Lối Rẽ

Chương 45




Anh Hoàng vội vàng quay về đồn, hai đồng nghiệp đã đưa Châu Thác Hàng tới.

Tài liệu lần trước lại được tận dụng, anh Hoàng nắm chặt chúng trong tay, nhanh chóng đi vào phòng thẩm vấn.

Châu Thác Hàng yên lặng ngồi trên ghế, không còn quá thoải mái như lần trước, thay vào đó là sự phiền muộn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không nhìn thấy người mình muốn gặp xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng càng trở nên u ám, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, hiện rõ sự không vui.

Sau khi ngồi xuống, anh Hoàng không nói gì mà xoa trán, sờ vết nhăn ở khóe mắt, rồi nói lời nói đùa không mấy hài hước: “Công dân nhiệt tình, có phải anh nhiệt tình quá rồi không?”

Châu Thác Hàng không trả lời, vẻ mặt vô cùng u uất.

Anh Hoàng đưa ra lời khuyên từ tận đáy lòng: “Anh hai à, lần sau trước khi anh muốn đi gặp ai, có thể nói cho chúng tôi biết trước được không? Chúng tôi công bố cho mọi người đề phòng trước, như vậy vừa có thể duy trì trật tự xã hội, lại tiết kiệm nhân lực của công an, càng có thể khiến hào quang của công dân nhiệt tình như anh lên tới mức cao nhất!”

Châu Thác Hàng cảm nhận được sự châm biếm trong giọng điệu trêu chọc của anh ấy, anh hỏi: “Hà Xuyên Châu đâu?”

Anh Hoàng không đọc tài liệu trong tay, dù sao trong đó cũng chẳng có thông tin nào hữu ích. Anh ấy chỉ cảm thấy khi đối diện với Châu Thác Hàng, tay không cầm gì thì không thoải mái nên mới mang nó vào đây.

Anh ấy đặt mấy tờ giấy lên bàn, ngón tay gõ xuống, hỏi: “Anh nói xem, không có chuyện gì sao anh lại đi tìm Hàn Tùng Sơn? Tìm ông ta solo hả?”

Mặt Châu Thác Hàng âm u, anh hỏi lại: “Hà Xuyên Châu đâu?”

Cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến anh Hoàng hoảng loạn, anh ấy hỏi: “Anh chắc chắn là muốn chúng ta lặp lại quá trình lần nữa chứ?”

Châu Thác Hàng suy tính, buông bỏ bớt phòng bị, thái độ hòa hoãn hơn nhiều: “Tôi tìm ông ta có chút chuyện.”

“Chuyện gì?” Hỏi xong, không cả đợi anh lên tiếng, anh Hoàng đã cướp lời: “Chuyện riêng thì càng gay. Anh tìm ông ta báo thù riêng, anh vừa rời đi Hàn Tùng Sơn đã chết, đây là lần thứ hai rồi!”

Châu Thác Hàng nhướng mày, kinh ngạc: “Ông ta chết trong khách sạn sao?”

Anh Hoàng nói: “Anh trả lời tôi trước đã, anh tìm ông ta làm gì?”

Châu Thác Hàng do dự, rồi giải thích: “Không phải báo thù riêng, tôi chỉ hỏi ông ta một số chuyện thôi.”

“Sao Hàn Tùng Sơn lại đồng ý gặp anh? Anh hỏi những gì? Giữa hai người có xảy ra tranh chấp gì không?” Anh Hoàng nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ như phải hỏi tới tận gốc, không nể nang gì: “Anh nói rõ ràng vào. Anh và Hàn Tùng Sơn không làm việc với nhau, quan hệ cũng không tốt đẹp mấy, vào thời điểm nhạy cảm như vậy, anh lại đi tìm ông ta, rốt cuộc là vì điều gì? Không được nói qua loa.”

Châu Thác Hàng đáp: “Tôi nói với ông ta tôi có thể trao đổi thông tin liên quan tới Quang Dật. Ông ta không biết tôi là ai, nhưng vẫn đồng ý gặp tôi.”

Anh Hoàng tò mò: “Thông tin gì?”

“Cái này không quan trọng.” Châu Thác Hàng lắc đầu: “Chúng tôi nói chuyện không vui lắm.”

“Sao lại không quan trọng?” Anh Hoàng giơ tay, chuyển chủ đề về trước đó, tỏ ý anh đừng quấy rối: “Anh muốn trao đổi thông tin gì với ông ta?”

Châu Thác Hàng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói: “Vẫn là thông tin liên quan tới quá trình của vụ án cũ, trong đó thiếu một vài chứng cứ quan trọng.”

Lông mày nhíu chặt của anh Hoàng giãn ra, anh ấy nhạy bén phát giác ra điều gì đó, lại cảm thấy hỏi vậy sẽ không đúng chuyên môn, thế là anh ấy nửa tin nửa ngờ chứng thực: “Vụ án cũ gì? Làm gì?”

Châu Thác Hàng bình tĩnh đáp: “Tài khoản kinh doanh của Mùa thu lạnh mấy độ.”

Anh Hoàng thở gấp, mắt sáng lên, gương mặt hiện rõ nét tươi vui, nhiệt tình nói: “Anh là Mùa thu lạnh mấy độ?”

Anh ấy nghiêng người về phía trước, lồ ng ngực dính vào mép bàn, cười sảng khoái nói: “Chắc chắn anh biết rất nhiều điều! Mau kể cho tôi nghe đi, cảnh sát cũng như người nhà của người dân, có manh mối hữu ích thì đừng che giấu. Còn nữa, chắc chắn khi đi tìm Hàn Tùng Sơn anh có chuẩn bị máy ghi âm nhỉ? Đưa cho chúng tôi đi, tôi cũng muốn trả lại trong sạch cho anh, đều là người một nhà cả mà.”

Đồng nghiệp bên cạnh quay đầu lại, bị anh Hoàng lạnh lùng hỏi một câu “Sao?”, thấy vậy cậu ấy vội quay đầu đi, không khỏi nể phục khả năng lật mặt của anh Hoàng.

***

Từ Ngọc và Thiệu Trí Tân cũng nhanh chóng quay về đồn.

Từ Ngọc đưa video camera giám sát tìm được cho đồng nghiệp, bảo họ điều tra hành tung của Hàn Tùng Sơn.

Đồng nghiệp chống một tay lên bàn, cúi người xuống, nghe ngóng: “Hỏi thế nào rồi? Giang Bình Tâm cung cấp manh mối rồi sao?”

Từ Ngọc mở nắp chai nước, uống một ngụm nước rồi nói: “Đừng nhắc nữa! Tôi vắt óc suy nghĩ, vắt ruột vắt gan ra, khi sắp qua được cửa ải, cô bé đó lại chuyển chủ đề, nói với tôi mình phải về học tiết tự học tối, cứ thế đuổi chúng tôi đi! Mọi chuyện trở nên công cốc hết!”

Suốt quá trình, Thiệu Trí Tân đứng bên cạnh nghe mà còn thấy cổ họng khô khốc, cậu ấy nghi hoặc: “Hay là cô ta đang chơi chúng ta thật?”

“Chắc chắn con bé biết những điều chúng ta không biết, ngày mai tới trường hỏi nó tiếp.” Từ Ngọc ngẩng đầu tu hết nửa chai nước, thở hổn hển nói: “Nói thật thì chỉ có đội trưởng Hà mới nắm thóp được Giang Bình Tâm thôi. Khí thế cô ấy lấn át cô ta, hơn nữa còn không sợ hãi trước sự ăn vạ của cô ta.”

Đồng nghiệp nhìn ngang ngó dọc, xác nhận Hà Xuyên Châu không có ở đây thì vội thấp giọng bàn giao nhiệm vụ với hai người: “Nhắc tới đội trưởng Hà mới nhớ, anh Hoàng nói sau khi hai người quay về thì xác minh xem đội trưởng Hà có thời gian gây án không. Dù sao hiện tại cô ấy là người có động cơ gây án nhất, là một trong những đối tượng điều tra hàng đầu của chúng ta.”

“Tôi?” Từ Ngọc há hốc miệng, mắt trợn tròn, hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Chúng tôi đi hỏi đội trưởng Hà á? Sao các anh không đi?”

Đồng nghiệp cắn môi: “Anh Hoàng bảo các cô đi. Mau đi đi, muộn tí nữa là đội trưởng Hà tan làm đấy.”

Hà Xuyên Châu vừa hay đi vào, nghe thấy tên mình, cô hỏi: “Gì thế?”

Người thanh niên lùi về sau, giơ tay chỉ Từ Ngọc, lớn tiếng nói: “Anh Hoàng nói Hàn Tùng Sơn…”

Hà Xuyên Châu gật đầu, nói thẳng: “Tôi biết rồi, đi thôi. Ai làm?”

Từ Ngọc đứng bật dậy, lần đầu tiên thấy hận khả năng ăn nói chậm chạp của mình. Cô ấy còn chưa thở xong, đồng nghiệp đã “dịu dàng” nói: “Từ Ngọc và Thiệu Trí Tân!”

Hà Xuyên Châu không nói gì, đặt đồ trong tay xuống, thuần thục đi về phía phòng thẩm vấn.

Hai người kia cũng không dám chần chừ, lặng lẽ làm mặt quỷ với người kia, sau đó cầm điện thoại vội vã đi theo.

Ba người lần lượt đi vào căn phòng nhỏ. Khi đóng cửa lại, Thiệu Trí Tân vô thức quay đầu nhìn, gót chân lùi về sau, chợt có cảm giác bất lực, không thể trốn thoát.

Ba người ngồi xuống hai phía đối diện, bầu không khí không giống như ngày thường.

Từ Ngọc cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, cô ấy bỏ qua thủ tục rườm rà, nói thẳng: “8 giờ tối ngày 16 tới 6 giờ sáng hôm sau cô đã làm gì?”

Hà Xuyên Châu nhàn nhã đáp: “Khoảng 11 giờ tối tôi tan làm, lái xe về nhà, sau khi về tới nhà thì tắm rửa, khoảng 2 giờ thì đi ngủ.”

Thiệu Trí Tân hỏi câu tiếp: “Có ai chứng minh được không?”

“Không.”

Từ Ngọc hỏi: “Cô có xem điện thoại hay nghịch máy tính không?”

Hà Xuyên Châu cắt ngang lời cô ấy: “Tôi đang ngủ.”

Từ Ngọc đáp: “Ồ.”

Sau tiếng nói đó, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Hà Xuyên Châu chống tay lên bàn, năm ngón tay chuyển động trên mặt bàn, ánh mắt đảo quanh hai người đối diện. Mấy giây sau, còn chưa đợi hai người lên tiếng, cô đã đổi tư thế, gõ lên mặt bàn.

Tiếng gõ như ám hiệu thúc giục, khiến hai người tưởng mình đang trong bài sát hạch hiện trường.

Từ Ngọc ngồi thẳng lưng, vỗ tay Thiệu Trí Tân dưới gầm bàn.

Thiệu Trí Tân cảm thấy da đầu tê rần, tai và mũi đều ngứa, cậu giơ tay lên được một nửa nhưng không dám gãi đầu, hỏi: “Camera giám sát gần đây có quay được xe cô về nhà hoặc…”

Hà Xuyên Châu cắt ngang, lạnh nhạt nói: “Khu dân cư kiểu cũ, không khép kín, không có camera. Hệ thống camera giám sát trên đường xung quanh cũng có góc chết, có thể quay được cảnh tôi lái xe về, nhưng không thể làm chứng cứ chứng minh tôi không ra ngoài được.”

Mười ngón tay Thiệu Trí Tân đan vào nhau, lần lượt gõ bàn phím, cậu chột dạ hỏi: “Tức là cô hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường?”

Hà Xuyên Châu nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cậu. Thiệu Trí Tân nhận ra sát khí trong nụ cười đó.

Rõ ràng ánh mắt của đối phương không đáng sợ, nhưng cậu lại không khỏi rét run. Ánh mắt đó trông còn hơn cả cảnh khỉ nhìn thấy hổ, gà thấy chồn vàng.

Thế là Thiệu Trí Tân nhoẻn miệng cười.

Kết quả Hà Xuyên Châu càng không vui hơn, chất vấn: “Cậu cười với tôi làm gì?”

Thiệu Trí Tân vội xóa sạch biểu cảm đó, mặt căng cứng, lắc đầu: “Không có gì.”

Hà Xuyên Châu nói: “Không được cười đùa.”

Thiệu Trí Tân: “Ồ.”

Hà Xuyên Châu chủ động hỏi: “Hàn Tùng Sơn mất trong khoảng từ tối ngày 16 tới sáng hôm sau sao? Chưa quá 48 tiếng, tại sao lại có cách biệt thời gian lên tới 10 tiếng?”

Hai người còn chưa trả lời, cô đã tự đáp: “Bởi vì ngâm trong nước? Mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi lớn, nhiệt độ nước cũng vậy, có thể nước sông hơi bẩn nên đã ảnh hưởng tới khả năng phán đoán.”

Từ Ngọc gật đầu.

Cảnh sát ra quân rất nhanh, họ kịp thời phong tỏa hiện trường trước khi phóng viên tới, hiện tại vẫn chưa có tin đồn ra ngoài. nhưng mấy nhân chứng có thể sẽ cung cấp manh mối cho phóng viên, xác chết nổi dưới nước không phải là một bí mật.

Hà Xuyên Châu tiếp tục hỏi: “Từ nhà tôi tới địa điểm phát hiện vụ án mất bao lâu?”

Từ Ngọc và Thiệu Trí Tân do dự, còn chưa kịp trả lời, Hà Xuyên Châu lại nói: “Xác chết được phát hiện ở gần ngoại ô, hơn một ngày mới có người nhìn thấy, chứng tỏ vị trí khá xa. Có phải ở gần chỗ Giang Bình Tâm không?”

Hai người im lặng, nhưng vẻ mặt vô cùng ngờ nghệch.

Hà Xuyên Châu tự suy luận tiếp: “Nhà tôi ở khu phía Tây thành phố A, có lẽ lái xe một tiếng mới tới nơi. Tôi không thể đi bộ tới đó được, vì về mặt thời gian là không khả thi. Vậy nên thông thường sẽ là bắt taxi hoặc đi xe đạp công cộng. Taxi rất dễ kiểm chứng, nửa đêm đạp xe tới đó càng bắt mắt hơn, kiểm tra camera trên các tuyến đường bắt buộc phải qua là có thể xác minh được.”

Từ Ngọc há hốc miệng: “Ồ.”

Hà Xuyên Châu nói: “Ngoài ra, có phải tối đó mưa không? Tôi không thể nửa đêm mưa gió gọi Hàn Tùng Sơn tới nơi xa xôi, hẻo lánh được. Mặc dù Đào Diệu Minh có động cơ giết người, nhưng tính khả thi không lớn lắm. Người có thể làm được điều này có lẽ là người Hàn Tùng Sơn vô cùng tin tưởng hoặc mang lại lợi ích quan trọng cho ông ta. Trọng điểm điều tra chắc chắn nằm trên người những người xung quanh ông ta.”

Anh Hoàng bảo họ tới là muốn tôi luyện trình độ của họ. Đối diện với đồng nghiệp cũng phải công bằng, nghiêm túc.

Nhưng hai người này, nhất là Thiệu Trí Tân, lại như rùa rụt cổ.

Thiệu Trí Tân xoa trán, thấy không có chút mồ hôi nào mà người lại lạnh toát, cậu nói: “Chúng tôi điều tra rồi. Hàn Tùng Sơn kết hôn ba lần, nhưng vợ và con ông ta đều ở thành phố D.”

Từ Ngọc đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Được rồi đội trưởng Hà, chúng tôi sẽ kiểm chứng.”

Hà Xuyên Châu vẫn ngồi im, chậm rãi hỏi: “Hai người gặp Giang Bình Tâm rồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Từ Ngọc quay người, nhanh chóng ngồi xuống: “Cô ta chủ động nói mình nhìn thấy hung thủ, nhưng lại không nói cho chúng tôi biết. Đứa bé đó học lớp 12 rồi mà vẫn phản nghịch. Vì là trẻ vị thành niên nên đối tượng có phần mẫn cảm, bình thường cô trò chuyện với con bé thế nào?”