Một buổi chiều tà đẹp đẽ với ánh hoàng hôn rực rỡ bao phủ cả vùng biển Vũng Thơ. Xe riêng của Khánh Đan dừng lại ở resort Naomi. Khánh Đan chỉ đi một mình. Cô nhận được lời nhắn của Song Luân, anh muốn hẹn cô ăn tối và có việc quan trọng cần nói với cô. Về tình cảm của Song Luân, cô biết anh thích mình kể từ ngày đi thiện nguyện ở miền Trung. Tuy nhiên cô không có tình cảm với anh, hơn nữa đã là vợ của Huy Vũ cô cũng không có ý muốn ngoại tình để rồi mang tiếng gia đình. Việc người đàn ông có bồ nhí bên ngoài người ta có thể cho đó là chút vui thú bình thường, nhưng việc người phụ nữ ngoại tình lại là việc khác, là điều chẳng ai có thể chấp nhận được.
Cô nghĩ hôm nay phải nói rõ ràng với Song Luân một lần. Cô không muốn lưỡng lự để rồi làm anh chờ mong và làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.
Biển thự biển mà Song Luân hẹn cô vừa vặn nằm đối diện vùng biển đẹp nhất của Vũng Thơ. Khánh Đan đến lúc Song Luân đang chuẩn bị đồ nướng bên ngoài khoảng sân trước biệt thự. Anh mặc quần âu màu kem, áo polo trắng, tóc tai gọn gàng, trên tay “giản dị” một chiếc đồng hồ rolex. Song Luân rất cố gắng để gây sự chú ý với Khánh Đan, chỉ tiếc rằng tất cả những quang cảnh của buổi hoàng hôn xinh đẹp này chỉ càng khiến cô nhớ về Huy Vũ nhiều hơn.
Chuyến du lịch Hòn Đào của mấy tuần trước tồn tại trong ký ức của cô như một giấc mơ. Cô cứ nghĩ những điều ngọt ngào mà Huy Vũ trao là điềm lành, ai có ngờ ngày cô có được hạnh phúc cũng là ngày cô phải từ bỏ nó.
Thấy Khánh Đan, anh giao lại lò nướng cho nhân viên rồi bước tới đón cô. Một bữa ăn lãng mạn bên bờ biển và có hai nhân viên nhà hàng đứng bên cạnh phục vụ bữa tối cho họ. Song Luân kéo ghế cho Khánh Đan ngồi, dịu dàng nói:
- Anh muốn mời em một bữa thật đàng hoàng nên mới sắp xếp đến đây. Nó hơi xa có phải không?
Khánh Đan bừng tỉnh khỏi suy tư, cố gắng gượng cười:
- Dạ không xa lắm đâu. Ở đây đẹp quá.
Song Luân ngồi ở phía đối diện, ánh mắt đầy ý thương:
- Cuộc sống hôn nhân của em chắc nhàm chán lắm phải không? Huy Vũ đã không quan tâm đến em còn gì.
Khánh Đan không thể phủ nhận, cô chỉ biết mỉm cười cho qua. Phục vụ mang thịt và rượu vang thượng hạng đến cho họ. Thấy mỗi khi anh nhắc tới Huy Vũ thì Khánh Đan đều buồn nên anh quyết định tối nay nhất định sẽ không đả động tới Huy Vũ nữa. Hai người nói về chuyện thiện nguyện, ôn lại những kỷ niệm thời sinh viên. Trong khung cảnh lãng mạn động lòng người này đúng là rất thích hợp cho một lời tỏ tình.
Song Luân lấy trớn mấy lần cũng không thể nói ra được lòng mình. Hai người có lẽ đều hiểu bản thân đang chờ đợi và đang tránh né việc gì nên chỉ đành dùng rượu khỏa lấp đi những khoảnh khắc yên tĩnh trống trải.
Nhận thấy bản thân đã hơi tê tê, Khánh Đan sợ nếu còn uống thêm cô sẽ không đủ tỉnh táo để quay về nên quyết định cạn ly cuối với Song Luân. Cô ra hiệu cho phục vụ rót rượu đầy cho cả hai rồi cô chủ động nâng ly lên trước:
- Anh Luân, chúng ta cạn hết ly này với nhau nhé?
Song Luân thắc mắc:
- Lý do là gì?
- Vì tình bạn của chúng ta.
Câu trả lời của Khánh Đan làm Song Luân vô cùng hụt hẫng. Nhưng anh không thể không nâng ly. Ánh mắt anh nhìn cô đầy tha thiết:
- Nếu như anh nói, anh không muốn làm bạn với em nữa thì sao? Nếu như anh nói… anh muốn làm người yêu của em thì sao?
Khánh Đan nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu, cô nói:
- Em không đồng ý.
- Vì sao?
- Vì người em yêu là anh Vũ.
Câu trả lời của cô vô cùng ngắn gọn và súc tích, nó như một phát súng bắn thẳng vào trái tim Song Luân. Cô điềm tĩnh chạm ly với anh rồi nâng ly vang lên môi uống một nửa, sau đó tiếp tục nói:
- Cuộc hôn nhân này không hề là do ép buộc. Là em đã chọn nó, là em muốn phá vỡ mối quan hệ của anh Vũ và Minh Trang nên mới lựa chọn kết hôn. Em không phải là kẻ bị hại như anh nghĩ đâu. Anh Vũ và Minh Trang mới là kẻ bị hại. Bởi vậy, đừng thương hại em, cũng đừng lo lắng cho em nữa.
Nói xong cô uống nốt ly rượu của mình, ánh mắt nhìn về Song Luân chờ đợi sự phản hồi của anh. Cô rất hạnh phúc khi có người yêu thương mình. Nhưng đáng tiếc chuyện tình này đã đến quá muộn. Hiện tại cả lý trí lẫn con tim Khánh Đan chỉ thuộc về một người đàn ông duy nhất mà thôi.
Song Luân siết chặt tay vào ly vang, sau một cái lấy hơi dài, cuối cùng anh cũng có thể chấp nhận được sự thật. Anh đáp:
- Anh hiểu rồi, cảm ơn em đã thành thật.
Nói xong anh cũng một hơi uống cạn ly rượu vang. Mỗi người một tâm trạng, Khánh Đan biết rằng bị từ chối tình cảm là một cảm giác không hề dễ chịu. Cô nhìn anh đầy cảm thông. Nhận thấy bữa tiệc này khó mà tiếp tục được nữa, cô đứng lên khỏi bàn và nói:
- Không còn sớm nữa. Em về đây. Em không thể qua đêm bên ngoài được.
Cô dứt khoát bước đi, Song Luân nhìn theo đầy nuối tiếc, mắt anh đã rưng rưng lệ, tay siết chặt thành quyền. Mặc dù lời anh nói nhẹ nhàng thế thôi, thực chất lòng anh đã tan vỡ. Anh rất muốn được có cô bên cạnh.
Nhưng Khánh Đan mới bước đi được vài bước thì thấy đầu óc xây xẩm, cô choáng váng ngã xuống đất khiến Song Luân hoảng hốt vô cùng vội vàng chạy đến đỡ lấy cô:
- Đan à! Em không sao chứ?
Khánh Đan thấy vô cùng nhức đầu, cơ thể cũng bứt rứt khó chịu. Thấy cô có vẻ không ổn, anh vội vàng bế cô vào trong biệt thự. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên giường, cô đưa tay xoa đầu mình rồi ngại ngùng nói với Song Luân:
- Em không biết mình bị làm sao nữa. Em sẽ ngồi nghỉ một lát rồi sẽ về ngay ạ.
Song Luân ngồi bên cạnh cô, vừa lo vừa buồn. Anh nói:
- Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của em mới là quan trọng nhất mà.
Khánh Đan gật đầu đồng ý, cô đột nhiên thấy cơ thể mình nóng nực khó chịu, tay vô tức đưa lên xoa cổ rồi phẩy phẩy ngực áo cho bớt bức bí. Song Luân thấy Khánh Đan đổ mồ hôi thì nói:
- Em nóng sao? Để anh tăng máy lạnh cho em. Anh đi lấy cho em chút nước mát nhé?
Càng lúc cơn nóng càng tăng lên và đầu óc của Khánh Đan thì cứ như vừa bị quẳng vào giữa vũ trường, quay cuồng và lùng bùng lỗ tai.
Song Luân đi lấy nước cho Khánh Đan, cơ thể anh cũng dần dần cảm thấy nóng lên. Mắt cũng đột nhiên nhòe đi trong tích tắc rồi sáng rõ lại. Anh nghĩ là do rượu vang này quá nặng nên cả anh và Khánh Đan mới phản ứng như vậy. Anh qua lại phòng với ly nước trên tay. Lúc này Khánh Đan đã tự tháo một nút áo sơ mi bên trên cùng vì cảm thấy nực nội và khó chịu.
Thấy cảnh này Song Luân không giữ được bình tĩnh, vô thức nuốt nước bọt. Cả cơ thể trào dâng một cảm giác ham muốn mạnh mẽ. Anh cố gắng hít thở để lấy bình tĩnh, anh đưa ly nước mát cho Khánh Đan uống:
- Nước đây, em uống chút xem có đỡ không.
Khánh Đan vội vàng nhận lấy và uống ngay, nước dềnh khỏi ly, những giọt nước vương vãi trên ngực áo sơ mi trắng tạo nên sự mời gọi đầy quyến rũ. Trong đầu Song Luân lúc này toàn bộ đều là hình ảnh hấp dẫn từ những chuyển động trên cơ thể của Khánh Đan. Anh muốn cô. Nghĩ đến việc người anh em của anh đã cướp mất người con gái anh thầm yêu khiến cho anh căm tức vô cùng.