Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 35: Đợi anh trở về theo đuổi em (5)




Hơi nước nghi ngút trong phòng tắm, người đứng dưới vòi sen im lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh của cô khiến anh chột dạ. Cô khẽ cười và hỏi: “Sao thế? Còn muốn làm một trận tạm biệt à?”

Hành Tri Chỉ bước từng bước lên trước, đè cô vào tường, tiện tay tắt vòi sen đi. Sự yên tĩnh đột ngột khiến hơi thở của hai người trở nên rõ rệt, vành mắt Hành Tri Chỉ đỏ bừng, giọng điệu khẩn cầu: “Đừng cười như vậy với anh.”

“Anh quản nhiều thật đó… Ưm…” Lời chế nhạo của cô bị anh bịt kín, nụ hôn của anh vẫn non nớt, nôn nóng níu giữ nhưng không thể làm gì được. Tần Phỉ cảm nhận được tâm ý của anh, nhưng vẫn không kìm được sự tức giận. Mắt cô gượng gạo, đầu mũi cay xè, cô giận anh, nhưng cô càng giận bản thân mình hơn.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, làm Hành Tri Chỉ bừng tỉnh trong tâm tư hỗn loạn,

Tay anh run lên: “Em đừng khóc, xin em đó, đừng khóc.”

Tần Phỉ đẩy mạnh anh, nhấc tay đánh một cái “bốp” khiến hai người đều hơi ngỡ ngàng: “Anh quản được à? Bây giờ anh là gì của em?” Cô gắng gượng, mắng người.

Còn mắng được là tốt rồi, Hành Tri Chỉ sợ nhất là dáng vẻ bất cần của cô. Anh xoay mặt sang phải: “Tát thêm một cái nữa?”

“Anh tưởng em không dám à.” Tần Phỉ không chút khách sáo, đánh xuống.

Hai bên má của Hành Tri Chỉ đã in dấu tay, đau đến tê cứng, nhưng anh lại bật cười hệt như kẻ điên: “Tần Tiểu Phỉ, anh nhất định phải đi Xu-đan, cho anh thời gian hai năm, anh sẽ về cưới em.”

“Anh nghĩ đẹp quá đó, còn cưới em? Anh cưới được không?”

“Anh sẽ cố gắng để cưới được em.”

“Dựa vào chút tiền trợ cấp ở Xu-đan của anh sao?” Không phải Tần Phỉ xem thường anh: “Chút tiền đó đủ để em mua quần áo hay dây chuyền?”

Lòng tự tôn của Hành Tri Chỉ bị chạm vào, anh mím môi, có thể níu giữ được người trong lòng, cần gì tự tôn: “Vậy thì em cưới anh, anh ở rể nhà em. Không phải em muốn bao nuôi anh à? Anh đồng ý rồi.”

“Em không đồng ý.” Lần đầu tiên Tần Phỉ nhìn thấy anh mặt dày như vậy, tức đến muốn hét lớn, cô nhấc tay định đánh anh nữa, nhưng khi nhìn thấy dấu tay rõ rệt trên mặt anh, làm gì còn xuống tay được nữa. Cô nhấc tay cao hơn một chút, vỗ lên đầu anh, nhân lúc anh ôm đầu, lại đá mạnh một cái vào chân anh.

Hành Tri Chỉ đau đớn kêu lên, Tần Phỉ lách người rời khỏi vòng tay của anh, quấn áo choàng tắm, lạnh lùng nhìn anh: “Cút ra khỏi nhà em, không cần gặp lại nữa.” Nói xong, cô nghiêng người rời khỏi phòng tắm.

Hành Tri Chỉ mặc quần áo xong, đáng thương đứng trước cửa nhìn cô, đáng tiếc không nhận được sự níu kéo nào. Anh nhìn Meo Một Tiếng đang nằm trước cửa: “Đi thôi.”

Meo Một Tiếng nhìn anh, lại nhìn Tần Phỉ đang ngồi trên sofa, “ưm” một tiếng, rồi quay đầu, trực tiếp quay mông về phía anh, ý tứ rất rõ ràng. Muốn đi thì anh tự đi chứ tôi không đi.

Thật là đến chó còn chê.

“Tần Tiểu Phỉ.” Anh đứng trước cửa đáng thương gọi cô, chỉ mong có thể có được chút sự đồng cảm của cô.

Đáng tiếc… “Cút.”

Một chữ lạnh lùng đập vào trái tim anh, khiến nó run lên. Cô đang tức giận, lúc này anh nói gì cô cũng không muốn nghe, còn không bằng để cả hai bình tĩnh một chút.

“Ngày mai anh lại đến tìm em.” Anh để lại một câu này, không cho cô cơ hội phản ứng đã quay người đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Phỉ cười khẩy. Anh tìm được coi như anh lợi hại. Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Cà Phê: “Đặt cho chị vé máy bay đi Paris, chị muốn đi mua sắm.” Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Điện thoại bị cô ném lên bàn, cả người mệt mỏi nằm trên sofa, không muốn cử động. Hai năm? Chỉ cần nghĩ đến thời gian này, cô liền cảm thấy trái tim đau nhói. Cô buộc phải thừa nhận một chuyện đó là cô không nỡ.

Lúc bắt đầu cô tưởng rằng bản thân có thể rời đi một cách toàn vẹn, trò chơi tình cảm này định sẵn người thua là Hành Tri Chỉ. Nhưng đến hiện giờ cô mới biết, người thua thật sự là cô.

Từ có ấn tượng tốt đến rung động, từ rung động đến thích, từ thích đến không nỡ.

Không ngờ cô đã yêu đồ ngốc kia, nhưng đồ ngốc kia lại bảo cô đợi anh hai năm.

Hai năm, ai biết trong hai năm sẽ xảy ra chuyện gì.

*

Khi đến Pháp, Tần Phỉ không hề có ham muốn mua sắm, cả ngày nằm trong khách sạn cho qua ngày. Cà Phê thấy dáng vẻ này của cô, do dự một lúc vẫn lên tiếng: “Chị, bây giờ chúng ta về nước chắc còn kịp tiễn bác sĩ Hành lên máy bay đó.”

“Sao chị phải tiễn anh ấy lên máy bay chứ?” Tần Phỉ trở người dậy, trừng mắt nhìn cô ấy, con nhóc chết tiệt cố ý nhắc đến con người đáng chết kia khiến cô không vui.

“Chị, xa nhau tận hai năm lận, chị thật sự không gặp anh ấy sao? Uất Uất nói trạng thái của bác sĩ Hành không tốt chút nào, vẫn đang cố gắng liên lạc với chị.” Cà Phê rụt cổ, cố gắng lần cuối: “Ít nhất chúng ta phải cho anh ấy cơ hội xin lỗi.”

“Cái rắm!” Tần Phỉ vô cùng tức giận: “Anh ấy là người trêu chọc chị trước, muốn đi cũng là anh ấy, mắc mớ gì còn phải cho anh ấy cơ hội? Đàn ông tồi!”

“Nhưng người đề xuất hợp thì đến, không hợp thì tan không phải là chị sao?”

“Em…” Tần Phỉ nheo mắt, đỡ cổ, làm Cà Phê giật mình hai tay bịt miệng, chui vào nhà vệ sinh như chim cút.

Tần Phỉ lại nằm lên giường, đầu óc đau nhức vô cùng, cô buộc phải bò dậy tìm thuốc. Hành lý là Cà Phê dọn dẹp, nhưng cô còn tức cô nhóc kia vừa nãy nói giúp cho Hành Tri Chỉ nên cũng không gọi cô ấy, mà tự lục lọi. Kết quả, không tìm thấy hộp thuốc nhưng lại có một sợi dây chuyền lấp lánh rơi ra từ trong ngăn hành lý.

Viên đá lấp lánh khiến cô nhức mắt: “Đồ ngốc”. Cô thầm mắng một tiếng, tay cầm sợi dây chuyền siết chặt lại, bỗng lên tiếng: “Cà Phê, đặt vé về nước.”

Chim cút Cà Phê ló đầu khỏi nhà vệ sinh, vô cùng ngạc nhiên và vui mừng: “Chị, cuối cùng chị đã suy nghĩ thông suốt rồi.”

Tần Phỉ xắn tay áo: “Không về đánh anh ấy một trận, quá hèn rồi.”

Cà Phê: “...”

Bác sĩ hành, em chỉ có thể giúp anh được nhiêu đây thôi.

*

Mới sáng sớm Cà Phê đã liên lạc với Uất Triết Thành đến sân bay đón.

Nhìn thấy hai người, Uất Triết Thành vội vàng đi tới: “Cũng may đến kịp, nôn chết anh rồi.” Thời gian bay bị trì hoãn tận tám tiếng vì lý do thời tiết, nếu muộn thêm một tiếng nữa e rằng sẽ không gặp được người.

“Không kịp thì thôi, gấp cái gì?” Tần Phỉ khẩu thị tâm phi lên tiếng, nhưng bước chân lại đi nhanh hơn. Khi đi tới đại sảnh xuất phát, Hành Tri Chỉ đã ký gửi xong hành lý, đứng ở cửa hải quan không ngừng trông ngóng. Anh mong kỳ tích xuất hiện, có thể nhìn thấy cô lần nữa, nhưng khi người xuất hiện trước mặt, anh lại ngơ ngác. Chưa đợi đám đông phản ứng, đã tát mình một cái, sau đó lại ngốc nghếch ôm mặt nói: “Đau thật đó.”

Tần Phỉ vừa tức vừa buồn cười, đánh anh thêm một cái nữa: “Đồ ngốc.”

Hành Tri Chỉ bị mắng ngu ngốc gần như sắp khóc vì vui sướng rồi, anh không quan tâm gì cả, ôm chặt lấy cô: “Tần Tiểu Phỉ, Tần Tiểu Phỉ…” Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, đầy vẻ không nỡ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng phát thanh ở sân bay vang lên, nhắc nhở thời gian chia tay đã tới.

Hành Tri Chỉ hận không thể nhét cô vào trong cơ thể, hoà vào sinh mạng. Anh nói với giọng nghẹn ngào khẩn cầu: “Đợi anh trở về, anh nhất định sẽ theo đuổi em một cách chân thành hơn, được không?”

“Không được.” Cô dứt khoát từ chối.

Hành Tri Chỉ buông cô ra, nhìn chăm chú mặt cô. Khi tầm mắt lướt qua cổ cô, viên đá kia sáng lấp lánh, vẻ xám xịt trên khuôn mặt dường như được thắp sáng hy vọng.

Anh trịnh trọng lặp lại lần nữa: “Tần Tiểu Phỉ, đợi anh trở về sẽ theo đuổi em.”

Tần Phỉ vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng: “Em sẽ không đợi anh, anh cũng không cần trở về, chết ở bên ngoài thì càng tốt.”

“Anh sẽ chăm sóc tốt cho mình, em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân. Hai năm trôi qua rất nhanh, nếu như có ngày nghỉ anh sẽ về thăm em.”

“Hai năm đủ để em cưới một chàng rể vàng rồi, đợi anh về sẽ mời anh đến tham dự tiệc thôi nôi của con trai em.”

Tiếng phát thanh lại vang lên lần nữa, Hành Tri Chỉ nhoẻn miệng cười, giống như ánh nắng mặt trời lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Anh nhìn cô lần cuối cùng, nói trong im lặng: “Anh yêu em.”

Anh quay người, không còn ngoảnh đầu lại nữa.

Sân bay ồn ào, có quá nhiều sự trùng phùng, cũng có quá nhiều sự ly biệt. Tần Phỉ nhìn bóng lưng của anh, lồng ngực như bị nứt ra. Cô đột nhiên lên tiếng: “Hành Tri Chỉ, em không yêu anh.”

Bóng lưng của anh dừng lại, nhấc tay, vẫy nhẹ.

“Vui lòng xuất trình hộ chiếu và…” Nhân viên hải quan nhìn người đàn ông mặt đẫm nước mắt trước mặt này ngẩn người một cái rồi mới nói tiếp: “Chứng minh nhân dân.”

“Anh à, anh ổn chứ?” Đi qua khu vực kiểm tra, nhân viên có ý tốt hỏi thăm.

Hành Tri Chỉ khịt mũi, rơi nước mắt mỉm cười, niềm vui không thể che giấu: “Bạn gái tôi nói cô ấy không yêu tôi.”

Nhân viên nhìn nhau, người này bị ngốc à, không yêu anh mà anh cười cái gì?

Hành Tri Chỉ cười càng ngốc nghếch hơn, giơ tay nói với nhân viên kiểm tra: “Đây là lời nói dối êm tai nhất mà tôi từng nghe.”

*

Trên đường trở về nhà, Cà Phê muốn nói lại thôi khiến Tần Phỉ cau mày, không kìm được mà nói: “Có gì thì nói đi.”

Cà Phê có hơi bất lực: “Bác sĩ Hành đã đi rồi, chị không thể nói lời nào dễ nghe chút à, chết không chết cái gì đó mà chị cũng dám nói, em phục chị luôn rồi.”

“Sao thế? Anh ấy nói đi là đi, chị còn phải cười tươi tiễn đưa, khom lưng chúc bình an, thuận tiện thề nguyện sống là người của anh, chết là ma của anh à?” Tần Phỉ cười khẩy: “Nằm mơ đi. Bà đây chịu đến mắng anh ấy một trận là nể mặt lắm rồi.”

Cà Phê không cãi với cô nữa, lắc đầu thở dài: “Sớm muộn gì cũng có ngày chị hối hận.”

“Bé Cà Phê à, bây giờ em đứng nói chuyện không đau lưng, bảo Uất Triết Thành thử một lần đi, chị xem em hối hận như thế nào.”

“Uất Uất còn lâu mới đi.” Nhắc đến bạn trai, mặt Cà Phê lập tức mở nụ cười tươi như hoa, nghiêng đầu nhìn Uất Triết Thành đang lái xe, mắt chan chứa tình yêu: “Uất Uất, anh sẽ rời xa em chứ?”

Uất Triết Thành sờ mũi: “Hai cô à, đừng làm liên lụy người vô tội được không. Hai người nói chuyện, cứ coi như anh không tồn tại đi.”

“Thấy chưa, cậu ta không dám nói.”

Cà Phê cau mày, nhìn bạn trai, càng nhìn càng cảm thấy mặt anh ta đầy chột dạ.