Đường Hạo Tuấn ở bên người phụ nữ như vậy mới ấm ức.
Trong lòng Giang Vân Khê ghen ghét nghĩ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bên cạnh có đồng nghiệp chú ý tới bộ dạng của cô ta, lặng lẽ cáo trạng với tổ trưởng: “Tổ trưởng, cô nhìn cô ta.”
Đồng nghiệp chỉ vào Giang Vân Khê.
Tổ trưởng nhìn sang, sắc mặt tối sầm lại: “Hai người các cô, đưa cô ta đi, đừng để đám người tổng giám đốc nhìn thấy.”
Cô ta bây giờ càng lúc càng hối hận mình tại sao mang người phụ nữ này đến.
Vậy mà còn khóc ở đây, còn lộ ra vẻ ghen tị.
Ngộ nhỡ bị tổng giám đốc hoặc nhân vật lớn nào nhìn thấy, xảy ra chuyện thì phiền phức rồi.
“Được tổ trưởng.” Đồng nghiệp cáo trạng gật đầu liên tục đồng ý, sau đó gọi một đồng nghiệp khác, đi tới lôi Giang Vân Khê.
Sự chú ý của Giang Vân Khê đều đặt ở trong giáo đường, không có đề phòng đám người tổ trưởng.
Mãi cho đến khi cô ta bị hai đồng nghiệp lôi về phía sau, cô ta mới phản ứng lại, vội giãy dụa: “Các người làm cái gì?”
Nghe âm lượng cất cao của cô ta, sắc mặt của tổ trưởng chợt thay đổi, vội nói: “Chặn miệng của cô ta lại, đừng để cô ta kêu lên!”
Ngộ nhỡ tiếng của Giang Vân Khê thu hút chú ý của mọi người bên trong giáo đường, kết quả vẫn là xong đời.
Đồng nghiệp gật đầu, đưa tay muốn bịt miệng của Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê lại hét lên trước: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc cứu tôi!”
Âm thanh của cô ta rất lớn, còn lộ vẻ sợ hãi và kinh sợ, giống như bị bắt cóc.
Sắc mặt của tổ trưởng trắng bệch, trong lòng cũng nổi giận, còn dấy lên một chút sợ hãi.
Người phụ nữ này vậy mà thật sự hét lên!
Ai không biết đây là đám cưới của tổng giám đốc và bà chủ, người phụ nữ Giang Vân Khê này ở đây hét to, phá hỏng bầu không khí của đám cưới.
Người tổ trưởng như cô ta sẽ bị phản ảnh đầu tiên!
Dù sao là cô ta mang Giang Vân Khê đến.
Trong lòng tổ trưởng hận chết Giang Vân Khê, hận không thể bóp chết Giang Vân Khê.
Ngay cả hai đồng nghiệp lôi Giang Vân Khê kia, cũng bắt đầu hoảng, trao đổi ánh mắt, không biết phải làm sao.
Trong giáo đường, Tống Vy đang chuẩn bị tung hoa cưới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Giang Vân Khê, nụ cười trên mặt dần dần đông lại.
Đường Hạo Tuấn cũng nhíu mày.
Những khách khứa khác cũng dừng vỗ tay, tò mò nhìn về phía ngoài.
“Vy Vy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Hạ nghi hoặc hỏi.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng nhìn Tống Vy.
Tống Vy mím môi, không có trả lời.
Đường Hạo Tuấn vẫy tay gọi Trình Hiệp: “Đi xem thử.”
“Rõ.” Trình Hiệp gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó xoay người ra khỏi giáo đường.
Anh ta đi tới trước mặt mấy nhân viên vệ sinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê: “Ồn ào cái gì?”
Giang Vân Khê bị anh ta nhìn mà có hơi sợ hãi, vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ta.
Tổ trưởng vội đi tới: “Trợ lý Trình, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, tôi muốn cho người đưa người phụ nữ này đi, kết quả cô ta hét lên.”
“Không phải như vậy.” Giang Vân Khê ngẩng đầu lên, tiếng lớn phản bác: “Rõ ràng là cô cho người túm tôi, cho nên tôi mới hét, cô không cho người túm tôi, tôi căn bản sẽ không hét.”
“Cô...”
Tổ trưởng còn muốn nói cái gì đó.
Trình Hiệp mở miệng cắt ngang cô ta: “Đủ rồi!”
Tổ trưởng rụt cổ lại, lập tức ngậm miệng lại.
Mà Giang Vân Khê thấy vậy, trong mắt lại vụt qua một tia đắc ý.
Tia đắc ý này vừa hay bị Trình Hiệp bắt được.
Mắt của Trình Hiệp nheo lại: “Giang Vân Khê, cô là cố ý nhỉ?”
“Cái... cái gì?” Giang Vân Khê sững người.
Trình Hiệp cười lạnh: “Cô nhìn thấy tổng giám đốc và mợ chủ tổ chức đám cưới, trong lòng chắc chắn không vui, sau đó vào lúc tổ trưởng của cô cho người túm cô, cô cố ý hét thành tiếng, muốn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong giáo đường, mục đích chính là muốn phá hoại bầu không khí của đám cưới, tôi nói có đúng không?”
“Không phải, tôi... tôi chỉ là...” Tuy nhiên Giang Vân Khê nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự mỉa mai đó của Trình Hiệp, trong lòng chợt chột dạ, bỗng chốc nói không thành lời.
Tổ trưởng thấy vậy, đâu còn không biết, cô ta tức đến mức muốn đánh người.
Trình Hiệp ngăn cản cô ta: “Được rồi, hôm nay là đám cưới của tổng giám đốc và mợ chủ, đánh chửi nhau ở đây ra cái thể thống gì, cô là tổ trưởng, bọn họ đều là người dưới trướng của cô, không có cô, bọn họ căn bản không đến đây được, cho nên đợi sau khi tôi trở về, sẽ tìm cô tính sổ.”
Anh ta chỉ vào tổ trưởng.
Tổ trưởng cúi đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ cô ta thật sự sẽ gây họa cho tôi.”
“Bây giờ hối hận có tác dụng gì, còn không đưa người xuống, đợi sau khi đám cưới kết thúc, tôi sẽ đến xử lý chuyện này.” Trình Hiệp day mi tâm, có hơi mất kiên nhẫn mà căn dặn.
Tổ trưởng vội đáp ứng: “Tôi đưa cô ta đi ngay.”
Nói rồi, đích thân đi tóm Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê muốn chạy.
Trình Hiệp nhìn ra ý đồ của cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu cô dám chạy, tôi bảo đảm, cô tuyệt đối sẽ biến mất ở Thành phố Giang, cô có tin không?”
Sắc mặt của Giang Vân Khê chợt thay đổi, trở nên gần như trắng bệch.
Cô ta vừa rồi nhìn thấy cái gì?
Nhìn thấy sát ý trong mắt của trợ lý Trình này.
Anh ta vậy mà muốn giết cô ta!
Cảm giác sợ hãi cực lớn ập tới trong tim Giang Vân Khê, chân của Giang Vân Khê đã cứng đờ, đâu còn dám chạy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, sau đó bị đám người tổ trưởng đưa đi.
Trình Hiệp thấy bà tổ phiền phức này đã được đưa đi thì khẽ thở phào.
Xem ra đối phó với loại người mặt dày như Giang Vân Khê, dùng cách nhu mì là không được, buộc phải ác một chút.
Chỉ khi khiến Giang Vân Khê cảm thấy sợ hãi mới có thể đối phó cô ta.
Nếu không mọi thứ đều là công cốc!
Trình Hiệp chỉnh trang bộ vest trên người, xoay người quay lại giáo đường.
Các khách khứa trong giáo đường đều tò mò nhìn anh ta, muốn biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trình Hiệp chắc chắn sẽ không nói cho bọn họ, anh ta đi tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đè thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, là Giang Vân Khê.”
Nói rồi, anh ta nói ra chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Tống Vy đứng ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đương nhiên cũng nghe thấy, trong mắt vụt qua một tia chán ghét.
Sự chán ghét trên mặt Đường Hạo Tuấn cũng không che đậy, giọng nói lạnh lùng: “Đợi sau khi đám cưới kết thúc, cho cô ta một khoản tiền, đưa cô ta về lại thôn.”
Lần này, anh bất luận như thế nào cũng không định giữ lại Giang Vân Khê.
Tống Vy nghe thấy rồi, cũng không có ý kiến gì.
Có lẽ cô lúc đầu giữ lại Giang Vân Khê vốn là một sai lầm, đưa đi cũng tốt.
Giang Hạ cách Tống Vy gần nhất, cũng nghe được vài câu, nhỏ giọng hỏi: “Vy Vy, là Giang Vân Khê đó phải không?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ bĩu môi: “Người phụ nữ vậy mà đuổi tới tận đây rồi.”
“Tớ khá là khâm phục sự cố chấp của cô ta.” Tống Vy bật cười một tiếng.
Giang Hạ trợn mắt: “Cố chấp cái gì, tớ thấy là hạ tiện, được rồi được rồi, đừng nói cô ta nữa, cậu mau tung hoa cưới, còn không tung sẽ lỡ thời gian.”
Lời phía sau, cô ấy nói rất lớn tiếng, không có cố ý đè thấp.
Tống Vy biết, cô ấy đang cố ý khiến bầu không khí lần nữa trở nên náo động.
Quả nhiên, mọi người trong giáo đường nghe thấy lời của Giang Hạ, bầu không khí náo nhiệt trở lại, mọi người giục Tống Vy mau chóng tung hoa cưới.
Tống Vy mỉm cười với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tung đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, xoay người lại.
Mọi người thấy cảnh này, đồng loạt đứng dậy, đi tới chính giữa giáo đường, giơ tay, muốn cướp hoa.
Tống Vy quay đầu liếc nhìn: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu tung đó nha, ba, hai, một!”
Vừa dứt lời, cô bỗng quăng mạnh, tung bó hoa trong tay đi.
Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn bó hoa trong tay, muốn đi tranh đoạt.
Ba người Giang Hạ Hạ Bảo Châu Trần Châu Ánh cũng như vậy.
Tống Dĩnh Nhi được Tống Hải Dương kéo đứng ở bên cạnh Tống Vy, hai đôi mắt to cũng nhìn bó hoa cưới đó: “Anh, em cũng muốn.”
“Em đừng muốn.” Tống Hải Dương mặt mày nghiêm túc nói với cô ta: “Hoa đó là tặng cho cô dâu tiếp theo, em không nhìn thấy người cướp hoa