Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 42: Xin chào, Xu-đan (2)




Không biết có phải vì biết nguyên nhân mơ thấy ác mộng là tác dụng phụ của thuốc chống sốt hay không mà Tần Phỉ đã thả lỏng tâm trạng, chứng mất ngủ và mơ thấy ác mộng đã bớt đi rất nhiều. Tần Phỉ cũng dần dần thích nghi với hoàn cảnh và khí hậu ở chỗ này, còn nuôi một con khỉ hoang.

Mỗi lần Bạch Mộng nhìn thấy cô trêu chọc khỉ đều không kìm được mà cau mày: “Người sắp không có đồ ăn rồi, còn cho khỉ ăn!”

“Mộng, không phải người Trung Quốc các em đều coi trọng chúng sinh bình đẳng à? Khỉ cũng là sinh mạng, cũng có quyền được ăn.” Ken vây quanh cô ta, nói không ngừng, một chốc thì tiếng Anh, một chốc lại tiếng Pháp, thỉnh thoảng còn trộn lẫn vài từ tiếng Trung.

Bạch Mộng nghe không hiểu tiếng Pháp, nhìn thấy khuôn mặt tràn trề nhiệt huyết của Ken thì muốn mắng vài câu nhưng lại không có sức, dứt khoát quay người đi vào phòng bệnh thăm khám. Ken giống như cái đuôi của cô ta, lắc lư đi sau người cô ta. Các đồng nghiệp nhìn thấy đều mím môi cười thầm cặp đôi oan gia này, nhưng trong lòng hy vọng bọn họ sớm ngày có thể khai hoa kết quả.

Ngay cả tên ngốc như Hành Tri Chỉ cũng không kìm được mà cảm thán một câu: “Thật sự Bạch Mộng có thể bị Ken làm rung động, anh cảm thấy hai người họ rất xứng đôi đó.”

Một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng, coi như bổ trợ cho nhau. Tần Phỉ gật đầu tán đồng, lập tức kéo người bên cạnh lại đưa đề nghị: “Tác hợp cho bọn họ đi, để bọn họ sớm ngày khai hoa kết quả, thế nào?”

“Bác sĩ Bạch sẽ trở mặt đó.” Y tá đến từ Hong Kong hơi nhát gan, bác sĩ Bạch mặt lạnh kia không dễ dây vào đâu.

“Sợ cái gì, tôi gánh tội cho cô. Nếu cô ta trở mặt thật, tôi chịu trách nhiệm.” Tần Phỉ rất khí phách vỗ ngực, Hành Tri Chỉ đứng ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy ngực đau nhói. Đại tiểu thư Tần nhà anh lại bắt đầu gây chuyện rồi.

“Tối mai sau khi tan ca, chúng ta mở party.”

“Được.” Nghe thấy hai chữ “party”, đám người đều hưng phấn. Hiếm khi được vui vẻ, làm gì còn quan tâm Bạch Mộng có trở mặt hay không.

Tần Phỉ nở nụ cười đầy xấu xa, sau khi đẩy Hành Tri Chỉ đi làm việc bèn đi đến nhà rơm bên ngoài bệnh viện. Cũng không biết cô giao tiếp với người địa phương như thế nào, ngày hôm đó người tài xế địa phương kia dẫn theo chàng trai rời khỏi điểm đóng quân, cho đến xế chiều ngày hôm sau mới trở về, lại còn đựng đầy một xe rau củ quả, còn có bia và nước ngọt.

Tất cả mọi người trong điểm đóng quân đều sôi sục, phải biết rằng giá rau ở chỗ này rất mắc, còn bia và nước ngọt này lại càng mắc hơn. Đống đồ trên xe này là tiền phí sinh hoạt trong một tháng của một gia đình trong nước.

Tài xế vẫn để xe lại mắng chửi vài câu rồi trở về lều rơm nghỉ ngơi, chàng trai chạy đến trước mặt Tần Phỉ, trong mắt đầy vẻ mong chờ. Tần Phỉ đưa hai viên kẹo sữa thỏ trắng lục được ở chỗ Hành Tri Chỉ cho cậu bé, lại lên xe lấy một quả táo cho cậu bé. Chàng trai cười toe toét, nói cảm ơn bằng tiếng địa phương rồi chạy đi.

Tần Phỉ thấy các đồng nghiệp đang ngây ngốc nhìn thức ăn trong xe, vỗ tay: “Còn ngây ra đó làm gì, khiêng đồ vào nhà bếp đi.”

Mọi người bừng tỉnh, lập tức hưng phấn xông lên, ôm thức ăn đi vào nhà bếp.

Khi người đi hết, Hành Tri Chỉ mới lên tiếng hỏi cô: “Rốt cuộc em muốn làm gì vậy?”

“Buổi tối anh sẽ biết.” Tần Phỉ cười rất kỳ quái, trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh thì vỗ một cái lên đầu anh: “Đồ nhát gan.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tần Tiểu Phỉ, Bạch Mộng trở mặt thật đó.” Hành Tri Chỉ kéo tay cô: “Em ngoan đi, chúng ta ăn một bữa cơm đàng hoàng thôi, có được không?”

“Không ngoan thì làm sao?” Tần Phỉ ghé sát đến trước mặt anh, chóp mũi chạm vào chóp mũi của anh.

Hành Tri Chỉ trực tiếp hôn lên môi cô, sự thân mật giữa răng môi dường như xua tan đi cái nóng. Khi sắc trời tối xuống, trong căn tin ngày càng nhộn nhịp. Món ăn Trung Tây kết hợp đồng loạt được dọn lên, mỗi người đều được phát một chai bia và một chai nước ngọt. Ken mở bia đầu tiên, uống một ngụm lớn, hét lên sung sướng.

“Uống như vậy có gì thú vị chứ, chơi trò chơi đi.” Tần Phỉ đề nghị: “Xoay chai bia được không? Xoay chai hai lần, hai người nào trúng thì hôn một cái.”

“Cái này được.” Ken phụ họa đầu tiên, chỉ vào trán và hai vai, cầu nguyện: “Xin hãy cho con cơ hội được hôn Mộng một lần.”

Đám người ồ lên, tuy Bạch Mộng đã quen với sự trêu chọc của mọi người nhưng vành tai vẫn hơi nóng lên, xấu hổ trừng mắt với Ken, có điều cô ta không từ chối trò chơi này.

Tần Phỉ ý tứ sâu xa nhìn cô ta một cái, ngồi xuống, lười biếng dựa vào người Hành Tri Chỉ. Chai rượu xoay vài vòng, nếu như xoay trúng đàn ông với đàn ông, vậy hai người sẽ hôn một cái như có mối thù sâu nặng, sau đó liều mạng uống bia để súc miệng. Nếu như xoay trúng đàn ông với phụ nữ, thì sẽ là nụ hôn mặt lịch sự hoặc hôn mu bàn tay. Trò chơi chơi có hơi trẻ con nhưng ở nơi không hề có gì tiêu khiển này, mọi người đều vô cùng hưng phấn, rất vui vẻ. Tần Phỉ chờ mãi vẫn không chờ được chai rượu xoay đến chỗ Ken và Bạch Mộng nên thấy hơi mất hứng, cho đến khi nghe thấy tiếng hoan hô của Ken, cô mới lấy lại tinh thần nhìn về phía chai rượu trên bàn, miệng chai đang nhắm về Bạch Mộng.

Bạch Mộng bỏ chai rượu xuống, nhìn Ken đang hưng phấn hỏi: “Muốn hôn chỗ nào?”

Ken kích động đến sắp ngất rồi, khó tin xác nhận lại: “Em đồng ý để anh hôn thật à?”

“Tôi rất tôn trọng quy tắc trò chơi.” Bạch Mộng thờ ơ nói.

Ken sắp điên rồi nhưng buộc phải kìm nén lại, mất công dọa người ta chạy mất: “Má được không? Không được, trán đi, trán cũng được.”

“Vậy thì chán biết mấy.” Bạch Mộng đứng dậy, đột nhiên nở nụ cười, khi đám đông còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy mặt Ken, hôn lên môi anh ta.

Cả người Ken ngơ ngác, người thường ngày hay nói chuyện sỗ sàng nay lại bị hôn đến mức tứ chi cứng ngắc. Đợi đến khi anh ta nhớ lại nụ hôn bất ngờ này, Bạch Mộng đã đi ra khỏi căn tin rồi.

“Trời ơi, trời ơi, có phải tôi đang nằm mơ không?” Ken vui mừng hét lớn.

Tần Phỉ ngáp một cái, vỗ bàn: “Nếu anh còn ở đây la hét mà không đuổi theo người ta, chắc sẽ phải nằm mơ thật đó.”

Được cô nhắc nhở, Ken mới phản ứng lại, vứt câu “cảm ơn” rồi vắt chân lên cổ đuổi theo ra ngoài.

Nhìn hai người đã biến mất, đám đông đều vui vẻ, nhưng Hành Tri Chỉ hơi ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Phỉ gõ đầu anh, ghét bỏ nói: “Ngốc thật.”

Cô nhìn màn đêm tịch mịch bên ngoài cửa sổ, sắc trời đêm nay thật đẹp, có thể khiến tất cả những người có tình chìm đắm: “Thực ra, chỗ này cũng tốt lắm.”

“Tốt chỗ nào?” Hành Tri Chỉ nghe thấy câu nói này, bỏ nước giếng mới lấy vào phòng xuống, lau người, leo lên giường. Tần Phỉ lập tức cọ sát vào anh hưởng chút hơi lạnh mát mẻ kia hệt như yêu tinh: “Anh đi lấy thêm cho em chậu nước để hạ nhiệt nhé?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đừng hành xác nữa, bận rộn cả ngày đã rất mệt rồi, em cũng đau lòng cho anh đó, biết không hả?” Cô ôm lấy hông anh, chút mát lạnh kia đã tan đi, hai người ghé sát vào nhau, nóng đến chảy cả mồ hôi nhưng lại không nỡ tách ra.

Hành Tri Chỉ nghe thấy hai chữ “đau lòng” thì cười như tên ngốc, ôm lấy cô lắc tới lắc lui, trẻ con đến mức khiến Tần Phỉ bất lực, nhưng cô lại thấy lòng đầy hạnh phúc: “Tuy rằng chỗ này không có gì cả, nhưng cũng khiến người ta hạ thấp khát vọng về vật chất một cách thấp nhất. Ở trong nước, sơn hào hải vị ăn đến no cũng không cảm thấy hạnh phúc là mấy, nhưng một người một chai bia, mọi người đều hưng phấn đến mức muốn la hét. Đồ ngốc, rất lâu rồi em không có cảm giác hài lòng như thế này rồi.”

“Là anh không khiến em hài lòng sao?” Hành Tri Chỉ trở người, đè lên người cô cười xấu xa, đáng tiếc vành tai lại đỏ ửng.

Tần Phỉ cười anh nói lời tục tĩu mà còn xấu hổ, trêu chọc vành tai của anh, dựng người cọ sát vào nơi nhạy cảm của anh: “Vậy anh có muốn làm em hài lòng ngay bây giờ không?”

“Được chứ.” Sao anh có thể từ chối được, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô, bàn tay nhanh chóng cởi váy hai dây của cô ra, hai người đều tích lũy năng lượng chờ hành động, chỉ thiếu mỗi trang bị. Hành Tri Chỉ mở ngăn kéo bàn sách ở đầu giường, lục tìm nửa ngày nhưng chỉ có một cái hộp trống rỗng.

Ham muốn phình to như quả bóng bị đâm một lỗ.

Tần Phỉ thấy anh cứng ngắc, bất mãn hừ một tiếng: “Sao thế?”

“Hết rồi.” Hành Tri Chỉ xụ mặt, khó chịu muốn chết.

Tần Phỉ cũng rất khó chịu, ham muốn kêu gào trên người: “Làm đi.”

“Cái gì?” Hành Tri Chỉ tưởng mình nghe nhầm rồi.

Tần Phỉ nghiêng người, khóe môi cong lên: “Em nói làm đi.”

“Em biết hậu quả không? Nếu như bất ngờ…”

Cô bịt miệng anh lại: “Không phải bất ngờ, là cố ý. Em cũng không phải không nuôi nổi hay là anh không muốn nhận?”

Tần Phỉ nói xong, Hành Tri Chỉ kích động đến mức hận không thể nhét một bé mập mạp vào trong bụng cô ngay bây giờ: “Sao anh có thể không muốn nhận được chứ.”

“Anh chịu nhận là được, vậy anh còn chờ gì nữa?” Tần Phỉ khẽ cười.

Nhưng người đàn ông bên cạnh lại càng không dám cử động rồi, anh hít sâu, cố gắng bình ổn lại ham muốn đang kêu gào. Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, quan trọng nhất là tình hình sức khỏe hiện giờ của bọn họ tuyệt đối không phải thời gian tốt để thai nghén đời tiếp theo: “Ngày mai anh đến phòng thuốc xin đồ kế hoạch hóa gia đình.” Anh dặn lòng nói, kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Sau khi trở về nước, anh nhất định sẽ cố ý.”

Tần Phỉ cười, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Chỉ cho anh một cơ hội này thôi, bỏ lỡ là mất rồi.”

“Tần Tiểu Phỉ.” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi cô, lòng bị tổn thương, nhưng đổi lại là tiếng cười càng lớn của Tần Phỉ.

Anh nhìn cô cười, nhìn cô quậy phá, sau đó ôm lấy cô, nhìn màn đêm yên tĩnh, đây có lẽ là hạnh phúc là Hành Tri Chỉ vẫn luôn theo đuổi. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, lòng vừa nặng vừa đầy ắp.

“Cùng với cô ấy ở chỗ này không tốt sao?”

“Cô ấy không thuộc về nơi này và tôi thuộc về cô ấy.”