Anh cảm nhận được sự đáp lại của cô, đầu tiên là sững người, sau đó giống như nhận được sự cổ vũ, trực tiếp bế cô lên, để cô ngồi lên người mình, nụ hôn càng thêm cường thế.
Không biết qua bao lâu, lâu tới mức Tống Vy dần không hít thở được, khẽ đẩy anh.
Anh nhận được ám thị, lúc này mới buông cô ra, dùng ngón cái lau khóe miệng cho cô.
Mà Tống Vy, lại dựa vào ngực của anh, thở hổn hển.
Hai phút sau, Tống Vy cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cọ vào lồng ngực của anh: “Có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Em nói.” Đường Hạo Tuấn nghịch tóc của cô.
Tống Vy từ trong lòng anh ngồi thẳng người, sau đó từ trong túi áo rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho anh.
Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nhận lấy: “Đây là?”
“Tiền lãi của anh!” Tống Vy cười như không cười nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn thấy sự trêu đùa trong mắt cô, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, chột dạ xoay đầu đi.
Sau đó Tống Vy xoay đầu của anh lại: “Nhìn em, đừng hòng trốn!”
“Anh không có!” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn đi chỗ khác.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Anh cũng không dám nhìn em, còn muốn chối?”
Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, không lên tiếng.
Vài giây sau, anh mới lại mở miệng: “Em biết từ bao giờ?”
“Vào hôm nay, hôm nay Hạ nói bỗng nhiên không liên lạc được với thư ký Lý, không thể chuyển tiền lãi của sếp Lục cho anh ta, sau đó Hải Dương nói với em, anh chính là sếp Lục.”
Nói xong, hai tay của Tống Vy giữ gương mặt của anh: “Nếu không phải là Hải Dương nói cho em, anh có phải định giấu em cả đời không?”
Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, trầm mặc.
Tống Vy thở dài: “Tại sao?”
“Không muốn em có gánh nặng trong lòng!" Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, giữa chân mày tràn ngập sự dịu dàng: “Mới đầu khi anh đầu tư, còn chưa ở bên em, em chắc chắn sẽ không chấp nhận đầu tư của anh, về sau chúng ta kết hôn rồi, anh không nói cho em, chỉ là không muốn khiến em cảm thấy là dựa vào anh mới sáng lập được công ty, anh không muốn em có áp lực lớn như vậy.”
Rất nhiều phụ nữ rõ ràng bản thân rất ưu tú, nhưng bởi vì nhờ chồng giúp đỡ, những người khác sẽ hoàn toàn phủ nhận sự giỏi giang của người phụ nữ đó, cho rằng sự nghiệp của người phụ nữ đó phát triển tốt như vậy đều là vì có sự giúp đỡ của chồng.
Giống như tổng giám đốc Tô trong giới, tổng giám đốc Tô chính là một người phụ nữ rất có bản lĩnh, hỏi mượn chồng mình tiền xây dựng công ty của mình, sau này tất cả mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Tô có thể xây dựng công ty đều là do chồng, nhưng lại không nghĩ, chồng chỉ bỏ ra một khoản tiền, những cái khác đều do bản thân tổng giám đốc Tô cố gắng.
Anh không muốn vợ của mình cũng bị người ngoài dùng ánh mắt hạn hẹp như vậy để nhìn nhận về cô.
Tống Vy thông qua ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, hiểu được suy nghĩ của Đường Hạo Tuấn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Em biết rồi, cảm ơn chồng.”
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc của cô: “Chúng ta là vợ chồng, em mãi mãi không cần nói cảm ơn với anh.”
Tống Vy khẽ mỉm cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đưa thẻ cho cô: “Số tiền này em cầm đi.”
“Không được, đây là...”
“Tiền lương giao nộp.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời của cô.
Tống Vy lập tức không nói gì nữa, sau giây lát thì cầm lấy chiếc thẻ: “Được rồi, nếu đã là tiền lương giao nộp của anh, vậy thì em nhận.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Hai vợ chồng ở trong phòng làm việc thân mật một lúc, cho đến khi người giúp việc gọi ăn đêm thì mới đi ra.
Rất nhanh, hai đêm trôi qua, cuối cùng đã đến ngày cưới của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không mời quá nhiều khách, cộng lại cũng mới hơn 100 người.
Ngoài những điều này ra, cũng không có mời truyền thông, càng không có tuyên truyền với bên ngoài.
Đầu tiên là không cần thiết, thật ra là sợ trong cánh phóng viên mời đến sẽ có người của đám Đường Hạo Minh.
Cho nên đám cưới này rất là khiêm tốn.
Mà đây cũng là điều Tống Vy muốn, cô cũng không thích đám cưới của mình quá phô trương, tuy đám cưới được cả thế giới chú ý là tốt, rất vẻ vang, nhưng lời chúc phúc nhận được lại ít nhất, bởi vì rất nhiều người sẽ không chúc phúc bạn, chỉ sẽ ở trên mạng nói một vài lời ghen ghét, còn không bằng mời một số người quen, ít nhất lời chúc phúc nhận được là thuần túy nhất.
Trong phòng trang điểm, Giang Hạ, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đang cùng với Tống Vy trang điểm nói chuyện.
Ba người phụ nữ không phải là phù dâu của Tống Vy, bởi vì bên phía Đường Hạo Tuấn không có phù rể, cho nên bên phía Tống Vy tự nhiên cũng hủy bỏ phù dâu, chỉ có Hải Dương và Dĩnh Nhi làm hoa đồng.
Tuy ba người Giang Hạ có hơi tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không phải là người không văn minh, tiếc nuối một lúc thì không để tâm nữa.
“Vy Vy cậu hôm nay thật xinh đẹp.” Giang Hạ đứng ở đằng sau Tống Vy, nhìn Tống Vy ở trong gương, thật lòng khen ngợi.
Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cũng lũ lượt gật đầu: “Phải, tớ còn chưa thấy cô dâu nào xinh đẹp hơn cậu.”
Tống Vy bị bọn họ khen đỏ ửng mặt, trở nên ngại ngùng: “Đợi khi hai người kết hôn, cũng sẽ đẹp như vậy.”
“Ha ha, vậy thì cảm ơn lời chúc của cậu.” Ba người cười nói.
Tống Vy cũng cười theo.
Ở bên cạnh, thợ vẽ móng đang làm móng cho cô, cho nên cô cũng không dám cười quá lớn, tránh thợ vẽ móng vẽ lệch.
Ở nơi nào đó ở bên ngoài, Giang Vân Khê mặc một bộ đồng phục nhân viên vệ sinh, tay cầm giẻ lau lơ đễnh lau ghế.
Cô ta vừa lau, vừa đánh giá hiện trường đám cưới này.
Hiện trường đám cưới thật ra không lớn, nhưng được trang trí cực kỳ xa hoa và cao quý, giống như khiến người ta đặt chân vào thế giới mộng ảo, đẹp tới mức khiến người không rời được mắt.
Đây chính là đám cưới trong mơ của cô ta, mà chú rể còn là người cô ta yêu, nhưng cô dâu lại không phải cô ta.
Nghĩ rồi, Giang Vân Khê cụp mí mắt, trên gương mặt tràn ngập vẻ ai oán và buồn bã.
Tổ trưởng tổ vệ sinh ở một bên nhìn thấy, sau khi trong mắt vụt qua một tia chán ghét, đi tới: “Giang Vân Khê, tôi cảnh cáo cô, hôm nay là đám cưới của tổng giám đốc, cô tốt nhất đừng gây chuyện cho tôi, nếu không tôi bị phản ánh, tôi cũng sẽ không tha cho cô, hiểu chưa!”
Cô ta lớn tiếng quở trách.
Nếu không phải người hôm nay không đủ, cô ta thật sự không muốn sắp xếp Giang Vân Khê đến đây, dù sao tâm tư của Giang Vân Khê đối với tổng giám đốc cả tòa nhà tổng bộ ai cũng biết.
Để Giang Vân Khê tới đây, ngộ nhỡ gây ra họa gì, cô ta khóc cũng không có chỗ để khóc.
Cho nên cô bây giờ chỉ có thể canh Giang Vân Khê bất cứ lúc nào, không cho Giang Vân Khê rời khỏi tầm mắt của mình.
“Nghe... nghe thấy rồi.” Giang Vân Khê bị tổ trưởng quát thì run rẩy, nhút nhát đáp một tiếng.
Hai ngày nay, cũng không biết tổ trường này phát điên cái gì, vậy mà sắp xếp lượng công việc gấp mấy lần cho cô ta, nếu cô ta không làm xong, còn muốn đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn.
Vì để sau này còn có thể nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô ta cắn răng làm những chuyện này, nhưng tổ trường này lại cố ý làm khó cô ta, cứ nói cô ta làm không đủ sạch không đạt tiêu chuẩn, bắt cô ta làm lại.
Tóm lại hai ngày nay, tổ trường này mang tới bóng ma tâm lý rất lớn cho cô ta, khiến cô ta nhìn thấy tổ trưởng này là vô thức có chút sợ hãi.
“Nghe thấy thì tốt, bây giờ còn không lau nhanh lên, sau khi lau sạch những cái ghế này, phủ lên bao ghế, lát nữa khách khứa sẽ đến.” Tổ trưởng nói xong thì xoay người trở về vị trí vừa rồi, chỉ huy những người khác.
Giang Vân Khê nhìn chiếc giẻ lau trong tay, ấm ức đến mức mắt đỏ hoe.
Những người này quá đáng quá rồi, cô ta là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc, bọn họ vậy mà đối xử với cô ta như vậy.
Đợi đấy, sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến bọn họ hối hận khi đã đối cô ta như vậy, bọn họ ngày hôm nay từng ức hiếp cô ta, sau này muốn lấy lòng cô ta cũng không lấy lòng được.
Giang Vân Khê khịt mũi, dùng giẻ lau lau mạnh trên ghế như trút giận.
Cùng lúc này, trong phòng trang điểm, Tống Vy đã makeup xong.
Giang Hạ và Hạ Bảo Châu Trần Châu Ánh hợp lực đẩy giá váy cưới ra.
“Vy Vy, thời gian sắp đến rồi, nên thay váy cưới rồi.” Giang Hạ chỉ vào váy cưới, mỉm cười nói với Tống Vy