Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 44: Xin chào, Xu-đan (4)




Hôn lễ diễn ra suốt một ngày một đêm, đến rạng sáng mọi người mới ai về chỗ nấy, để cô dâu chú rể ở riêng với nhau.

Tần Phỉ đánh răng rửa mặt xong, vắt chân ngồi trên giường nhìn ảnh chụp ở đám cưới, nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn dừng trên người cô dâu, chính xác mà nói là bộ váy cưới trên người cô dâu.

Hành Tri Chỉ đi tới, cũng nhìn về phía váy cưới của Bạch Mộng.

Váy cưới được làm toàn bộ bằng áo blouse trắng, chỉ có nếp gấp trước ngực được điểm xuyết bằng ngọc trai và pha lê khiến cho bộ váy cưới càng trở nên lộng lẫy: “Thật là đẹp.”

“Đương nhiên cô dâu phải đẹp rồi.”

“Ý anh là váy cưới thật là đẹp.” Hành Tri Chỉ mỉm cười, nói thì thầm, cúi đầu hôn lên tóc cô.

Tần Phỉ nở nụ cười nghịch ngợm, có chút đắc ý, cũng có chút bùi ngùi: “Đây là thành phẩm đầu tiên do chính tay em làm ra, lúc trước cũng từng thiết kế quần áo cho Lãnh Phỉ, nhưng không đích thân tham gia vào khâu may vá. Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, giống như…”

“Lần đầu tiên được một trăm điểm, lần đầu tiên có một con búp bê thuộc về em, lần đầu tiên nhập học.”

“Chính là cảm giác này, vừa hưng phấn vừa kích động.” Tần Phỉ quỳ gối, vui sướng ôm chầm lấy anh. Cảm giác anh hiểu được em này quá tuyệt vời.

Hành Tri Chỉ cũng rất vui, nhưng anh thấy vui mừng cho cô hơn: “Tần Tiểu Phỉ, em có từng nghĩ đến việc chuyển sang làm nhà thiết kế hay không. Anh cảm thấy em sẽ làm rất tốt.”

“Anh không thích em làm người mẫu à?” Tần Phỉ nhướng mày.

Đối với sự dò xét trần trụi này, Hành Tri Chỉ vừa bất lực vừa buồn cười: “Hai thứ không hề xung đột.” Anh buông tay đang ôm cô ra, cất ảnh đi, nằm lên giường: “Có rất nhiều nhà thiết kế ở nước ngoài đều từ người mẫu chuyển ngành sang, anh tin em cũng có thể làm được. Em làm công việc nào anh cũng thấy ổn cả, anh tôn trọng nghề nghiệp của em, cũng sẽ hết lòng ủng hộ sự nghiệp của em. Có điều, em thích làm người mẫu thật à? Từ lúc em từ bỏ việc nhảy múa, có phải đã rất lâu rồi không trải nghiệm cảm giác thành tựu rồi đúng không? Nhưng váy cưới này không phải đã mang đến cho em cảm giác thành tựu sao?”

Trái tim Tần Phỉ run lên, việc từ bỏ nhảy múa này vẫn luôn là một vết sẹo cô không dám đụng vào, nhưng nếu múa tiếp thì cô sẽ chết, chết trên sân khấu.

Hai cánh tay có lực ôm cô vào lòng, dường như đang giúp cô chống lại nỗi sợ hãi: “Bạch Mộng đã nói em nghe chuyện của anh rồi phải không?” Bỗng nhiên anh nói.

Tần Phỉ giật mình: “Sao anh biết?”

“Cô ấy là một bác sĩ rất có đạo đức nghề nghiệp, em cho rằng cô ấy sẽ vì tình cảm cá nhân mà nói ra chuyện riêng tư của người khác sao?” Anh thừa nhận sự hèn nhát của bản thân, anh không dám mở lời với cô, sợ nhìn thấy sự trách cứ và không vui từ trong mắt cô. Cho nên, anh trốn tránh, ra hiệu để Bạch Mộng nói cho cô biết.

“Em muốn biết hết mọi chuyện không?”

“Nếu như anh muốn nói em biết.” Tần Phỉ bình tĩnh trở lại, cả người dựa vào anh, nghe anh kể câu chuyện đã trôi qua rất lâu kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Xu-đan mấy năm trước còn tệ hơn hiện giờ, chiến tranh loạn lạc, nghèo đói, bệnh tật, đó là một nơi khiến những người sinh sống trong thời bình như chúng ta không thể nào tưởng tượng được. Đội của bọn anh đóng đô thường niên ở chỗ này, chữa bệnh cho tất cả người dân nghèo, cũng từng trải qua sống chết nhưng không biết làm thế nào. Cảm giác bất lực khiến anh vô cùng kìm nén, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, nó khiến sự kìm nén bấy lâu nay hoàn toàn bùng nổ.”

Cánh tay ôm cô của Hành Tri Chỉ càng siết chặt hơn, ký ức khiến anh vô cùng bất an.

“Đó là một sự kiện đánh úp ác liệt, rất nhiều nạn nhân bị súng bắn, bom nổ được chuyển đến bệnh viện, anh là bác sĩ phụ trách phân loại và cấp cứu. Khi đó có một cậu bé không có vết thương ngoài nghiêm trọng được mẹ mình ôm vào bệnh viện, bà ấy khóc lóc cầu xin anh cứu cậu bé. Nhưng anh chỉ nhìn cậu bé một cái, anh cho rằng cậu bé thuộc nhóm người bị thương nhẹ, thậm chí còn không sắp xếp lấy một y tá cho cậu bé mà để cậu bé và mẹ mình ở trước cửa bệnh viện. Đợi sau khi anh xử lý xong mấy bệnh nhân bị thương ngoài da xong, trước cửa bệnh viện truyền đến tiếng gào khóc của người mẹ, anh chạy ra ngoài thì… mọi thứ đã muộn rồi.”

Anh không kìm chế được sự run rẩy, cảm giác tự trách và hối hận kia đè nén khiến anh không thể thở được.

“Cho nên anh bỏ trốn khỏi Xu-đan?”

Hành Tri Chỉ gật nhẹ đầu đã chôn vùi vào cổ cô, giọng nói thều thào: “Về đến thành phố, anh cho rằng mình có thể trốn tránh, nhưng không ngờ cậu bé đó cũng theo anh trở về.”

“Ý gì?”

“Cậu bé vẫn luôn đi theo anh, có khi ngồi bên cạnh anh, có khi sẽ nói chuyện với anh, nhưng phần lớn thời gian cậu bé sẽ trốn đi, bởi vì cậu bé rất xấu hổ.”

Tần Phỉ nghe anh nói thì rùng mình, nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, quay người đối diện với anh. Cô hơi hoảng sợ nhưng nhiều hơn là kinh ngạc: “Em có thể hiểu thành anh mắc bệnh hoang tưởng không?”

“Cách Vụ nói cũng có khả năng là một nhân cách khác của anh. Cậu bé là nỗi sợ của anh, anh càng sợ, càng không dám đối diện thì càng xuất hiện ảo giác này. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn cổ vũ anh đối diện với sự việc lần này, đối diện với Xu-đan, là em đã cho anh can đảm để đối diện. Anh cho rằng khi anh trở về chỗ này thì cậu bé sẽ rời đi, nhưng dường như không có tác dụng.” Hành Tri Chỉ hơi sầu não: “Anh đã không biết phải làm gì nữa rồi?”

“Vậy thì mặc kệ nó.” Tần Phỉ mím môi cười, nhẹ nhàng thở một hơi: “Không dám đối diện thì ngó lơ nó, học cách chung sống hòa bình với nó, thích ứng nó, quen với nó.” Cô lại dựa vào lòng anh, nhắm mắt, chậm rãi nói: “Anh muốn nghe chuyện của em không?”

Sao Hành Tri Chỉ có thể không muốn được chứ.

Màn đêm đen tĩnh lặng như nước, giọng nói của cô rất lạnh lùng: “Bắt đầu kể từ cuộc thi múa ở Pháp đi. Sau khi tham gia cuộc thi lần đó xong, vốn dĩ em muốn đi chơi ở Pháp, nào ngờ lại xui xẻo như thế, em gặp phải bọn khủng bố tấn công. Trong lúc hoảng loạn, em ngã từ trên cầu thang xuống, cũng ngã luôn nghề nghiệp của mình. Em không dám nói với người nhà, ngờ nghệch đi dạo trên đường phố nước Pháp. Vào lúc đó, em gặp được anh ấy. Anh ấy là một nhiếp ảnh gia, là anh ấy đã dẫn em vào giới thời trang, cũng là anh ấy khiến em mất đi tất cả người nhà. Anh ấy dùng ảnh riêng tư của em làm tác phẩm dự thi, mà đương sự như em lại là người biết sau cùng, khi mà toàn thế giới đều đã biết. Ngày hôm đó tâm trạng của em rất tồi tệ, mẹ em gọi điện mắng em không biết xấu hổ, muốn cắt đứt quan hệ với em. Em đổ hết mọi trách nhiệm lên người anh ấy, em dùng những lời nói độc ác nhất trên thế giới này để nguyền rủa anh ấy. Nhưng em không thể ngờ được rằng, sau khi anh ấy rời khỏi chung cư của em thì bị trúng đạn. Người bắn là hàng xóm của em, anh ta vẫn luôn mến mộ em, sau khi nghe thấy em và anh ấy cãi nhau, nên đã cố ý giết chết anh ấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em liều mạng nói với bản thân rằng chuyện này không trách em được, nhưng sự thực là em có trách nhiệm. Em bắt đầu mất ngủ, lượng thuốc an thần càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ. Tính cách cũng ngày càng nóng nảy, thậm chí có khuynh hướng tự ngược đãi. Em biết em không bình thường, em đi khám bác sĩ, đi học tâm lý học, đi làm tình nguyện viên ở bệnh viện tâm thần. Mấy năm đó em sống vô tri vô giác, mục đích mỗi ngày đều là cố gắng sống, sống đến ngày mai là được. Ngày qua ngày, cho đến khi gặp được Cách Vụ.”

“Bây giờ thì sao?” Hành Tri Chỉ lo lắng hỏi.

Tần Phỉ lắc đầu: “Không biết, sau khi về nước em nói với mình rằng không cần quan tâm gì cả, giống như bị thôi miên vậy, sống một cách tùy ý. Cách Vụ nói em đã làm ám hiệu tâm lý với chính mình nhưng em lại cảm thấy em tìm được cách chung sống hòa bình với nơi u ám trong em. Không phải mỗi người đều có can đảm đối diện với vết sẹo, không cách nào đối diện thì không đối diện nữa, việc gì phải làm khó bản thân.” Cô cong môi cười: “Anh cũng có thể như vậy, nếu như cậu bé kia chịu bầu bạn với anh, vậy thì cứ để cậu bé bên cạnh, coi như anh có thêm một người bạn nhỏ.”

Hành Tri Chỉ cúi đầu hôn lên trán cô: “Cô ngốc.”

“Đồ ngốc như anh còn có mặt mũi nói em ngốc à?” Tần Phỉ không phục.

“Để an ủi anh mà vạch vết thương bản thân không muốn đối diện cho anh xem, em nói em không ngốc sao?”

“Anh suy nghĩ nhiều rồi đồ ngốc, chẳng qua là em đang giao lưu bệnh tình với bạn cùng bệnh mà thôi.” Tần Phỉ bò ra khỏi lòng anh: “Giao lưu xong rồi, ngủ thôi.” Cô vừa cởi áo ngủ, lại thắc mắc quay người lại: “Này, cậu bé đi theo anh kia có ở đây không? Em cởi quần áo trước mặt cậu bé có phải không được tốt hay không?”

Hành Tri Chỉ bật cười: “Cậu bé xấu hổ lắm, hai chúng ta dính nhau, cậu bé sẽ tự động lẩn tránh.”

“Coi như cậu bé biết điều.” Tần Phỉ cởi quần áo, nằm xuống, nhưng trong lòng vẫn hơi nổi da gà. Sau này còn có một đứa trẻ mới lớn đi theo bọn họ sao?

Bệnh này của Hành Tri Chỉ thật rợn người.

Vẫn nên chữa bệnh thôi!