Đồ kế hoạch hóa gia đình của Hành Tri Chỉ vừa mới đến tay, thiệp cưới của Bạch Mộng và Ken cũng đồng thời được gửi tới. Tần Phỉ ngạc nhiên huýt sáo, cười đùa: “Ngầu đấy, kết hôn chớp nhoáng.”
Bạch Mộng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng kia: “Quen biết hơn một năm rồi, không tính là kết hôn chớp nhoáng.”
“Quen biết hơn một năm nhưng thân mật mới hai ba ngày, không tính là kết hôn chớp nhoáng thì là gì?” Tần Phỉ cong môi cười, cảm thán: “Không ngờ cô lại gọn gàng dứt khoát như vậy, nhưng tôi vẫn khuyên cô một câu. Việc kết hôn này không thể vì sự manh động nhất thời được.”
Bạch Mộng phì cười, câu này phát ra từ miệng Tần Phỉ thực sự không chân thực cho lắm: “Hoa nở nên hái thì phải hái, đừng đợi hoa tàn cành khô.” Cô ta nói xong thì bỏ thiệp cưới xuống, chằng thèm nhìn Hành Tri Chỉ, quay người rời đi.
Tần Phỉ nhíu mày, sao câu này nghe không giống như đang nói Ken, tám phần là cảm thấy tiếc nuối vì không ngắt được ngọn cỏ đuôi cáo Hành Tri Chỉ này. Cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là ý này, cô cầm lấy thiệp cưới, xoay người hừ một cái với Hành Tri Chỉ, tiện tay còn vứt đồ kế hoạch hóa gia đình vào trong lòng anh: “Anh tự chơi đi.” Nói xong, cô quay đầu rời đi.
Hành Tri Chỉ ngơ ngác, hai người phụ nữ này có chuyện gì vậy? Anh lại làm sai ở đâu à?
*
Tần Phỉ ra khỏi ký túc xá thì phát hiện Bạch Mộng không hề đi xa, mà ngồi trên đống đất trước cửa ký túc xá phơi nắng: “Sắp làm cô dâu rồi, cũng không sợ phơi đen mặt à.”
“Tôi lại không phải người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm như cô, khuôn mặt đối với tôi mà nói thật sự là sao cũng được.”
“Xấc, ghét nhất dáng vẻ giả bộ thanh cao này của cô. Tôi không tin trên đời này có người phụ nữ không thích cái đẹp. Khi đồ ngốc chạy sau đít tôi, cô ghen tị với vẻ đẹp tuyệt trần của tôi chứ gì.”
“Tôi chỉ ghen tị cô mặt dày.” Bạch Mộng cười, làn da màu lúa mạch sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vài đốm tàn nhang giống hệt như vì sao.
“Thực ra, cô rất xinh đẹp.” Tần Phỉ cũng leo lên đống đất, lần đầu tiên hai người ngồi bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy.
“Tôi biết.” Bạch Mộng gõ đầu: “Người phụ nữ có tư tưởng, có trí tuệ, có linh hồn, không chỉ mỗi xinh đẹp thôi đâu.” Chút tự tin này cô ta vẫn có.
Tần Phỉ trợn mắt, lần này hai người nở nụ cười thật lòng.
Một nụ cười dập tắt thù hận. Đối với Bạch Mộng mà nói, Hành Tri Chỉ như một giấc mộng: “Khi nào cô và đàn anh Hành khai hoa kết quả đây?”
“Hiện giờ bọn tôi đã tính là khai hoa kết quả rồi. Nếu như khai hoa kết quả mà cô nói là kết hôn, có lẽ tôi và anh ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Tần Phỉ nhắm mắt, cảm nhận cái ấm của ánh nắng: “Bọn tôi không dũng cảm như cô và Ken.”
“Bọn tôi không phải dũng cảm, chỉ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc trái tim rung động này mà thôi. Tôi muốn được gả đi trong hạnh phúc, lúc mà tôi còn trẻ còn có thể rung động, không hỏi đến kết quả.” Bạch Mộng hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, ở đây ngay cả váy cưới cũng không mua được.”
“Cô muốn một bộ váy cưới?” Tần Phỉ nhướng mày.
“Có người phụ nào không muốn một bộ váy cưới hoàn hảo khi kết hôn cơ chứ?”
“Tôi tặng cho cô.”
Bạch Mộng mỉm cười lắc đầu: “Ba ngày sau tôi kết hôn rồi, cho dù cô bảo trợ lý lập tức mua vé máy bay, chuyển phát nhanh đến đây cũng không kịp.”
“Ai nói là để trợ lý tôi mang đến. Hiện giờ trợ lý của tôi là bạn gái của đại minh tinh, làm gì có thời gian làm nhân viên chuyển phát nhanh.” Tần Phỉ cười nói: “Váy cưới cô cứ giao cho tôi giải quyết, đảm bảo ba ngày sau sẽ cho cô một bộ váy cưới hoàn hảo.”
Bạch Mộng nghi ngờ nhìn cô, Tần Phỉ nhe răng với cô ấy, dáng vẻ cô cứ đợi mà xem, hiếm khi khiến người ta yêu thích. Đến khi cô ấy buông xuống sự cảnh giác, bỗng nhiên cũng muốn làm người lo chuyện bao đồng một lần: “Nguyên nhân lần này đàn anh Hành cố chấp muốn đến Xu-đan, là vì bản thân anh ấy, nhưng lại càng vì cô hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vì tôi?”
“Ừ, đây là lần thứ hai anh ấy làm nhiệm vụ ở Xu-đan. Kể từ khi anh ấy rời khỏi Xu-đan, đã rất nhiều năm anh ấy không dám đến gần nơi này, ngay cả nhiệm vụ ở điểm dự án gần đây cũng không xin đi. Anh ấy sợ chỗ này, nơi đây chính là điểm đen trong sự nghiệp của anh ấy, là nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng anh ấy. Cho đến khi bên cô, anh ấy muốn trở thành một người xứng đáng với cô, cho nên anh ấy muốn chiến thắng nỗi sợ hãi của mình, trở về nơi này.”
“Nỗi sợ hãi của anh ấy là gì?”
“Một lần sơ suất, một mạng người.” Bạch Mộng nói rất nặng nề: “Một phán đoán sai lầm của bác sĩ sẽ dẫn đến sự biến mất của một sinh mạng, nhưng bọn tôi đã rất cố gắng tránh khỏi sai lầm, có điều đôi khi không phải bọn tôi có thể kiểm soát được. Áp lực của ngành này rất lớn, không chỉ là bận rộn trong công việc, mà còn là trách nhiệm. Cho nên bọn tôi cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ muốn trốn tránh.”
Tần Phỉ rơi vào trầm tư, cố gắng nhớ lại Hành Tri Chỉ có chỗ nào bất thường hay không, nhưng không hề phát hiện ra: “Tôi có thể hiểu là anh ấy mắc trở ngại tâm lý nào đó không?”
“Tôi chỉ có thể nói nhiêu đây thôi.” Bạch Môi nhún vai, không nói thêm nữa. Cô ấy nói cho Tần Phỉ những thứ này đã vượt qua giới hạn rồi, nhưng đây giống như lời tạm biệt cuối cùng với Hành Tri Chỉ, hoàn toàn đẩy anh đến bên cạnh Tần Phỉ và cô ấy cũng có thể thành tâm chúc phúc.
Cô ấy cũng có người yêu, có người thương, vậy thì việc gì phải cố chấp với một người không yêu mình chứ?
“Này, đừng quên váy cưới của tôi đó.”
Tần Phỉ lấy lại tinh thần, bĩu môi: “Có yêu cầu gì không?”
“Được yêu cầu à?” Bạch Mộng hiếm khi bật cười: “Với điều kiện ở chỗ này, cô có thể làm cho tôi một chiếc váy trắng, tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Tần Phỉ nhìn cô ấy một cái, nhìn áo blouse trên người cô ấy, ánh mắt sáng lên: “Đừng xem thường tôi, đảm bảo sẽ làm cho cô một bộ váy cưới còn kinh điển hơn Pronovias.”
“Vậy tôi mong chờ tác phẩm của cô.” Bạch Mộng hoàn toàn không tin.
“Xin hãy chờ đợi.” Nhưng Tần Phỉ lại tự tin đến lạ.
Hai người phụ nữ ngồi trên đống đất dưới mặt trời chói chang, cười sảng khoái. Nhưng không biết rằng hai người đàn ông ở phía xa nhìn đến ngây ngốc, các cô mãi mãi không biết rằng trong lòng hai người họ, các cô đẹp như thế nào.
Cách đám cưới của Bạch Mộng chỉ còn ba ngày, Tần Phỉ cũng không biết đã nói gì với người phụ trách điểm dự án, không ngờ người phụ trách cho cô nghỉ phép ba ngày với lý do là để cô giúp đỡ chuẩn bị lễ cưới. Nhưng từ khi nghỉ phép, Tần Phỉ ngoại trừ ra ngoài xin mười cái áo blouse trắng ở bộ phận hậu cần ra, thì vẫn luôn núp trong ký túc xá, không bước ra khỏi phòng nửa bước.
Đương nhiên là Bạch Mộng tò mò, nhích tới bên cạnh Hành Tri Chỉ dò hỏi: “Rốt cuộc cô ấy đang làm gì vậy? Sẽ không dùng áo blouse trắng làm váy cưới cho tôi đấy chứ? Vậy còn không bằng tôi đi thành phố mua một chiếc váy nữa.” Tuy rằng hôn lễ gấp gáp, nhưng có cô gái nào không hy vọng đám cưới của mình có thể hoàn hảo một chút cơ chứ.
Ken cũng ở bên cạnh phụ họa: “Em yêu à, bây giờ anh đi thành phố mua cho em. Nếu lái xe nhanh, sáng ngày mai có thể trở về.” Không ngờ nói xong anh ta đã muốn đi gọi tài xế.
Hành Tri Chỉ kéo hai người lại: “Hãy tin vào Tần Tiểu Phỉ, cô ấy nhất định sẽ mang đến bất ngờ cho cô. Hai người đừng quên nghề nghiệp của cô ấy, chọn quần áo là việc cô ấy rành nhất rồi.”
“Chọn quần áo, mặc quần áo, chắc chắn là cô ấy rành nhất, nhưng may quần áo thì chưa chắc.” Bạch Mộng không kìm được lại càm ràm, trông thấy Hành Tri Chỉ cau mày, ý thức được sự thiếu tin tưởng của mình là một tổn thương đối với người ta, lập tức cười xin lỗi: “Sorry, không phải tôi cố ý không tin cô ấy đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tôi hiểu, nhưng vẫn mong cô tin cô ấy, cô ấy sẽ mang đến một bất ngờ rất lớn.”
Bạch Mộng cười gượng, thầm cầu mong không phải kinh hãi là được.
Tần Phỉ hoàn toàn không biết sự chờ mong và lời bàn tán ở bên ngoài, cô tập trung may váy cưới cho Bạch Mộng. Áo blouse trắng mà cô mượn về đã bị cắt thành từng mảnh vải nhỏ, cô ghép những mảnh vải nhỏ đó thành tà váy, cố gắng để tà váy trông phồng to. Phần trên của váy cưới là kiểu cúp ngực đơn giản nhất, phần ngực được làm thành nếp gấp, như vậy sẽ khiến “sân bay” kia của Bạch Mộng trở nên đầy đặn hơn một chút. Cô vừa may vừa chê bai thân hình của cô dâu. Đợi sau khi váy cưới đã thành hình cơ bản, cô ướm lên người mình.
Đúng lúc Hành Tri Chỉ đẩy cửa đi vào, trông thấy váy trắng trên người cô thì hốc mắt nóng lên.
“Thật xinh đẹp.”
Tần Phỉ cong môi, xoay một vòng cho anh xem: “Đáng tiếc bác sĩ Bạch quá bằng phẳng, uổng cho bộ váy này của em rồi.”
Dáng vẻ ghét bỏ lẫn nhau của hai người này thật là giống hệt nhau. Hành Tri Chỉ lắc đầu bật cười, đi lên trước ôm cô từ phía sau, nhìn vào tấm gương dán trên tường, quan sát hai người, không ngờ có chút mong chờ ngày trở về.
Rồi sẽ có một ngày anh cũng sẽ khoác lên người cô chiếc váy cưới trắng.
“Được rồi, được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian may quần áo của em nữa.” Tần Phỉ đẩy anh ra, vắt chân ngồi trên đệm rơm, tiếp tục may tà váy. Chỉ mỗi vải áo blouse trắng, váy cưới có hơi đơn điệu, Tần Phỉ lấy vài bộ quần áo có đính ngọc trai, pha lê trong vali của mình ra, không hề đau lòng mà gỡ hết ra, điểm xuyết hết lên váy cưới. Cuối cùng đã hoàn thành công đoạn cuối cùng vào đêm trước đám cưới của Bạch Mộng.
Cô dốc hết khả năng, nhưng váy cưới vẫn hơi thô sơ. Có điều, có thể may ra được bộ váy cưới như vậy ở chỗ này đã là chuyện vô cùng xa xỉ rồi.
Sáng ngày hôm sau, dựa vào tập tục của Trung Quốc, nhân viên có thể nghỉ phép đều tụ tập ở ký túc xá của Bạch Mộng để trang điểm cho cô ấy, bạn cống hiến một hộp phấn, tôi lấy ra một cây bút kẻ lông mày, gom tới gom lui, vậy mà cũng gom được thành một bộ trang điểm. Đợi khi Tần Phỉ lấy một hộp lông mi giả từ trong vali ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Y tá đến từ Hong Kong kích động hét lớn: “Không ngờ cô lại mang theo lông mi giả đến Xu-đan?”
Tần Phỉ ngoáy lỗ tai bị chấn động: “Đừng kích động như thế, không phải tôi cố ý mang đến đâu, là không biết nhét vào túi ẩn trong vali từ khi nào mà thôi.”
“Món quà bất ngờ biết mấy.” Một người Pháp cảm thán: “Mau giúp Mộng ăn diện lên đi.”
Mấy người giúp đỡ làm tóc và trang điểm xong, váy cưới của Tần Phỉ chính thức lộ diện. Khi cô mở áo blouse gói váy cưới ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
“Trời ạ, Tần Phỉ, cô là nhà ảo thuật sao?”
“Đẹp quá.”
Tần Phỉ đắc ý đến lạ thường, nhìn về phía Bạch Mộng mới phát hiện cô ấy đã đỏ bừng mắt: “Sao cô khóc rồi…” Cô còn chưa dứt lời, cả người đã bị cô ấy ôm lấy.
Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào: “Cảm ơn cô, Tần Phỉ, đây là quà cưới đẹp nhất mà tôi nhận được, cô khiến đám cưới của tôi được viên mãn rồi.”
“Có cần khoa trương như vậy không?” Tần Phỉ cũng hơi cảm động, cố ý ghét bỏ đẩy cô ấy ra: “Mau ngồi yên, tôi mặc vào giúp cô. Còn nữa, nuốt nước mắt của cô vào cho tôi, làm vỡ lớp trang điểm còn phải dặm lại nữa.”
Bạch Mộng khịt mũi, vừa khóc vừa cười mắng một câu: “Thật hung dữ.” Sau đó ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ mặc váy cưới.
Đây là váy cưới thuộc về riêng cô ấy, chứa đựng nghề nghiệp, ước mơ và cả tình yêu của cô ấy.
Cảm ơn cô, Tần Phỉ.