ lật quyển sách trong tay, nở nụ cười từ ái ôn hòa mở miệng: “Xin hỏi anh Đường, anh có đồng ý cưới cô gái trước mặt làm vợ, bất luận già yếu, bệnh tật đều sẽ mãi mãi yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, không rời xa không?”

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng đối diện nhau.

Anh dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi môi từ từ nhả ra ba chữ: “Tôi đồng ý.”

Hốc mắt của Tống Vy đỏ hoe.

Cha xứ nhìn Tống Vy, cũng hỏi: “Xin hỏi cô Tống, cô có đồng ý gả cho người đàn ông trước mặt làm vợ, bất luận anh ấy nghèo khó, tàn tật cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy, không xa rời không?”

“Tôi đồng ý!” Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ mở ra, không hề do dự mà trả lời.

Đồng tử của Đường Hạo Tuấn rung lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng thâm tình.

Cha xứ nhìn cặp đôi tình ý nồng nàn này, mỉm cười gật đầu: “Bây giờ tôi tuyên bố, hai người kết thành vợ chồng chính thức, chú rể có thể hôn cô dâu xinh đẹp của mình.”

Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, vén khăn trùm đầu trước mặt của Tống Vy, sau đó nâng cằm của Tống Vy lên, cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Khách khứa ở dưới sân khấu nhìn một màn này, lần nữa vỗ tay, bày tỏ sự chúc phúc.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng càng dùng sức tung hoa.

Người duy nhất không vui chỉ có Kiều Phàm và Giang Vân Khê nhìn trộm ở bên ngoài giáo đường.

Kiều Phàm nhìn Tống Vy, trong đôi mắt sau cặp kính là thần sắc khiến người ta nhìn không hiểu, tiếng vỗ tay cũng lúc được lúc không, rõ ràng anh ta lúc này không có chúc phúc Tống Vy.

5 năm trước, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vy thì rung động cô gái rất xinh đẹp này.

Nhưng không ngờ, lúc đó cô đã mang thai con của người khác.

Có điều anh không để tâm, anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của cô, bao gồm đứa bé trong bụng cô.

Chỉ là cô luôn không có tâm tư yêu đương, cho nên anh ta cũng mãi không bày tỏ tình cảm của mình với cô, bởi vì anh ta tôn trọng cô.

Nhưng kết quả thì sao, cô vừa về nước thì ở bên Đường Hạo Tuấn, anh ta lúc đó cũng mới biết, thì ra cô không phải không có tâm tư yêu đương, cô chỉ là không thích anh ta, không có tình cảm với anh ta.

Anh ta thậm chí nghĩ rằng, nếu lúc đầu, anh dũng cảm một chút, sớm nói ra tình cảm của mình với cô, anh ta có phải sẽ có cơ hội không?

Nhưng bây giờ nói những điều này thì có tác dụng gì?

Cô hoàn toàn không thuộc về anh ta nữa rồi.

Cách đó không xa, Giang Hạ ngồi cách Kiều Phàm mấy chỗ chú ý tới vẻ trầm lặng đau lòng của anh ta, nụ cười trên mặt cũng dần dần nhạt đi, tiếng vỗ tay cũng dần dần chậm lại.

Hạ Bảo Châu cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy, không nhịn được mà hỏi: “Cậu làm sao thế.”

“Tớ không sao.” Giang Hạ vội vàng cụp mí mắt, che đi thần sắc trong mắt, nhoẻn miệng miễn cưỡng đáp: “Tớ chỉ là nhìn thấy Vy Vy kết hôn rồi, trong lòng vui thay cậu ấy mà thôi.”

“Cậu như này không giống vui vẻ, với lại, bọn họ bây giờ chỉ là tổ chức bù đám cưới mà thôi, sớm đã kết hôn rồi được không? Cho nên cậu nói dối không hề có chút độ đáng tin nào hết, nói đi, rốt cuộc bị làm sao?”

Hạ Bảo Châu dùng vai đụng vào Giang Hạ: “Có phải nhìn thấy người mình thích, cho nên...”

“Sao cậu biết?” Giang Hạ không dám tin mà trợn to mắt.

Hạ Bảo Châu cười he he: “Tớ đương nhiên là nhìn thấy, vừa rồi tớ phát hiện cậu nhìn về bên đó mấy lần, có điều bên đó có mấy người đàn ông, tớ không biết cậu cụ thể nhìn ai, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn, người cậu thích chính là một trong số bọn họ.”

“Khả năng quan sát của cậu thật là lợi hại.” Giang Hạ mỉm cười.

Hạ Bảo Châu nhún vai: “Không phải là khả năng quan sát của tớ lợi hại, mà ta cậu thể hiện quá rõ ràng, nói đi, rốt cuộc là ai?”

“Không nói, tớ và anh ấy không thể.” Giang Hạ lắc đầu, không định nói cho cô ấy.

Hạ Bảo Châu thấy vậy, có hơi tiếc nuối: “Tớ còn muốn nghe chuyện bát quái của cậu.”

“Sau này có cơ hội tớ sẽ nói cho cậu.” Giang Hạ khẽ mỉm cười.

Bên ngoài giáo đường, Giang Vân Khê và mấy đồng nghiệp của bộ phận vệ sinh đứng ở đằng xa, nhìn tình hình trong giáo đường.

Bọn họ không thể đi tới, chỉ có thể ở đây nhìn.

May mà cửa của giáo đường đủ lớn, bọn họ cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Khi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn vén khăn trùm đầu của Tống Vy ra, hôn Tống Vy, những nhân viên đó đều sửng sốt thốt lên.

“Đó chính là bà chủ, đẹp quá.”

“Phải, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đẹp như vậy, ngôi sao trong TV cũng không đẹp như vậy, quả nhiên xưng đôi với tổng giám đốc.”

“Nhưng hình như có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi.”

Nghe các đồng nghiệp xì xầm bàn tán, hai tay của Giang Vân Khê siết chặt lại, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị.

Đẹp thì sao chứ?

Đẹp có thể coi thành cơm để ăn không?

Hơn nữa cho dù cô Tống đó có đẹp nữa, nhưng lòng dạ hẹp hòi, cũng không có gì ghê gớm cả.