Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 33: Đợi anh trở về theo đuổi em (3)




Hành Tri Chỉ bị tiếng khóc của Nha Nha làm tỉnh giấc, anh đi rửa mặt, ra đến phòng khách thì nhìn thấy cô nhóc dụi mắt đỏ bừng, đáng thương ngồi trên đất ăn vạ. Mẹ Hành nghiêm mặt ngồi trên sofa, vô cùng nghiêm khắc dạy dỗ: “Tấn Chiêu Chiêu, bà nói lại lần cuối cùng, chó bắt buộc phải đưa đi, không thương lượng. Con tự đứng dậy, nếu còn không đứng dậy thì bà sẽ dùng vũ lực rồi.”

“Con muốn giữ Meo Một Tiếng ở lại.”

“Không được. Mẹ và cậu con từng có lịch sử dị ứng với lông chó, cho nên trong nhà tuyệt đối không được nuôi chó. Con muốn mẹ với cậu hay là muốn chó, tự mình chọn đi.”

Nha Nha hơi ngơ ngác, đương nhiên cô nhóc không thể không cần mẹ và cậu, nhưng cũng không nỡ để Meo Một Tiếng đi. Cô nhóc không hiểu được, trông thấy cậu đi ra thì trực tiếp nhào vào lòng cậu, gào giọng khóc.

Hành Tri Chỉ ẵm cô nhóc vỗ về, nhân tiện cầu xin: “Mẹ, lúc đó là vì tụi con còn nhỏ miễn dịch kém, cho nên mới dị ứng. Chị cũng tiếp xúc với chó cảnh sát trong quân đội, lúc ở nước ngoài con còn nuôi chó hoang nữa, không có chuyện gì đâu.”

“Không được!” Mẹ Hành một mực phản đối, đứng dậy ẵm Nha Nha ra khỏi lòng anh, trừng mắt nhìn anh nói: “Bây giờ con đưa con chó đi. Còn nữa, lúc mẹ dạy cháu, không được phép xen vào.” Nói xong, bà ẵm Nha Nha xoay người đi vào phòng sách.

Hành Tri Chỉ đau lòng cho cô nhóc, quay sang cầu cứu chị và anh rể, nhưng họ như không nhìn thấy, không ngờ họ lại thương lượng để Nha Nha bị dạy dỗ, họ có thể hưởng thụ thế giới hai người trong một ngày.

Đây là bố mẹ ruột sao? Hành Tri Chỉ cảm thấy nghẹn lòng thay Nha Nha.

Sau khi nghẹn lòng xong, nhìn thấy Meo Một Tiếng nằm ở trước cửa, anh lại bắt đầu nghẹn lòng cho mình: “Đưa nó đi đâu mới tốt đây?”

Hành Tri Chỉ dắt Meo Một Tiếng đi dạo trên con phố suốt nửa ngày cũng không biết nên đưa nó đi đâu. Thời tiết lại lạnh, nên anh dứt khoát dắt nó đến trung tâm thương mại để hưởng không khí ấm áp. Một người một chó, thật là thê lương.

“Thưa anh, anh có muốn xem trang sức mới của cửa hàng chúng tôi không?” Một tờ rơi đẹp đẽ đưa đến trước mặt Hành Tri Chỉ, anh định từ chối theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy người quen thuộc trên tờ rơi, bèn nuốt lời từ chối xuống, đi theo nhân viên vào cửa hàng.

Vừa vào cửa hàng thì Meo Một Tiếng trở nên hưng phấn, không ngờ nhân viên cửa hàng còn chuẩn bị bánh quy cho chó. Chưa đợi anh buông tay ra, Meo Một Tiếng đã giãy ra khỏi sợi dây, bước đôi chân ngắn đi tới trước mặt nhân viên cửa hàng đang cầm bánh quy cho chó, liều mạng vẫy đuôi, muốn nịnh hót bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chó có người chăm sóc riêng, Hành Tri Chỉ càng chuyên tâm xem trang sức hơn.

Nhân viên cửa hàng lấy ra sợi dây chuyền mẫu mã mới cho anh xem: “Đây là trang sức “Niên Luân” mới nhất mà công ty chúng tôi cho ra mắt. Thiết kế của mẫu trang sức này đơn giản, phóng khoáng, ngụ ý sâu sắc. Quan niệm của nhà thiết kế là tình yêu chính là tuổi đời của thời gian, yêu một người nhất định sẽ giữ lại ký ức trong tim, vô cùng thích hợp tặng cho bạn gái.”

Hành Tri Chỉ sờ vòng tròn đá quý nhỏ được khảm nạm kia, mắt lại liếc nhìn tờ rơi: “Thích hợp sao?”

“Không còn mẫu nào hợp hơn mẫu này nữa rồi.” Trong nụ cười công nghiệp của nhân viên cửa hàng có thêm vài chân thành: “Đây là mẫu mà cá nhân tôi thích nhất trong những mẫu mã trang sức được công ty cho ra mắt trong năm nay. Nếu không phải vì giá cả quá đắt, tôi nhất định sẽ bảo bạn trai mua cho mình.” Cô ấy nói xong, có hơi xấu hổ lè lưỡi, có thể thấy là thật sự thích nó.

Cô sẽ thích chứ? Hành Tri Chỉ động lòng rồi. Từ lúc gặp lại cho đến nay, anh vẫn chưa tặng cô bất cứ món quà nào, vậy có phải đợi anh rời đi, tất cả dấu vết của bọn họ sẽ dễ dàng bị quên đi hay không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Gói lại giúp tôi đi. Cảm ơn.”

Nhân viên cửa hàng còn muốn giới thiệu thêm, không ngờ anh đã phóng khoáng rút thẻ ngân hàng ra, cô ấy hơi ngẩn người một lát rồi mới nhận tấm thẻ, vui vẻ gói lại giúp anh.

Đi dạo ở ngoài gần một ngày, Meo Một Tiếng lại bị anh dắt về nhà rồi. Nha Nha nhìn thấy Meo Một Tiếng thì kích động, suýt nữa thì nhảy xuống khỏi ghế trẻ con, cũng may uy nghiêm của bà ngoại vẫn còn, bà chỉ nhìn một cái, cô nhóc lập tức ngồi yên, trơ mắt nhìn cậu và chó, trông rất đáng thương.

“Chuyện gì vậy hả?” Mẹ Hành buông đũa xuống.

Hành Tri Chỉ và Meo Một Tiếng đều đứng ở bên cửa, chó còn nhát gan hơn cả người, trực tiếp úp mặt vào tường, quay mông về phía mọi người. Anh nuốt nước bọt: “Mẹ, cho con thêm hai ngày nữa đi. Giờ đang tết, con nhất thời không biết phải đưa nó cho ai, đâu thể vứt nó trên đường được. Nó còn nhỏ như vậy, trời lại lạnh, vứt ở ngoài đường nhất định sẽ bị chết cóng.”

“Sự đồng cảm của mẹ con rất ít.” Cách này không hề có tác dụng với mẹ Hành.

Nhưng Hành Tri Chỉ lại vui mừng, câu nói này nghe rất quen tai. Anh ngồi xuống đất xin tha: “Chỉ hai ngày, trong hai ngày này con nhất định tìm người nuôi dưỡng nó.”

“Một ngày! Ngày mai mà không đưa đi, giao thừa con cùng nó cút đi.” Mẹ Hành không chấp nhận việc trả giả, bà nói xong thì ẵm Nha Nha đã ăn xong cơm đi tập đàn. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đàn truyền đến những nốt nhạc chênh phô, thỉnh thoảng còn có tiếng ngâm khẽ của Nha Nha.

Hành Tri Chỉ khẽ thở dài, nhìn cặp bố mẹ kế đang ăn hăng say trên bàn, khinh thường nói: “Đợi em có con, nó muốn làm gì thì làm đấy.”

Hành Tri Túc dừng đũa, nhướng mày nhìn anh, hừ một tiếng: “Đợi em có con? Đợi em có vợ rồi hẵng nói đến chuyện có con.” Nói xong, cô ấy quay sang, cùng chồng chế nhạo anh: “Còn có con, ha ha, vợ còn tìm không được, nói con cái gì với chị.”

Anh rể thê nô lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hành Tri Chỉ lẳng lặng dắt Meo Một Tiếng rời đi.

Đến ngày giao thừa, mẹ Hành nhìn thấy con trai và chó, vậy mà thật sự không quan tâm có phải tết hay không, trực tiếp đuổi hai người ra khỏi cửa.

Hành Tri Chỉ nhìn dáng vẻ kiên quyết của mẹ, vẻ mặt cười trong nỗi đau của chị gái và dáng vẻ đồng cảm nhưng bất lực của anh rể và Nha Nha, cả trái tim vỡ vụn. Đây là một gia đình không có tình yêu, anh phải đi tìm Tần Tiểu Phỉ để an ủi bản thân.

Hành Tri Chỉ dắt chó đi tới lầu chung cư, anh vỗ mạnh trán của mình. Cho dù quan hệ giữa Tần Phỉ và nhà họ Tần không tốt đi nữa, cũng không thể nào giao thừa không về nhà được. Anh cũng thật là ngốc, cô đâu thể mãi mãi ở trong nhà đợi anh chứ.

Nghĩ đến đây, trái tim anh bỗng nhói đau.

Cô sẽ không đợi anh mãi, ý nghĩ này như một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim anh.

Hành Tri Chỉ ngẩng đầu nhìn cửa sổ quen thuộc, ánh mắt dần trở nên hiu quạnh.

*

“Có muốn đến đón giao thừa với bọn tôi không?” Giọng nói của Cách Vụ truyền đến từ đầu dây bên kia, theo đó còn có tiếng đùa nghịch nhộn nhịp, hình thành sự so sánh rõ ràng với chung cư vắng tanh của Tần Phỉ.

Cô lười nhác rót nước cho mình: “Không đi.” Cô vừa nói vừa đi tới cửa sổ, nhìn tuyết đã rơi xuống: “Tuyết rơi rồi, tôi lười phải ra ngoài.”

“Năm mới ở một mình buồn chán biết mấy. Qua đây đi, đều là người cậu quen, mọi người cùng nhau tưng bừng.” Cách Vụ cật lực thuyết phục.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Phỉ không có hứng thú, cô đang do dự thì tầm mắt nhìn xuống chiếc ghế dài dưới lầu chung cư, con ngươi hơi co lại. Một người một chó ngồi trên ghế dài, ngửa đầu ngẩn ngơ. Bông tuyết bay xuống người anh nhưng anh vẫn không cử động, tư thế ngồi ngay ngắn giống như học sinh bị giáo viên phạt.

Tần Phỉ chớp mắt khó tin, kéo rèm cửa ra, ánh mắt như vượt qua khoảng cách, bốn mắt nhìn nhau.

“Tần Phỉ, Tần Tiểu Phỉ, chị hai Tần, rốt cuộc cô có nghe tôi nói không…” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của Cách Vụ.

Khóe môi Tần Phỉ nhếch lên, nói ra lý do có sẵn: “Không đi, có người đón giao thừa với tôi rồi, không cần lo lắng tôi sẽ cô đơn.”

“Có người? Ai thế…”

“Không nói nữa, tôi cúp máy đây.” Tần Phỉ trực tiếp tắt máy, cầm lấy áo khoác, mang dép lê đi xuống lầu.

Âm thanh cửa mở khiến tầm mắt nhìn xa xăm của Hành Tri Chỉ thu lại, khi nhìn rõ người đi ra từ bên trong, anh đứng phắt dậy, đôi mắt trợn tròn, vui mừng lạ thường.

“Đêm giao thừa không ở nhà với người nhà, chạy đến đây làm gì?” Tần Phỉ lười biếng dựa vào cửa, nhướng mày hỏi anh.

Hành Tri Chỉ chỉ về phía Meo Một Tiếng: “Bởi vì nó, anh bị đuổi ra ngoài rồi.”

Ánh sáng trong mắt Tần Phỉ lóe lên, khóe môi vốn cong lên bỗng mím lại, ghét bỏ nhìn chú chó chân ngắn kia, cô “ồ” một tiếng, quay người định trở về.

Hành Tri Chỉ thấy cô muốn đi, sải một bước đi tới kéo cánh tay cô lại. Tần Phỉ quay người nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Anh gãi đầu, lông mày hơi nhíu lại: “Có thể thu nhận bọn anh không?”

“Không được.” Tần Phỉ không chút nể tình mà từ chối, có chút tức giận.

Hành Tri Chỉ ngẩn người, hoàn toàn không ngờ cô sẽ từ chối dứt khoát như vậy. Anh nhăn mặt, đầy vẻ ấm ức: “Em không thu nhận bọn anh, vậy bọn anh phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”

“Bác sĩ Hành cũng không phải chỉ quen biết một mình em, sao lại đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ chứ.”

Anh kéo ống tay áo của cô: “Nhưng anh chỉ muốn em thu nhận anh…” Anh chưa nói dứt câu thì đã đỏ bừng mặt.

Nhưng trái tim Tần Phỉ như có sợi lông lướt qua, khóe môi đang mím lại cong lên, sự tức giận trong ánh mắt cũng mất đi. Cô nhìn đồ ngốc đỏ bừng mặt kia, rõ ràng là anh nói lời mờ ám, nhưng lại bày ra bộ dáng trong sáng bị bỡn cợt. Khổ nỗi cô lại thích chết dáng vẻ này của anh, cô cảm thấy mặt đỏ và biểu cảm có chút nhăn nhó của anh đều vô cùng đáng yêu.

Cô nhẫn nhịn sự manh động muốn lao về phía anh, sau đó xoay người. Nhưng ống tay áo bị kéo chặt, cô quay đầu lần nữa, Hành Tri Chỉ hơi bất lực nhìn cô. Tần Phỉ bị chọc tức đến bật cười, nghiêm mặt lên tiếng: “Anh kéo em làm gì, để em và anh cùng làm hòn vọng phu à? Không thấy em mang dép lê sao? Muốn em bị lạnh chết hả?”

“Không phải.” Anh lập tức buông tay, tầm mắt rơi trên đôi dép lê của cô, đầy vẻ tự trách.

Tần Phỉ đi được hai bước, thấy anh vẫn đứng ngẩn người tại chỗ thì thật cạn lời: “Bác sĩ Hành, còn phải để em mời anh vào à?”

Hành Tri Chỉ ngước mắt, trông thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cuối cùng não cũng đã chuyển động, xách Meo Một Tiếng chạy vào trong chung cư, mặt đầy hưng phấn. Meo Một Tiếng bị anh xách vào cửa, không những không vui vì cổ bị siết chặt mà còn hất văng hoa tuyết trên người, xông về phía Tần Phỉ, liều mạng vẫy đuôi lấy lòng.

Tần Phỉ nhìn một người một chó này, trong đầu chỉ có một chữ “ngốc”.

Thật là ngốc quá rồi, nhưng sao cô lại thích tên ngốc này vậy chứ?