Tống Vy nhìn chiếc váy cưới quen thuộc đó, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đến khó tả.
Đừng nói đàn ông, phụ nữ nhìn còn ngây người.
Ba người Giang Hạ không phải là như vậy sao?
Khi Tống Vy đứng dậy, chuẩn bị đi qua mặc váy cưới, có người gõ cửa phòng trang điểm.
“Ai?” Hạ Bảo Châu đi tới, mở cửa ra một khe hở, thông qua khe hở kiểm tra bên ngoài.
Nhìn thấy người bên ngoài thì kinh ngạc thốt lên thành tiếng: “Sếp Đường?”
Tống Vy nghe thấy cách gọi này, vô thức xoay người: “Hạo Tuấn đến rồi sao?”
Hạ Bảo Châu gật đầu, sau đó hoàn toàn mở cửa ra: “Sếp Đường sao đột nhiên tới rồi?”
Đường Hạo Tuấn không có để ý cô ta, mà trực tiếp vượt qua cô ta, nhìn sang Tống Vy trong phòng trang điểm.
Gương mặt Tống Vy đã được trang điểm hết sức tinh tế, tóc cũng được tạo kiểu.
Tuy quần áo trên người còn chưa thay, nhưng đã rất đẹp rồi.
Có thể tưởng tượng, sau khi mặc váy cưới lên, cô sẽ đẹp đến mức nào.
“Anh đến xem các em chuẩn bị như thế nào rồi.” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn chằm chằm Tống Vy không rời đi được, yết hầu chuyển động, giọng nói khàn khàn.
Ba người Giang Hạ thấy vậy thì cười trộm.
“Tôi thấy, sếp Đường anh là không đợi được muốn nhìn Vy Vy mặc váy cưới.” Giang Hạ trêu đùa.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô ấy, ngược lại cũng không phủ nhận.
Giang Hạ thấy vậy, vẫy tay với Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh: “Nếu sếp Đường đã đến, vậy các chị em, chúng ta ra ngoài đi, trả lại nơi này cho hai vợ chồng bọn họ.”
“Được.” Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đồng loạt gật đầu.
Sau đó ba người cười vui vẻ rời khỏi phòng trang điểm.
Trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía cô.
Anh đã thay lễ phục chú rể, tóc cũng vuốt ra sau, lộ ra vầng trán nhẵn bóng, khí thế cả người vô cùng cường thế trưởng thành.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh không ở đại sảnh đợi em, đến đây làm gì?” Tống Vy nhìn người đàn ông nói.
Anh đưa tay ôm lấy cô: “Nhớ em rồi, cho nên qua xem em.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Chúng ta đâu phải rất lâu không gặp, có cần thiết như vậy không?”
“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy trợn mắt bất lực: “Được rồi, có điều anh bây giờ đã nhìn rồi, mau ra ngoài đi, em còn thay váy cưới.”
“Anh thay giúp em.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn đi về phía chiếc váy cưới, chuẩn bị lấy chiếc váy từ trên giá xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ tích cực này của anh, không nhịn được mà nheo mắt lại.
Người này chắc không phải là đến để giúp cô mặc váy cưới đấy chứ?
Cô càng nhìn càng cảm thấy như vậy.
Có điều thôi vậy, anh thích là được.
Ai kêu anh là chồng cô, được chiều.
Tống Vy mỉm cười lắc đầu, sau đó nhấc chân đi tới.
Váy cưới rất nặng, muốn tự mình mặc, thật ra rất khó, buộc phải có người giúp mặc.
Vốn trước đó là quyết định để ba người Giang Hạ mặc giúp, nhưng bây giờ chỉ có Đường Hạo Tuấn, sức của đàn ông lớn, dưới sự giúp đỡ của một mình anh, Tống Vy cũng rất nhanh đã mặc được váy cưới.
Lần này cô trang điểm cô dâu, làm tóc, rồi mặc váy cưới lên, mức độ xinh đẹp hơn cả lần trước.
Dù sau lần trước, cô không có trang điểm như vậy, cũng không có làm tóc như này, đẹp thì đẹp, nhưng chung quy thiếu một chút ý vị.
Bây giờ thì khác, Tống Vy ở trong mắt Đường Hạo Tuấn, giống như nàng tiên nữ trên trời, khiến anh không nhịn được lần nữa ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, giống như sợ cô ngay sau đó sẽ bay đi.
Tống Vy cảm nhận được sự sợ hãi của anh, tuy không biết anh đang sợ cái gì, nhưng cũng không hỏi, mà khẽ vỗ lưng của anh, an ủi không lời.
Trôi qua hai phút, Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cũng biết người phụ nữ trước mắt là vợ của anh, là người phụ nữ sẽ ở bên anh suốt đời, căn bản sẽ không đột nhiên bay đi mất.
Anh khẽ buông cô ra, nhìn kỹ cô một lúc: “Còn thiếu cái gì đó.”
“Khăn trùm đầu.” Tống Vy mỉm cười nhắc nhở anh.
Đường Hạo Tuấn hiểu ra, nhìn xung quanh, tìm kiếm khăn trùm đầu.
Tống Vy chỉ về phía sô pha đằng sau, Đường Hạo Tuấn xoay người, nhìn thấy khăn trùm đầu để trên sô pha, đi tới cầm nó lên, sau đó cài nó lên đầu cô theo sự chỉ dẫn của Tống Vy.
Khăn trùm đầu rất dài, hơn nữa hai tầng, tầng trên tương đối ngắn, dài tới thắt lưng, mà tầng dưới lại dài quét đất, dài hơn đuôi váy cưới, trùm lên cả đuôi váy.
Nhưng như vậy lại, hiệu quả thị giác mang lại mới càng đẹp đến chấn động.
“Đẹp!” Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, ánh mắt nóng bỏng tán thưởng cô dâu trước mắt.
Tống Vy cầm bó hoa, mỉm cười với anh: “Anh cũng rất đẹp trai.”
Đang nói, phòng trang điểm có người gõ cửa, bên ngoài truyền đến tiếng của Giang Hạ: “Vy Vy, sếp Đường, thời gian đến rồi, nên ra ngoài rồi!”
Tống Vy đáp lại: “Đến đây.”
Bọn họ chỉ là tổ chức một đám cưới đơn giản và khiêm tốn, cho nên trò chơi khuấy động kiểu chặn cửa gì đó đều hủy hết nên không có gì cả.
Đầu tiên là không cần thiết, thứ hai là người không đủ, còn không bằng trực tiếp để chú rể đến đón cô dâu, sau đó cùng nhau đi về phía đại sảnh.
Đường Hạo Tuấn chìa tay về phía Tống Vy: “Đi thôi.”
Tống Vy nhìn bàn tay lớn của anh, mỉm cười đưa tay của mình lên, đặt vào tay anh.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay của cô.
Bàn tay của cô mềm mại không xương, bóp rất đã.
Đường Hạo Tuấn cứ vậy nắm tay của Tống Vy, đi ra khỏi phòng trang điểm.
Bên ngoài phòng trang điểm, ba người Giang Hạ, còn cả hai anh em Tống Hải Dương Tống Dĩnh Nhi đều đang đợi.
Nhìn thấy cặp cô dâu chú rể này đi ra, cùng lúc bị vẻ đẹp mà cho ngây người tại chỗ, một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Đẹp quá, Vy Vy, cậu rất đẹp!” Giang Hạ kích động nắm chặt lòng bàn tay nói.
Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cũng vội gật đầu: “Trước đó chưa thay váy cưới đã đẹp như vậy rồi, bây giờ mặc váy cưới lên, càng đẹp tới nghẹt thở.”
“Đúng thế, sếp Đường, anh thật có phúc.” Hạ Bảo Châu giơ ngón tay cái về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn tâm trạng vui vẻ nở nụ cười với cô: “Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”
“Sếp Đường thật tuyệt vời, sếp Đường và Vy Vy ân ái cả đời, hạnh phục trọn đời.” Hạ Bảo Châu lại tiếp tục chúc.
Môi của Đường Hạo Tuấn cong lên: “Gấp ba.”
Hạ Bảo Châu hạnh phúc tới mức suýt nữa ngất đi.
Giang Hạ và Trần Châu Ánh thấy vậy, cũng cười hi hi mở miệng: “Vậy sếp Đường, chúng tôi có không?”
“Có, lát nữa đi tìm Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Yeah, tốt quá rồi, cảm ơn sếp Đường!” Hai người vui vẻ vỗ tay.
Tống Vy nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy thì mỉm cười theo.
Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp mắt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.” Hai mắt của Tống Dĩnh Nhi sáng bừng, nói.
Tống Hải Dương đúng đúng hai tiếng: “Còn cả ba cũng rất đẹp trai.”
“Phải, vừa rồi khi sếp Đường và Vy Vy vừa bước ra thì tôi cảm thấy nhìn thấy một đôi cặp tiên đồng ngọc nữ, chỉ bàn về ngoại hình, không có ai hợp nhau hơn hai người.” Hạ Bảo Châu khen.
Tống Vy nhìn hai đứa trẻ mặc vest nhỏ và váy tiểu công chúa, trái tim hòa tan.
Khi tiếng chuông vang lên, Giang Hạ vội vàng cầm hai làn hoa nhỏ đưa cho hai đứa trẻ: “Mau, các con yêu, ba mẹ của con phải vào sân rồi, các con đi ở trước mặt bọn họ, cả đoạn đường rải hoa nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ, mẹ nuôi!” Hai đứa trẻ nghiêm túc gật đầu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Hạ Bảo Châu, chạy lên đằng trước cách Tống Vy và Đường Hạo Tuấn 4-5m, bắt đầu rải hoa.
Mà Tống Vy khoác cánh tay của Đường Hạo Tuấn, dưới cơn mưa hoa, từ từ đi về phía đại sảnh giáo đường.
Lúc này đại sảnh giáo đường đã ngồi kín khách, có Tống Kim, Kiều Phàm, Mạnh Ngọc và một vài nhà thiết kế Tống Vy có quan hệ không tồi ở trong giới thiết kế.
Những người khác, cơ bản đều là bạn làm ăn của Đường Hạo Tuấn.
Những người này nhìn thấy cô dâu chú rể xuất hiện thì đều đứng dậy bắt đầu vỗ tay.