Lối Rẽ

Chương 43




Cậu vừa tốt nghiệp cấp ba, trên người không có tiền, số tiền tiết kiệm cuối cùng đã dùng để mua vé tàu hỏa và đồ dùng hàng ngày. Cậu cứ thế xuất phát với số hành trang ít ỏi trong tay.

Cậu đi khắp mọi miền đất nước, đi qua những đồng bằng phát triển, leo qua những ngọn núi cheo leo, đắm mình qua những trận mưa trong con ngõ nhỏ, đa số cậu đều dừng chân trong ánh đèn lấp lánh bao trùm khắp thành phố.

Ban đầu cậu ở quán net, nguồn kinh tế chủ yếu tới từ việc giúp người khác leo rank trong game. Có lúc ở một nơi lâu, cậu sẽ đi tìm công việc tạm thời.

Về sau cậu bắt đầu vẽ tranh lại, nhận một vài đơn trên mạng, kinh tế cũng thoải mái hơn.

Trong bảy năm, cậu đã bôn ba khắp các chốn, không ở lại đâu quá lâu.

Năm 14, 15 tuổi, trong nước nổi lên việc livestream. Tới năm 17 tuổi, một video ngắn của cậu đã nổi lên.

Trước lời đề nghị của một người quản lý mạng tốt bụng, cậu đã tiết kiệm tiền, mua điện thoại thông minh, sau đó gia nhập làm việc với người ta. Cuộc sống náo nhiệt hơn hẳn.

Nói tới đây, Vương Tập Phi hất cằm, quay đầu kiêu ngạo nói với Hà Xuyên Châu: “Bây giờ em có tới mấy trăm nghìn fan đấy.”

Hà Xuyên Châu muốn cười, nhưng không cười to được, khóe miệng bất giác trùng xuống.

Lý trí của cô cảm thấy đáp án này rất tốt, cũng khá phù hợp với ước nguyện rất lâu về trước của Vương Tập Phi. Nhưng cô lại chợt thấy đau lòng, có lẽ là vì cảm thấy cậu quá cô độc.

Bản chất Vương Tập Phi không phải người có thể chịu đựng được cô độc, cậu ấy luôn khao khát sự náo nhiệt, gia đình.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Tại sao cậu không tiêu tiền chị gửi cho?”

Khi lên đại học, cô chỉ có thể sống nhờ vào khoản tiết kiệm của Hà Húc, nhưng tháng nào cô cũng chia mấy trăm tệ cho Vương Tập Phi, cậu không nên sống quá quẫn bách mới phải.

Mãi cho tới khi Vương Tập Phi cho cô biết mình có tiền tiết kiệm riêng, cô mới dừng lại. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Vương Tập Phi dựa vào lan can, vẫy tay, hào phóng nói: “Em giữ lại hết cho chị, sau này chị kết hôn, coi như đó là của hồi môn.”

Hà Xuyên Châu bị cậu làm cho tức tới bật cười. Mấy giây sau, cô không nhịn được hỏi: “Cậu sống thế nào?”

“Rất tốt.” Vương Tập Phi nằm bò lên lan can bảo vệ, giọng điệu không mấy tập trung, vung hai tay xuống như đang muốn nắm lấy ngọn gió đêm: “Em chẳng có ước mơ, cũng chẳng có mục đích gì, nhưng rất nhiều người đều ngưỡng mộ sự tự do đặc biệt của em.”

Hà Xuyên Châu suy ngẫm ý trong câu nói này của cậu.

“Em chỉ định quay về xem thôi.” Vương Tập Phi quay đầu lại, không bị tiếng gió ngoài cửa sổ quấy rầy, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Không ngờ em còn có cơ hội quay về.”

Hà Xuyên Châu đáp: “Muốn về thì về, không phải cậu cảm tính lắm sao?”

Vương Tập Phi lại bày ra vẻ mặt giả ngốc của mình.

Cậu đi vào phòng khách, nhìn xung quanh một lượt, bắt đầu nói mấy lời phản nghịch: “Chị, nhà chị bẩn quá.”

Hà Xuyên Châu mặc kệ cậu.

Vương Tập Phi lại hỏi: “Chị không định quét dọn sao?”

Hà Xuyên Châu đáp trả cậu bằng ánh mặt lạnh lẽo.

Vương Tập Phi không biết đang nghĩ gì, tự nhiên thấy vui.

Cậu ngồi cạnh bàn, lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi tin nhắn thoại cho Châu Thác Hàng: “Anh cả, anh cả, em về thành phố A rồi.”

Châu Thác Hàng vẫn chưa ngủ, anh gửi voice chat lại, hỏi: “Từ lúc nào?”

Vương Tập Phi: “Hôm nay!”

“Cậu đang ở đâu?”

Vương Tập Phi luôn ngoan ngoãn trước mặt Châu Thác Hàng, giọng đáp trả rất ân cần, còn mang theo sự nịnh bợ của năm đó: “Em ở nhà chị.”

Châu Thác Hàng: “Muộn vậy rồi á?”

Vương Tập Phi tức giận nói: “Chị ấy vừa về! Em ngồi ngoài cửa sáu tiếng liền.”

Châu Thác Hàng bật cười: “Vậy sao cậu không tới tìm anh? Cậu không gọi cho cô ấy sao?”

Vương Tập Phi vô tội nói: “Em sợ hai người đều bận.”

Châu Thác Hàng: “Cậu đợi chút, anh tới đón cậu.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Vương Tập Phi báo cáo xong thì như không chịu được cảnh nhàn rỗi, quay đầu hỏi Hà Xuyên Châu: “Chị, chị có đồ gì phải vứt không, em dọn dẹp cho chị.”

Hà Húc không hay ở nhà, từ trước tới giờ, Hà Xuyên Châu thích thì dọn dẹp nhà cửa, không thích thì thôi, có lúc Vương Tập Phi không nhìn nổi sẽ chủ động quét dọn giúp họ.

Hà Xuyên Châu vào bếp, đun nước cho cậu ấy, nói: “Không cần đâu.”

Vương Tập Phi lấy một quyển sổ tay trong túi ra: “Chị còn cần cái tủ màu nâu kia không?”

Hỏi xong cậu còn nói thêm: “Cái này sắp thành đồ cổ tới nơi rồi ấy nhỉ?”

Hà Xuyên Châu đứng gần lối vào, mặt đan xen giữa sáng và tối, cười lạnh: “Tính tình chị khó ở hơn năm ngoái nhiều, cậu có muốn thử không?”

Vương Tập Phi đang ngồi dưới đất dọn dẹp đồ linh tinh chợt khựng người, ra sức gật đầu: “Em tin!”

Châu Thác Hàng tới rất nhanh, buổi tối ít xe cộ, chưa tới nửa tiếng anh đã đến cửa nhà, thậm chí anh vẫn còn mặc đồ ngủ trên người.

Gần đây Hà Xuyên Châu rất bận, không có thời gian gặp anh. Châu Thác Hàng cũng quay cuồng với đống việc vặt, khó có thể dành ra lúc nghỉ trùng với lịch trình của cô.

Cho dù là vậy, nếu Hà Xuyên Châu tan ca sớm hơn, anh vẫn sẽ cố chấp lái xe tới đón. Trên đường về, hai người nói với nhau vài câu, sau khi đưa cô tới nhà, anh lại vội vàng quay về công ty hoặc phòng thí nghiệm.

Anh dùng cách thức gần như chịu trách nhiệm này để cưỡng ép tăng thêm thời gian hai người ở bên nhau, nhưng anh ít khi nói thẳng với cô rằng “Anh muốn gặp em”.

Giống như hiện tại, khi mở cửa, anh đưa hai tay về phía Hà Xuyên Châu, nhưng lại liếc thấy Vương Tập Phi ngồi trong phòng khách, anh lập tức ôm cô một lát rồi đi vào.

Hà Xuyên Châu rót nước cho anh, nghe hai người nhỏ giọng trao đổi chuyện trong mấy năm nay, cô làm như bâng quơ hỏi: “Tập Phi, bố cậu ra tù chưa?”

Nụ cười trên mặt Vương Tập Phi lập tức trở nên cứng đờ, cậu cố duy trì nụ cười nhưng không làm được, ý cười dần biến mất, liếc mắt nhìn về phía Hà Xuyên Châu, khẽ gật đầu.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Vậy ông ấy đâu?”

Vương Tập Phi không trả lời, cúi đầu nhìn tay mình, giọng nói mang theo sự trịnh trọng sau khi đã suy nghĩ kỹ càng: “Em từng hỏi rồi, bố em giết người vì mẹ em. Ông ấy đã tự kiểm điểm, cũng đã ngồi tù, em quyết định tha thứ cho ông ấy. Sau này em muốn sống với ông ấy ở thành phố D, làm lại từ đầu, vừa hay ở đó không ai quen bọn em.”

Hà Xuyên Châu nói: “Rất tốt.”

Vương Tập Phi im lặng hồi lâu, giọng nói chua xót hiện rõ sự do dự: “Nhưng em đã nói với ông ấy rất nhiều lời quá đáng.”

Châu Thác Hàng giữ bả vai cậu, dựa vào cạnh cậu ấy: “Vậy cậu xin lỗi chưa?”

“Em chưa.” Vẻ mặt Vương Tập Phi buồn bã: “Em không biết nên nói thế nào.”

Hà Xuyên Châu giơ tay xoa đầu cậu: “Nếu hối hận thì phải xin lỗi.”

“Vâng.” Vương Tập Phi né tránh: “Chị, em đã lớn lắm rồi.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ba người nói chuyện một lúc, vì đã quá muộn nên Hà Xuyên Châu không kìm nổi cơn buồn ngủ.

Vốn dĩ Vương Tập Phi muốn ngủ ở nhà mình, nhưng nhà cậu đã bị bỏ không nhiều năm, không còn chỗ ngả lưng, Châu Thác Hàng tiện đường đưa cậu tới khu dân cư Lâm Giang.

Hai người đi ra ngoài, Hà Xuyên Châu để đèn trong nhà chiếu sáng cho họ.

Châu Thác Hàng dừng lại gần cửa, vẻ mặt muốn nói gì đó, sau khi do dự một hồi, anh chỉ nói: “Ngủ ngon.”

Hà Xuyên Châu: “Ngủ ngon.”

Vương Tập Phi ấn thang máy, nhìn con số màu đỏ nhanh chóng tăng lên, cậu quay đầu nhìn về phía sau, như hai người đang diễn thoại câm, nói một tiếng “Ngủ ngon”, sau đó đi qua đóng cửa lại.

Châu Thác Hàng khựng người, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Vương Tập Phi vô thức sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Sao thế anh?”

Châu Thác Hàng: “Không có gì.”

***

Hà Xuyên Châu tắt đèn, nằm trên giường. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Vương Tập Phi, cô không khỏi phấn chấn hẳn lên, bắt đầu mơ thấy rất nhiều điều, mãi về sau giấc mơ mới được liên kết với nhau.

Cả thành phố đều nhanh chóng thay đổi, khu dân cư này vẫn có dáng vẻ quen thuộc, điểm khác biệt lớn nhất có lẽ chính là thùng rác phía trước cửa chống trộm đã bị chuyển tới cửa hầm để xe.

Lần đầu tiên Hà Xuyên Châu gặp Vương Tập Phi là khi cậu ngồi cạnh thùng rác màu xanh lam đậm ấy.

Đó là vào tháng 5 năm 2006, cuộc sống cuối cấp hai của Hà Xuyên Châu chỉ còn lại nửa tháng.

Thời tiết ở miền Nam thay đổi chóng mặt, hôm đó vẫn còn hơi lạnh.

Hôm đó cũng vừa hay là sinh nhật Hà Húc, Hà Xuyên Châu vui vẻ nói muốn nấu cơm cho ông. Cô đi mua một túi đùi gà, học theo hướng dẫn không đáng tin trên mạng, nào ngờ làm mãi lại ra một đống không ra gì.

Cũng may hôm ấy Hà Húc về muộn, không biết ông phải họp gì.

Cô nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp, chạy xuống tầng vứt rác. Lần đầu tiên là đi vứt đùi gà, lần thứ hai là vứt chảo cháy đen. Vừa mở cửa chống trộm ra, cô đã nhìn thấy Vương Tập Phi xách túi màu xanh đậm quen mắt của cô, đang lục đồ bên trong để ăn.

Quần áo cậu mặc cũng khiến Hà Xuyên Châu ấn tượng sâu sắc. Bên ngoài là áo len màu vàng khá nhỏ, viền áo nhăn nhúm, bên trong là áo phông màu nhạt rộng thùng thình, ống tay áo được nhét vào trong, nhưng cổ áo lại lộ ra ngoài. Tóc thì chỗ ngắn chỗ dài, còn hướng ra tứ phía, tóm lại trông rất thê thảm.

Khi thấy chiếc chảo trong tay Hà Xuyên Châu, cậu sợ tới nỗi trốn đi ngay, lảo đảo lùi về sau, nào ngờ vấp ngã xuống bãi cỏ, dáng vẻ không được thông minh lắm.

Hai người đều sững sờ, nhìn nhau, mãi không nói gì.

Dưới ánh đèn đường, mặt đường bên ngoài như phủ lên mình một lớp tuyết, bụi li ti tung bay trong ánh đèn.

Hà Xuyên Châu cảm thấy có người bẩm sinh đã là hạt bụi thừa thãi mà đấng sinh thành vô tình tạo ra, vậy nên họ mới luôn bất hạnh.

Cô không biết khi đó mình có tâm lý thế nào, đa số là chịu ảnh hưởng từ Hà Húc, nên cô không nghĩ nhiều, nửa kéo nửa lôi cậu lên tầng.

Vương Tập Phi sợ hãi, nhưng không hét lên, cũng không khóc, mặt trắng bệch, khi đi lên tầng, chân cậu mềm nhũn, quỳ trước cửa nhà, tay vẫn nắm chặt túi.

Hà Húc đứng bên dưới gọi cô, ông không mang chìa khóa, bảo cô xuống mở cửa cho, tiện thể cầm ít đồ.

Đầu óc Hà Xuyên Châu đang mơ màng, cô bảo Vương Tập Phi đợi ở đây, sau đó chạy xuống tầng.

Khi hai người vội vã đi lên, Vương Tập Phi đứng chân trần trong nhà bếp, bẻ một miếng bánh trên bàn, ngâm vào nước rồi ăn.

Màu ống tay áo của cậu sẫm một mảng, thấy người đi vào, cậu vội nuốt trọn miếng bánh xuống, đáng thương nói: “Cháu chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.”

“Sao lại như vậy…”

Hà Húc rất buồn, đây là chuyện khiến ông vô cùng đau lòng.

Ông im lặng một lúc rồi bảo Vương Tập Phi ngồi vào bàn ăn, lấy năm tệ nhăn nhúm trong túi ra, kêu Hà Xuyên Châu ra ngoài mua bánh rán.

Hà Xuyên Châu nhanh chóng chạy đi, sau đó lại nhanh chóng chạy về, cả chặng đường liên tục ngửi mùi nước tương.

Vương Tập Phi đã quen họ như vậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mẹ Vương Tập Phi bị phán tử vong ngoài ý muốn, bố vào tù vì giết người, quyền giám hộ chuyển lên người bác cả của cậu.

Đa số tài sản trong nhà đều dùng bồi thường cho gia đình người bị hại, may mắn vẫn giữ lại được căn nhà hai phòng.

Vì bố cậu nên họ hàng hai bên đều không muốn chăm sóc cậu, cũng sợ dính dáng tới cậu. Sau khi bàn bạc, mấy người quyết định lần lượt mang cơm tới cho cậu trong dịp nghỉ.

Vương Tập Phi hiểu hết. Cậu vô cùng ngang bướng, cậu thà chết đói cũng không chấp nhận sự sỉ nhục này.

Bình thường cậu đều ở trường học, trường tiểu học sẽ lo bữa trưa cho học sinh. Nhưng mấy hôm đó vừa hay là ngày nghỉ được nhà nước quy định, một mình cậu chui rúc trong nhà.

Lần này họ hàng không tới mang cơm cho cậu, đói chỉ có thể uống nước. Đối với cậu, bảy ngày nghỉ quá dài, mới trôi qua được một nửa cậu đã không kiên trì được, thế là nhân lúc nửa đêm không có người, cậu lén chạy ra ngoài tìm đồ ăn.

Theo lời kể của Vương Tập Phi, cảnh tượng hiện lên một cách hỗn loạn. Mọi thứ bắt đầu từ khi cậu nhớ được mọi chuyện cho tới sự rời đi bảy năm trước.

Cuộc sống của cậu như camera giám sát bị phá hỏng Hà Xuyên Châu từng nhìn, mơ màng, vỡ nứt, tăm tối.

Lúc thì là cảnh Hà Húc đưa Tập Phi đi mua quần áo, lúc là cảnh Vương Tập Phi bị Châu Thác Hàng dọa tới nỗi trốn ngoài ban công, không dám đi ra. Lúc lại là cảnh mấy người quây quần bên bàn đánh bài, tivi trong phòng khách đang phát ti3t mục chào Xuân, nhưng tiếng đều bị tiếng pháo bên ngoài át hết.

Vương Tập Phi chu đáo, hiểu chuyện, trước bảy tuổi cậu vẫn sống trong gia đình được coi là bình thường, hòa thuận, do vậy cậu có cái nhìn sâu sắc về tình người.

Cậu hiếm khi nhận được sự quan tâm, sau khi quen biết Hà Xuyên Châu, cậu luôn dè dặt, nịnh nọt họ.

Cậu làm việc nhà cho họ, lịch sự chào hỏi họ, còn cố tình ăn ít cơm hơn, làm bất kỳ công việc nhẹ nào.

Sự bất an tích tụ lâu ngày phải cần rất nhiều sự ấm áp, từ từ chữa lành.

Trong khoảng thời gian đó, họ sống với nhau như người nhà.

Tới cuối cùng, trong đầu Hà Xuyên Châu chỉ toàn câu nói Vương Tập Phi lẩm bẩm trước di ảnh, nếu như chú Hà còn sống thì tốt rồi.

Hà Xuyên Châu cũng từng nghĩ tới điều này vô số lần.

Lần nào cô cũng dừng lại ở chỗ không vào được.

Giờ cô có thể bình tĩnh đối diện với chuyện này, cảm thấy tương lai cũng không có gì tồi tệ cả. Nếu như có thể để Hà Húc nhìn thấy họ sống như những gì ông kỳ vọng thì vẫn rất tốt.

Hà Xuyên Châu tỉnh lại.

Rèm cửa nặng trịch đóng chặt, trong căn phòng tối vọng lại tiếng mưa rả rích.

Cô nhìn đồng hồ, đứng dậy thay quần áo rồi đi làm.

Hôm qua họ đã phán đoán ra dấu vết của kẻ tình nghi, sáng nay thành công bắt được hắn. Anh Hoàng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, bước chân nhẹ như bông, miệng còn ngân nga bài hát.

Anh ấy bỏ một nắm kỷ tử vào cốc giữ nhiệt, còn thêm mấy thứ bổ dưỡng như đẳng sâm, quý viên… Vừa uống một ngụm đã thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể khỏe khoắn hơn. Anh ấy hào hứng đi tới bên cạnh Hà Xuyên Châu, bàn bạc chi tiết báo cáo với cô.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại anh Hoàng vang lên.

Anh ấy nghe máy, cười nói: “Cục trưởng Phùng, kẻ tình nghi đã nhận tội, không phụ sự ủy thác của bà đâu.”

Đối phương nói gì đó, vẻ mặt anh ấy lập tức trở nên nghiêm trọng, hỏi: “Ở đâu?”

Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra kiểm tra, không nhận được bất kỳ nhắc nhở hay thông báo nào.

Anh Hoàng nhìn cô, sau đó quay người đi tới chỗ xa hơn, nói chuyện xong mới quay lại.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Sao thế?”

Anh Hoàng lấp li3m cho qua: “Có người báo án, nói phát hiện một người chết ở ngoại ô.”

“Cụ thể là ở đâu?” Hà Xuyên Châu đứng dậy: “Chuẩn bị xuất phát thôi.”

Anh Hoàng nắm tay cô lại: “Ý của cục trưởng Phùng là cô đừng đi. Cô đừng động vào vụ án này.”

Hầ Xuyên Châu sầm mặt, anh Hoàng nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì người chết chắc là Hàn Tùng Sơn.”