Lối Rẽ

Chương 44




Giữa trưa, lượng xe trên đường ít đi hẳn.

Anh Hoàng phụ trách lái xe dẫn đường, suốt chặng đường anh đều rơi vào trạng thái suy tư. Khi đợi đèn, anh ấy giơ tay phải lên xoa lông mày, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt hiện rõ sự phiền muộn.

Từ Ngọc xem tài liệu, than một câu: “Chết đuối sao?”

Chết đuối là một trong những vụ án khó phá nhất, chỉ nghe thấy từ này đã khiến người ta đau đầu.

Từ Ngọc đọc thêm trang nữa, lại thở dài, khom lưng, trông vô cùng chán nản: “Trời còn nóng nữa.”

“Nghĩ thoáng chút đi.” Anh Hoàng an ủi cô ấy: “Thi thể vẫn chưa thối rữa, không cần xuống sông vớt. Hơn nữa bây giờ việc quản lý an ninh thành phố rất nghiêm, biết đâu nước sông được xử lý sạch sẽ, không ô nhiễm nghiêm trọng thì sao?”

Thiệu Trí Tân lẩm bẩm: “Rốt cuộc ai đã giết Hàn Tùng Sơn?”

Anh Hoàng nghe vậy đột nhiên khen ngợi: “Câu này cậu hỏi hay đấy.”

Thiệu Trí Tân hoang mang: “Hả?”

Anh Hoàng cười: “Cậu đang muốn hỏi trời hay đất?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thiệu Trí Tân: “…” Cậu chỉ muốn cảm khái một câu thôi mà, dù sao thời gian Hàn Tùng Sơn chết quá trùng hợp.

Anh Hoàng tìm chỗ đỗ xe, khi cởi dây an toàn, anh ấy quay người, đột nhiên nói: “Khi tôi mới tới, cục trưởng Phùng vẫn đang sầu đời, sao cứ phải chết dí ở khu phía Nam của chúng ta chứ? Nơi này chẳng phải nơi có phong thủy tốt gì, tôi đã cầu xin họ rồi.”

Mấy người nhanh chóng xuống xe.

Một nhóm người dân đứng ngoài dây cảnh báo hóng chuyện, cảnh sát duy trì trật tự chỉ đường cho họ. Khi đi vào trong, họ đã thấy thi thể được vớt lên, đặt dưới đất.

Mấy người mặc đồ bảo hộ, cảnh sát giới thiệu khái quát tình hình hiện trường cho họ.

Hai, ba năm trước, mảnh đất này đã được san bằng để phát triển, nhưng công trình gặp trục trặc suốt, về sau cỏ mọc um tùm, trở thành mảnh đất hoang.

Nhánh sông phát hiện ra xác chết nằm ở phía Đông bãi đất.

Nói là nhánh sông nhưng khi chảy tới vùng này, nó giống với kênh rạch hơn, vừa hẹp lại sâu, cỏ mọc um tùm hai bên bờ.

Cảnh sát trẻ tuổi khá quen với việc này, cậu ấy chỉ tay về các phía, tường thuật lại lối đi xung quanh.

Gần bãi đất này không có cửa hàng, phía Bắc là đường quốc lộ ra khỏi thành phố, phía Tây là núi đồi, đi hơn 1km lên sườn đồi có một trường học lái xe, có một con đường khác thông tới đó, do vậy bình thường rất ít người đi qua nơi này.

“Khu dân cư nằm ở phía Nam, chính là chỗ mọi người nhìn thấy trên đường tới đây.”

Vì là khu ngoại ô thành phố nên gần trạm xe có rất nhiều nhà cho thuê giá rẻ, đa số đều là người ngoại tỉnh ở, rất khó quản lý. Hai năm nay, chính quyền thành phố đã cho dỡ bỏ một loạt các công trình vi phạm, nhưng vấn đề vẫn không khả quan.

Sáng sớm nay, sau khi tạnh mưa, mấy người dân bản địa rủ nhau tới đây hái rau dại, họ chợt ngửi thấy mùi thối nên đi quanh tìm một vòng, sau đó phát hiện một cánh tay bên bờ sông, nấp sau đống cỏ dại cao tới nửa người, cuối cùng sợ hãi báo cảnh sát.

Mấy người này khá liều. Trước khi cảnh sát tới, họ đã dùng gậy tìm được gần đó đẩy thi thể ra xa. Cảnh sát xác nhận là thi thể người đã lập tức liên lạc cho phân cục, chuyển giao cho đội hình sự.

Anh ấy nói nhiều như vậy, nhưng suy cho cùng cũng chỉ muốn nói với mấy người anh Hoàng một chuyện.

“Gần đây không có camera giám sát.”

Mặc dù nếu xem camera sẽ khiến người ta cảm thấy đau khổ, nhưng nếu không có camera để xem, dường như sẽ càng khiến người ta khổ sở hơn.

Từ Ngọc vỗ ngực mình, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tối qua trời đổ mưa, sự thoáng mát ngắn ngủi cũng dẫn một luồng mây đen âm u tới. Tới trưa, mặt trời mới ló dạng, nhiệt độ lập tức tăng cao, trong không khí toàn sự oi bức, ẩm thấp.

Cảnh sát đưa túi vật chứng trong tay cho anh Hoàng: “Chúng tôi phát hiện căn cước công dân trong ví tiền ở túi quần nạn nhân, nhưng không tìm thấy điện thoại của ông ta.”

Anh Hoàng xem mặt phải của căn cước, gương mặt vuông vắn của Hàn Tùng Sơn hiện lên trước mắt anh.

Gương mặt đó hơi béo, cơ thịt hai bên má xệ xuống theo hướng nếp nhăn, khiến khóe môi cũng méo xệch. Hai mắt vừa ngắn lại nhỏ, mí mặt nặng trĩu, vô thần, hơi xếch lên. Giữa hai lông mày và bên phải cánh mũi đều có một nốt ruồi đen.

Vì nạn nhân đã ngâm trong nước một khoảng thời gian, da bắt đầu phù nề, không giống với ảnh trong căn cước lắm, còn phải đợi kết quả đối chiếu ADN nữa.

Pháp y cũng đã tới hiện trường, đang đứng bên cạnh, đợi nhân viên kỹ thuật lấy vật chứng sơ bộ xong. Hai thầy trò cùng tới, quan sát, phỏng đoán tình trạng thi thể, thì thầm với nhau vài ba câu.

Cảnh sát nói tiếp: “Chắc địa điểm vứt xác nằm ở phía trước…” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cậu ấy chỉ về một phía, đồng nghiệp trong đội hình sự chạy tới, báo cáo với anh Hoàng: “Ngoại trừ ví tiền ra, trên cánh tay phải của nạn nhân còn có một chiếc đồng hồ. Trong ví tiền có hai tấm thẻ ngân hàng, một ít tiền mặt, một bức ảnh gia đình, một căn cước công dân.”

Nói rồi anh ấy nhìn cảnh sát bên cạnh theo thói quen, cảnh sát đó vội lắc đầu giải thích: “Chúng tôi không hề động vào. Khi chúng tôi tới, mấy người báo án đã đẩy thi thể ra khỏi nước, ví tiền trong túi cũng rơi ra ngoài một nửa. Chúng tôi chỉ đành chuyển thi thể lên bờ, sau đó báo cho các anh. Khi ấy trên người nạn nhân thật sự không có đồ gì khác.”

Cậu ấy ngập ngừng rồi bổ sung thêm: “Mấy người báo án luôn đi gần chỗ thi thể, không hề đi lên trên. Đồng nghiệp chúng tôi cũng chỉ đi quanh bên ngoài chút, xác định phạm vi giăng dây cảnh báo, không hề phá hoại hiện trường.”

“Tôi không có ý đó, vất vả cho các anh rồi.” Anh Hoàng cười nói: “Chúng tôi chỉ nghĩ, không có chuyện gì thì tại sao nạn nhân lại tới nơi hẻo lánh này, là thật sự trên người không có gì hay đã bị hung thủ mang đi, hoặc lúc trôi dạt trên sông đã rơi xuống?”

Rất nhiều dấu vết ở hiện trường đã biến mất theo cơn mưa, cộng thêm nơi này có lượng dân cư lớn, không có camera giám sát, áp lực điều tra càng tăng cao.

Thiệu Trí Tân suy tính trong lòng, không dám nói ra, anh Hoàng bên cạnh nhanh chóng chỉ huy mọi người, mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ.

Đồng nghiệp đội kỹ thuật cực nhọc di chuyển vị trí. Có lẽ mấy năm nay áp lực nhiều nên anh ấy đã béo hơn, khối thịt trên người đã hủy hoại cơ thể cường tráng mười mấy tháng trước của anh ấy. Lúc này chân tay anh ấy tê rần, cầm hòm kiểm tra nặng trịch, thở hồng hộc.

Anh ấy ra dấu “hoàn thành”, anh Hoàng bảo hai pháp y đi lên kiểm tra thi thể.

Vì hành động thô bạo của người báo án, sườn mép thi thể đã bị tổn thương rất nhiều.

Thi thể bắt đầu mềm ra, dựa theo sự thay đổi lượng nước của kênh và tình trạng thi thể, có thể suy đoán thời gian tử vong là từ 30 đến 40 tiếng trước, tức từ 8 giờ tối ngày 16 đến 6 giờ sáng hôm sau.

Nạn nhân bị đâm hai dao, một dao ở bên trái bụng, một dao ở trước ngực. Nếu không có gì bất ngờ, nguyên nhân khiến ông ta tử vong là do đứt động mạch chính, dẫn tới xuất huyết. Tình trạng cụ thể vẫn phải đợi tới khi có kết quả giải phẫu mới xác định được.

Pháp y kiểm tra một lượt, đặt thi thể vào túi đựng, chuẩn bị đưa về trung tâm giải phẫu của nhà tang lễ, tiến hành giải phẫu.

Một nhóm người đi dọc theo hướng chảy của nước sông.

Đáy con kênh này rất bằng phẳng, tốc độ nước chảy chậm. Có một số đoạn bị bùn đất tích tụ và nhánh cây, cành khô bên bờ chặn lại, thi thể của Hàn Tùng Sơn bị kẹt là do vậy, chắc là không bị trôi đi quá xa.

Đi khoảng 200m, cảnh sát dẫn đường liền dừng lại, chỉ về đống cỏ um tùm từng bị giẫm lên phía trước: “Chúng tôi tìm xung quanh một lượt, phán đoán sơ bộ đây chính là nơi vứt xác nạn nhân. Rất có khả năng hung thủ đã giết người ở đây, sau đó kéo thi thể vứt xuống nước. Bởi vì cỏ ở đây rậm rạp, ít người lui tới, dấu vết vẫn rất rõ ràng.”

Cỏ ở bãi đất này phải cao khoảng 20 phân, mùa đông trông chúng khô héo hơn hẳn, lá cỏ vàng úa chi chít lại một đống, ở giữa là đủ thứ rác rưởi như nắp chai, đầu thuốc lá, túi nhựa, không thể nhanh chóng xác định được thời gian xuất hiện.

Đáng tiếc mấy ngày nay mưa nhiều, xung quanh đều là đường lấm lem bùn đất, có thể dấu chân đã bị nước mưa xối đi, máu cũng khó đông lại, không lấy được quá nhiều chứng cứ.

Đồng nghiệp khắc họa, chụp ảnh tiến hành chụp lại hiện trường, người trong đội kỹ thuật thử tiến hành lấy vật chứng.

Anh Hoàng đứng phía xa, quan sát địa hình xung quanh, sau đó lại nhìn chằm chằm chỗ lún xuống ở giữa bãi cỏ, trong đầu đang phân tích lý do hung thủ chọn nơi này để ra tay.

“Trước khi các anh tới, đồng nghiệp của chúng tôi đã chia nhau ra đi hỏi người dân xung quanh, họ đều nói chưa từng gặp Hàn Tùng Sơn. Chắc ông ta không ở đây.” Cảnh sát cũng cảm thấy khó tin: “Không biết ông ta tới đây làm gì, nơi này có gì đâu.”

Anh Hoàng nói: “Hàn Tùng Sơn rất giàu, khi tới thành phố A, ông ta không thể ở nơi này được. Có lẽ vì một vài lý do đặc biệt nên ông ta tới đây làm việc, kết quả bị người ta sát hại.”

Từ Ngọc nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh sắc ngày càng quen thuộc. cô vô thức nghiêng đầu, nhìn con đường nhỏ, tăm tối gần đó.

Mấy năm trước họ từng kiểm tra kỹ càng con đường đó một lần, nguyên nhân là vì phát hiện một xác chết nữ ở trong kênh.

Vụ án rất đơn giản, từ lúc nạn nhân bị giết tới khi phát hiện ra thi thể chưa tới năm tiếng, do vậy hiện trường được giữ lại nguyên trạng. Sau khi điều tra, không tìm được dấu chân của người thứ hai, cảnh sát kết hợp với camera giám sát và lời khai từ nhiều phía, cuối cùng phán đoán không phải án hình sự.

Nhưng người nhà nạn nhân vẫn không tha, về sau họ lén điều tra lại hai lần, vẫn không có phát hiện mới.

Từ Ngọc rùng mình, nhỏ giọng nói: “Tôi có dự cảm chẳng lành.”

Anh Hoàng phủi miệng, kích động ngăn cản: “Im miệng ngay, đừng nói gì!”

Thiệu Trí Tân hoang mang: “Là sao?”

Từ Ngọc: “Xí.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Anh Hoàng vội chuyển chủ đề: “Làm việc đi, lại có việc để làm rồi.”

Chập tối, sự nghi hoặc của Thiệu Trí Tân đã được giải đáp, đồng nghiệp đi tới khu dân cư phía trước dò hỏi gọi điện tới.

“Anh Hoàng, hình như bên chúng tôi tìm được một nhân chứng.” Đối phương thấp giọng, giọng điệu nghiêm túc: “Còn là người quen.”

Anh Hoàng đang lấy camera giám sát ở bãi đỗ xe, nghe vậy tâm trạng anh vô cùng phức tạp, nếp nhăn trên mặt dồn vào một chỗ, hỏi: “Giang Bình Tâm?”

Người đối diện đáp: “Đúng, là cô ta!”

Anh Hoàng biết suy đoán như này không hợp lý lắm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu chắc chắn cô ta không nói linh tinh chứ?”

“Chắc không đâu. Chúng tôi cho cô ta xem ảnh Hàn Tùng Sơn, cô nói nói chính xác quần áo Hàn Tùng Sơn mặc. Áo cộc trắng, quần đen, giày nâu sẫm, đều đúng hết.”

Anh Hoàng hỏi: “Nhìn thấy khi nào?”

Người đối diện bất lực đáp: “Cô ta, cô ta nói phải gặp được anh mới có thể nói cho chúng ta.”

Anh Hoàng ra sức xoa mặt, lại ấn gáy đau nhức. Sau khi suy nghĩ, anh ấy gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi lập tức qua ngay. Cô ta ở nhà sao?”

Sau khi có được đáp án khẳng định, anh Hoàng tắt máy, xoa đầu, nhìn sang bên cạnh, đẩy Từ Ngọc đang giả vờ nghiên cứu camera: “Đều do cô đấy.”

Từ Ngọc vô tội nhún vai: “Giang Bình Tâm hay đi loanh quanh đây, nhìn thấy Hàn Tùng Sơn là rất hợp tình hợp lý mà.”

Thiệu Trí Tân tò mò hỏi: “Người này rốt cuộc là ai?”

Lưỡi anh Hoàng đắng chát: “Nếu cậu nhậm chức sớm hơn mấy năm, đợt nghỉ tới đây trực ban, không chừng cậu có thể nhìn thấy một người ngồi im ngoài cửa phân cục chúng ta kháng nghị, kiên quyết nói chị mình bị người ta mưu sát, yêu cầu đội hình sự lập tức lập án điều tra.”

Thiệu Trí Tân há miệng, nghi hoặc nói: “Đây không phải đang cản trở người thi hành công vụ sao? Sao các anh không bắt giữ hoặc cảnh cáo?”

Anh Hoàng xua tay: “Ấy, đó là một cô bé vị thành niên, bỏ đi. Mọi người đều khó khăn cả.”

Anh ấy bảo Từ Ngọc tiếp tục ở lại đây tìm camera, gọi Thiệu Trí Tân đi cùng mình tới nhà Giang Bình Tâm. Đi được nửa đường, anh ấy còn cố tình quay đầu dặn: “Cậu là người sàn tuổi cô ta nhất, xem có thể rút ngắn khoảng cách với cô ta không, nhưng phải chú ý đừng nói linh tinh.”

Cuối năm nay Giang Bình Tâm mới tròn 18 tuổi, đang học 12. Cô ta ở trong khu nhà cũ có tuổi đời hơn ba mươi năm.

Cách bài trí trong nhà không khác quá nhiều so với lần mấy người anh Hoàng tới trước đó, chỉ có chỗ để bàn, lò đốt, ban công và góc nhà chất đầy bụi bặm, có thể thấy Giang Bình Tâm không sống tốt cho lắm.

Cô ta yên lặng ngồi trong góc nhà, mặc áo đồng phục xanh trắng thường thấy. Thấy hai người đi vào, cô ta đứng dậy gật đầu với họ, chỉ vào hai ghế nhựa đối diện, dường như vô cùng quen thuộc với tình cảnh này, còn có cảm giác biến khách thành chủ.

Thiệu Trí Tân cẩn thận quan sát cô ta, không nhìn ra được cô ta có điểm nào phản nghịch mà khiến đồng nghiệp trong đội vò tai bứt tóc, thậm chí cậu còn cảm thấy cô ta rất ngoan.

Anh Hoàng kéo ghế tới gần Giang Bình Tâm, cúi đầu tìm ảnh Hàn Tùng Sơn trong điện thoại, sau đó đưa cho cô ta xem: “Cô từng gặp người này rồi sao?”

Giang Bình Tâm gật đầu: “Hôm kia, tối ngày 16. Khi tôi về nhà đã khá muộn rồi.”

Anh Hoàng cúi đầu nhìn ảnh, phóng to mặt ông ta lên, nhướng mày, liếc nhìn cô ta, nghi hoặc: “Sao cô ấn tượng sâu sắc với ông ta thế? Gương mặt này, cách ăn mặc này của ông ta đều rất bình thường mà?”

Giang Bình Tâm có gương mặt rất nho nhã, lời nói ra lại không chút khách sáo: “Nửa đêm anh nhìn thấy bóng người lắc lư ở nơi hẻo lánh, anh có thể không có ấn tượng sâu sắc sao?”

Anh Hoàng nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không đúng, nửa đêm sao cô lại nhìn rõ màu sắc của giày ông ta đi? Sao cô lại nhớ rõ quần áo ông ta mặc thế?”

Giang Bình Tâm không biến sắc, đáp: “Tôi dùng đèn pin soi vào ông ta chứ sao, tôi ra ngoài có mang theo hai cái đèn pin, một cái đeo ở cổ, một cái ở tay.”

Anh Hoàng chế nhạo: “Đèn pin chiếu sáng được bao xa? Nửa đêm cô nhìn thấy một người cao to, hành tung bí ẩn lang thang ở nơi không người, cô còn chủ động tới gần, chiếu sáng về phía ông ta sao? Cô có nói chuyện, tâm sự với ông ta không?”

Thiệu Trí Tân cẩn thận ghi lại hết toàn bộ cuộc nói chuyện, nghe vậy lập tức ngẩng đầu quan sát phản ứng của đối phương.

Trong mắt Giang Bình Tâm có sự né tránh không quá rõ rệt, tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt lại, di chuyển xuống mông với biên độ nhỏ, chẳng mấy chốc cô ta đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, kìm nén sự bất an ngoài mặt, đáp: “Anh hung dữ với tôi thế làm gì? Lần này tôi là nhân chứng đấy!”

Anh Hoàng ngả người về sau, dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn cô ta, kiên định nói: “Giang Bình Tâm, cô có vấn đề.”

Giang Bình Tâm vừa há miệng ra, anh Hoàng đã lập tức cướp lời: “Nếu các anh sẵn sàng điều tra lại vụ án của chị tôi, tôi sẽ nói cho các anh biết.”

Anh ấy nói y như thật, vẻ mặt còn hơi tinh nghịch. Lần đầu tiên Thiệu Trí Tân phát hiện thì ra anh Hoàng cũng có khả năng bắt chước.

Nói xong, sắc mặt anh Hoàng thay đổi, gõ tay: “Tôi biết cô định nói gì.”

Giang Bình Tâm không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn họ, nói: “Vậy các anh làm đi.”

Anh Hoàng chống tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, khuyên nhủ: “Em gái, 4 năm rồi, cô đã trưởng thành rồi, nên hiểu chuyện mới phải. Năm nay cô 17 nhỉ? Sắp phải thi đại học rồi, bước một nửa vào xã hội rồi đấy, nên biết cảnh sát chúng tôi giải quyết vụ án có trình tự cả, cô phải hiểu cho chúng tôi chứ.”

Giang Bình Tâm lặp lại: “Chị tôi thật sự không tự sát!”

“Điều này không liên quan tới vụ án hôm nay của chúng tôi!” Anh Hoàng nhấn mạnh, giọng điệu cảnh cáo: “Đây là một mạng người! Ít nhất cô cũng phải có lòng kính trọng chứ! Hay là ngoại trừ Hàn Tùng Sơn ra, cô không hề nhìn thấy thứ gì quan trọng khác?”

Giang Bình Tâm tức tối, thấp giọng, cố chấp nói: “Tôi có nhìn thấy, tôi đã nhìn thấy hung thủ.”

Anh Hoàng hỏi: “Là ai? ”Đọc Full Tại Đọc Truyện

Giang Bình Tâm cúi đầu, hai ngón tay bấu vào mép quần, do dự nói: “Khi chị tôi chết, anh ta cũng xuất hiện.”

Người dày dặn kinh nghiệm như anh Hoàng bị cô gái này làm cho tức tối, lửa giận sắp không kìm nén nổi.

Anh ấy ngẩng mặt lên, nghiêm giọng nói: “Giang Bình Tâm, bạn Giang này, cô biết ngụy tạo chứng cứ là phạm pháp không?”

Giang Bình Tâm không nói gì, ngước mắt nhìn, con ngươi đảo qua đảo lại, sau đó hỏi: “Đội trưởng của các anh đâu?”

“Hôm nay đội trưởng Hà của chúng tôi không nhận đơn.” Anh Hoàng chỉ Thiệu Trí Tân, lạnh lùng nói: “Chỉ có tôi và cậu ta, cô chọn một đi.”

Giang Bình Tâm quan sát Thiệu Trí Tân, chẳng mấy chốc đã nhìn sang chỗ khác, nghĩ một lúc rồi đáp: “Không phải còn có một chị sao?”

Anh Hoàng hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Từ Ngọc: “Từ Ngọc! cô lập tức qua đây, em gái cô muốn gặp cô!”

Từ Ngọc trả lời rất nhiệt tình: “Được thôi!”

Bãi đỗ xe khá gần nhà Giang Bình Tâm, Từ Ngọc chạy tới, mười phút sau đã đẩy cửa ra.

“Sao thế?” Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, mặt vẫn nở nụ cười: “Em gái Giang nhớ chị vậy sao?”

Anh Hoàng nhường chỗ của mình cho Từ Ngọc, Thiệu Trí Tân thức thời đứng dậy, mời anh ấy ngồi.

Trong nhà chỉ có hai cái ghế, cậu chỉ có thể đứng sau anh Hoàng.

Ba người như thần cửa và đàn em, nhìn chằm chằm Giang Bình Tâm.

Giang Bình Tâm ngớ người: “Không phải tôi chọn một người sao?”

Anh Hoàng nói: “Chọn một người hỏi cô, hai người chúng tôi nghe. Quyết định cô tự đưa ra, không thể chọn lại.”

Từ Ngọc nắm tay Giang Bình Tâm, phát hiện lòng bàn tay cô ta toàn mồ hôi, da dẻ lạnh ngắt. Cô ấy lấy khăn giấy ra, ngồi xổm bên cạnh Giang Bình Tâm, vừa lau tay cho cô ta vừa dịu dàng khuyên bảo: “Em Giang, nói thật với chị được không? Em cũng biết mọi người đều vất vả mà, tha cho bọn chị đi ha. Chị biết thật ra em là đứa bé rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa đâu. Em cũng đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”

Giang Bình Tâm kích động trước cách xưng hô của cô chị này, cô ta đang định nói gì đó, điện thoại anh Hoàng đã vang lên.

Anh ấy nhanh chóng ấn nghe, ra dấu, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi xác nhận người phía sau không nghe thấy, anh Hoàng mới nói: “Nói đi.”

Người đối diện thở dài: “Anh Hoàng, chúng tôi điều tra nhật ký chi tiêu của Hàn Tùng Sơn, xác định được sau khi tới thành phố A, ông ta luôn ở khách sạn Giang Cảnh. Chúng tôi tìm lễ tân của khách sạn hỏi, phòng ông ta tới tháng 5 mới hết hạn, nhưng trưa ngày 16, sau khi ra ngoài, ông ta không hề quay lại. Trước khi rời đi, có một người tới khách sạn tìm ông ta, đợi được nửa tiếng thì rời đi. Tôi gửi ảnh trong camera vào Wechat của anh rồi đấy.”

Tin nhắn hiện ra. Anh Hoàng ấn mở ảnh, sau khi nhìn rõ mặt người này, anh ấy thoát ra, xoa mắt, lại mở lại lần nữa.

Kỳ tích không hề xảy ra, vẫn là người đó.

Anh Hoàng im lặng bốn, năm giây rồi nói: “Cậu gửi nhầm ảnh hả?”

“Là anh ấy đó anh Hoàng!” Người đối diện cũng bày ra vẻ mặt thấy ma: “Chính là anh ấy, hiện tại Châu Thác Hàng là người cuối cùng gặp Hàn Tùng Sơn mà chúng ta tra ra được!”

Anh Hoàng hít sâu một hơi, phát điên: “Anh ấy là báu vật thế gian sao? Sao suốt ngày gặp phải thế? Sao lại là anh ấy?”