Căn chung cư của Tần Phỉ quả thực không có chút không khí nào của năm mới cả, Hành Tri Chỉ lật tung tủ lạnh và tủ chén, ngoại trừ rượu và cà phê ra, đừng nói là rau xanh và bột mì, mà ngay cả thịt đông lạnh cũng không có.
“Buổi tối em định ăn gì vậy?”
Tần Phỉ sờ đầu Meo Một Tiếng: “Giảm cân.”
“Đêm giao thừa mà giảm cân à?” Hành Tri Chỉ muốn đánh mông cô một trận, nhưng nghĩ lại thì đầy đau lòng. Anh đi ra khỏi nhà bếp, lấy áo khoác của hai người trong tủ quần áo ra: “Đi siêu thị.”
Tần Phỉ hơi lười biếng không muốn nhúc nhích: “Gọi giao hàng nhanh đi.”
“Anh từ chối.” Hiếm khi Hành Tri Chỉ kiên trì, một mực kéo cô dậy, mặc áo khoác cho cô như đang dỗ con nít, lại ngồi xổm xuống cột dây giày cho cô rồi mới dẫn cô ra ngoài. Meo Một Tiếng bị để ở nhà, cào cửa không vui.
“Nếu như nó cào hư cửa nhà em, anh…”
“Anh đền.”
“Đền thế nào? Đền bằng cơ thể sao?” Tần Phỉ cố ý chọc anh, trông thấy vành tai anh đỏ lên thì cười giễu cợt.
Hành Tri Chỉ hết cách với cô, chỉ đành đỏ mặt kéo cô, vùi đầu đi vào siêu thị. Hai người mua hẳn một xe đồ ăn, lên xuống lầu hai chuyến mới dọn hết về nhà. Hành Tri Chỉ vào đến cửa thì bắt đầu cọ rửa, một người bận rộn khí thế ngất trời.
Tần Phỉ đổ thức ăn cho Meo Một Tiếng, thay quần áo xong bèn nằm nghiêng người trên sofa xem tivi, nhưng nghe thấy tiếng nước trong nhà bếp thì trong lòng ngứa ngáy, một lát sau bèn không ngồi yên được mà đứng dậy. Cô giả vờ hỏi: “Cần em giúp không?”
“Ánh mắt đó của anh là gì vậy?” Tần Phỉ nheo mắt nguy hiểm.
Hành Tri Chỉ lập tức thu tầm mắt lại, nở nụ cười lấy lòng và nói: “Em đi mở rượu trước đi, đợi rượu dậy mùi, chúng ta sẽ bắt đầu ăn.”
Tần Phỉ cau mày, quét mắt nhìn nguyên liệu đầy trên bàn, có hơi khó tin trong thời gian ngắn như vậy anh đã làm xong cơm tất niên. Lúc nhỏ trong nhà đón giao thừa, dì đều bận từ sáng đến tối: “Anh chắc chứ?”
“Chắc.” Dao thái rau trên tay Hành Tri Chỉ di chuyển nhanh mà có tiết tấu, giống như đang chứng nhận sự chắc chắn trong miệng của anh.
Tay nghề của Hành Tri Chỉ rất không tồi, món ăn nấu ra không nói đến việc màu sắc hương thơm đầy đủ, nhưng ít nhất cũng bài bản hẳn hỏi, hương thơm lan tỏa.
Hai người, sáu món một canh, trong phòng lập tức có hương vị của năm mới.
“Ăn cá trước đi, cả năm đều dư dả.” Hành Tri Chỉ gắp khúc thịt cá mềm nhất cho cô.
Tần Phỉ nhìn khúc cá kia ngẩn người, trong đầu hiện lên câu nói rất nhiều năm chưa được nghe “ăn cá trước, cả năm đều dư dả”. Cô ngước mắt nhìn Hành Tri Chỉ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hành Tri Chỉ cũng cười, lại gắp một đũa cải thảo vào trong chén cô: “Lại thêm một khởi đầu tốt, năm sau có tiền tài.”
Cô cầm đũa lên, gắp măng bỏ vào chén ăn: “Tre báo bình an.”
“Anh bình an, em có tiền.”
“Vừa đủ nuôi anh.”
Hai người đều biết đây là nói đùa, bật cười lớn tiếng, Meo Một Tiếng ngậm thức ăn cho chó không vui sủa một tiếng.
Ăn xong cơm, Tần Phỉ cầm ly rượu xem Xuân Vãn, Hành Tri Chỉ lại bắt đầu cán bột, băm nhân sủi cảo trong nhà bếp. Khi câu nói “tôi nhớ mọi người chết mất” của Phùng Củng xuất hiện trong màn hình tivi, Cà Phê gọi điện tới.
“Chị, mẹ em gói sủi cảo nhân hải sản mà chị thích ăn nhất, lát nữa em mang qua cho chị.”
Tiếng băm nhân trong nhà bếp dừng lại, Hành Tri Chỉ cầm thớt để lên bàn, vẫy cây cán bột làm khẩu hình miệng: “Anh cán vỏ, em gói sủi cảo.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tần Phỉ nhìn nhân sủi cảo đã trộn xong trong dĩa, hẹ, trứng gà và tôm, chính là nhân hải sản mà cô thích ăn.
“Không cần mang qua nữa, có người sớm hơn em một bước rồi.”
“Bác sĩ Hành mang qua cho chị rồi?”
“Không có.”
“Hả?”
“Bác sĩ Hành đích thân đến gói sủi cảo.” Trong từ cuối cùng là sự hạnh phúc mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra: “Cà Phê muốn mang sủi cảo đến cho em, nhưng em từ chối rồi.”
“Cà Phê là một cô gái tốt.” Hành Tri Chỉ khen ngợi một câu, tay cầm cây cán bột đã nhanh chóng cử động, từng miếng vỏ sủi cảo to cỡ lòng bàn tay rất nhanh đã được xếp chồng lên nhau.
Tần Phỉ nghiêng đầu hôn anh một cái: “Không tốt bằng anh.” Nói xong, cô ung dung cầm vỏ sủi cảo lên, vụng về gói sủi cảo, khóe môi của hai người từ đầu đến cuối đều cong lên.
Hành Tri Túc cũng đang gói sủi cảo, liếc nhìn mẹ đang dỗ Nha Nha, thấy tâm trạng của bà không tồi, cẩn thận lên tiếng: “Mẹ, đêm giao thừa này em trai cũng không biết đã đưa Meo Một Tiếng đi đâu rồi? Hay là chúng ta gọi điện hỏi em ấy đi.”
“Hỏi cái gì mà hỏi, người lớn chừng này rồi còn sợ mất à!”
“Không phải chuyện mất hay không, khó khăn lắm em ấy mới về nhà một lần, đêm ba mươi mẹ lại đuổi em ấy ra ngoài, vậy làm sao được chứ?” Trong lòng Hành Tri Túc hơi khó chịu: “Vả lại, qua tết là em ấy đi rồi, một lần đi là hai năm.”
“Cho dù nó có đi mười năm, chỉ cần người mẹ này không chết thì vẫn là mẹ nó, người chị như con cũng vẫn là chị nó. Người khác thì không giống rồi.” Mẹ Hành không kìm được mà thở dài, thấy con gái vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy hai chị em đều ngốc nghếch về mặt tình cảm: “Nó nhiều năm không ở quê, con giơ tay đếm thử xem nó có thể đi đâu được?”
“Ý mẹ là…”
Mẹ Hành trợn mắt, ý nói “cuối cùng con đã hiểu ra rồi”. Hành Tri Túc toét miệng cười nói: “Gừng càng già càng cay mà, có mẹ ở đây, cô con dâu này chắc chắn không chạy được.”
Mẹ Hành đắc ý: “Không nỡ bỏ con trai thì không lấy được con dâu. Về mặt tình cảm này, mẹ con cũng là một thiên tài đó.”
Nha Nha hơi khó hiểu, vỗ cánh tay bà ngoại hỏi: “Con là thiên tài sao?”
“Phải, con cũng là thiên tài.”
Nha Nha vỗ tay: “Chúng ta đều là thiên tài, cậu là thiên tài, mợ cũng vậy.”
Mẹ Hành mỉm cười quệt mũi cô nhóc: “Nhóc ranh nhà con, cậu con còn chưa lừa được người ta vào tay, con đã gọi mợ thuận miệng như vậy rồi.”
*
Sau khi ăn xong sủi cảo, Tần Phỉ hiếm khi siêng năng, chủ động muốn rửa bát. Chỉ có một cái dĩa, hai cái chén nên Hành Tri Chỉ cũng không tranh với cô làm gì, trông thấy cô đeo tạp dề, đeo bao tay sẵn sàng để rửa chén thì mỉm cười lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo khoác ra.
Anh đứng sau người cô, bỗng nhiên đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Tần Phỉ giật nảy mình, nhìn thấy mẫu mã của sợi dây chuyền, vẻ mặt hơi nhăn nhó. Cô rửa sạch bọt trên dĩa, cởi bao tay ra, quay người, cầm mặt dây chuyền trên cổ: “Đây là thương hiệu mà em làm đại diện.”
“Anh biết.”
“Anh biết mà còn mua? Người đại diện được tài trợ nguyên bộ trang sức, anh không biết à?”
“Ờ…” Hành Tri Chỉ ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.
Không cần anh trả lời cô cũng biết đáp án rồi. Tần Phỉ thực sự cạn lời nhưng lại cảm thấy buồn cười. Cô choàng tay qua cổ anh, ngửa đầu hôn anh một cái: “Mặc dù em có tài trợ nhưng quà tài trợ và quà anh tặng sao có thể giống nhau được? Cảm ơn anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tần Tiểu Phỉ.” Hành Tri Chỉ hít một hơi sâu: “Anh có chuyện muốn nói với em.
Tần Phỉ hôn mạnh lên môi anh, nhảy lên, vòng hai chân lên người anh: “Lên giường nói được không?”
Nụ hôn của cô hệt như cuồng phong bão táp khiến người ta không thể nào từ chối được. Hành Tri Chỉ giữ mông cô, loạng choạng ẵm cô nằm lên giường. Anh ôm lấy eo cô, chỉ hận không thể đưa toàn bộ thứ mình có cho cô.
Tần Phỉ chỉ cảm thấy bản thân sắp vỡ rồi, cô mơ mơ hồ hồ suy nghĩ: Có lẽ không nên cắt ngang lời nói của anh.
Một nụ hôn đặt lên mi tâm, anh khàn giọng nói: “Năm mới vui vẻ, Tần Tiểu Phỉ.”
Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng thở dốc nhè nhẹ, Tần Phỉ ôm lấy anh, niềm vui cực độ khiến đầu óc cô trống rỗng.
Sau khi kết thúc, Tần Phỉ liền ngủ say. Hành Tri Chỉ không hề buồn ngủ, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khi ngủ say của cô, cảm giác không nỡ kia đau xé tâm can: “Tần Tiểu Phỉ, anh cần phải rời khỏi một thời gian, em đồng ý đợi anh chứ?”
Căn phòng yên tĩnh không có câu trả lời, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ của anh. Ngày mai, ngày mai anh nhất định phải thẳng thắn nói chuyện sắp rời khỏi của mình với cô. Hành Tri Chỉ hạ quyết tâm xong, nằm xuống bên cạnh cô, nhưng không biết rằng ngày mai anh căn bản không có cơ hội mở lời nữa.
“Bác sĩ Hành, vé máy bay đã đặt xong rồi, chuyến bay chiều mùng sáu, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian chuyến bay cho anh. Anh đã từng đi Xu-đan rồi, việc cụ thể cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa, mấy bữa nay anh hãy ở bên người thân đi, tôi không làm phiền anh nữa, năm mới vui vẻ.”
Trong điện thoại vang đến giọng nam rõ ràng, Hành Tri Chỉ muốn cắt ngang tin nhắn thoại, nhưng đã bị Tần Phỉ giật lấy điện thoại, tin nhắn thoại hoàn chỉnh phát rõ ràng trước mặt hai người.
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa sổ đã che đi ánh nắng mặt trời, hai người vẫn duy trì tư thế thân mật nhưng Hành Tri Chỉ cảm thấy bản thân như bị vứt vào trong lốc xoáy, khoảng cách với cô càng ngày càng xa.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, anh không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng sẽ bị cô vô tình đuổi đi. Nhưng anh biết, cho dù anh không lên tiếng, thì bản thân cũng sẽ bị đuổi đi. Anh ôm chặt lấy cô, càng ngày càng chặt, dùng cơ thể để cô biết được anh không nỡ.
Người phá vỡ sự yên tĩnh vẫn là Tần Phỉ. Cô cười một tiếng, có hơi trào phúng: “Em tưởng có thể kéo dài thêm mấy ngày nữa, không ngờ… Ừ, có lẽ đây chính là ý trời.”
Hành Tri Chỉ ngạc nhiên nhìn cô.
Tần Phỉ đẩy anh ra, đứng dậy mặc đồ ngủ, đứng ở bên giường nhìn xuống anh: “Em đoán anh sắp phải đi rồi, còn nhớ ước hẹn lúc hai chúng ta ở bên nhau không?”
Không hỏi quá khứ, không nghĩ đến tương lai, hợp thì đến, không hợp thì tan.
Hành Tri Chỉ hơi hốt hoảng, nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói: Đồ ngốc, chúng ta nên nói tạm biệt rồi.
“Tần Tiểu Phỉ…”
Tần Phỉ khom người hôn lên má anh: “Nụ hôn tạm biệt.”
Cô xoay người đi vào nhà tắm, đợi đến khi tiếng nước vang lên, Hành Tri Chỉ mới cảm nhận được nội tạng đang quặn đau. Không có chất vấn, không có miễn cưỡng, thậm chí không có cảm xúc. Sao cô có thể nói tạm biệt với anh một cách dứt khoát như vậy.
Hành Tri Chỉ vén chăn ra, tức giận xông vào phòng tắm. Trong phòng tắm mù mịt hơi nước, người đứng dưới vòi hoa sen lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh khiến anh chột dạ. Cô khẽ cười hỏi: “Sao thế? Còn muốn làm một trận tạm biệt à?”