Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 79: Nếu như không có minh trang, tôi sẽ thích cô




Hai vợ chồng Huy Vũ du lịch ba ngày bốn đêm ở Hòn Đào. Huy Vũ dành toàn bộ thời gian của mình cho cô, cô cần gì anh cũng chiều, mọi thứ dành cho cô đều phải là tốt nhất. Khánh Đan vui vẻ tận hưởng, chẳng biết rằng tất cả chỉ là sự khởi đầu của chuỗi ngày cay đắng sau này.

Bữa tối cuối cùng trên đảo Hòn Đào, Huy Vũ tỉ mỉ cho người sắp xếp một không gian riêng vô cùng lãng mạn cho họ bên bãi biển. Có đèn, có hoa tươi và có cả rượu ngon. Huy Vũ đang tập trung cắt phần bít tết chín vừa thì Khánh Đan hỏi:

- Mấy ngày nay anh đi với tôi, tôi không thấy anh gọi cho Minh Trang. Hai người vẫn ổn chứ? Minh Trang có biết chúng ta đi du lịch cùng nhau không?

Huy Vũ chuyển đĩa thịt đã được cắt gọn gàng qua cho Khánh Đan rồi đáp:

- Cô ấy biết. Nhưng cô ấy hiểu tôi và cô không có tình cảm gì nên cũng không làm khó dễ.

Nghe câu “không có tình cảm gì” khiến Khánh Đan hơi khó chịu trong lòng. Những ngày qua anh quan tâm chiều chuộng cô hết sức vậy mà là “không có tình cảm gì” ư? Lại là nét mặt buồn bã ấy, lại là ánh nhìn chứa nhiều ưu tư ấy, Khánh đan không chịu nổi nữa đành phải lên tiếng:

- Anh Vũ! Có điều gì tôi chưa biết phải không?

Huy Vũ bối rối chớp mắt, anh đưa ly vang lên uống một hơi để lấy can đảm. Khánh Đan ở đối diện cũng đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng. Cô cổ vũ anh:

- Anh có gì muốn nói cứ nói đi. Tôi sẵn sàng rồi, dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng sẽ không trách anh đâu.

Sự mạnh mẽ của Khánh Đan, sự tin tưởng và vô tư của cô chính là thứ khiến cho Huy Vũ càng khó mở lời. Đối diện với sự chờ đợi của cô, cuối cùng anh cũng dũng cảm nói ra:

- Tôi đã nói sẽ tha thứ cho cô, cô nhớ chứ? Tôi sẽ không trách cứ cô nữa, cũng sẽ không biến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ nữa. Tôi sẽ dừng lại tất cả.

Khánh Đan cảm thấy bất an, anh càng nói cô càng cảm nhận được điều chẳng lành. Cô run run cất tiếng hỏi:

- Dừng lại? Tôi vẫn chưa hiểu ý của anh.

- Đợi Minh Trang có thai, chúng ta sẽ lập tức ly hôn. Lúc đó cô có quyền tự do yêu người mà cô thương, tự do sống cuộc đời của mình.

Nếu trái tim Khánh Đan là một trái bóng thủy tinh thì vừa rồi nó đã vỡ ra ngàn mảnh trong lồng ngực. Ẩn sau gương mặt bình thản và tĩnh lặng của cô lúc này là cả một thế giới vừa sụp đổ. Mọi hy vọng, mọi ước mơ về gia đình mà cô ngu ngốc mơ tưởng suốt mấy ngày qua vừa bị anh dẫm nát.

Huy Vũ không biết điều đó, anh vẫn điềm tĩnh nói tiếp:

- Rất khó để mẹ đồng ý cho chúng ta ly hôn. Vì vậy tôi và Minh Trang sẽ có con, sau đó cô có thể dùng lý do này để ly hôn với tôi. Yên tâm, tôi sẽ không để cô rời đi tay trắng.

Khánh Đan bật cười, cô phải ngẩng mặt lên nhìn tầng trời cao lộng để ngăn nước mắt mình rơi xuống. Khánh Đan hít thở thật sâu rồi mới có đủ bình tĩnh nhìn vào Huy Vũ:

- Xem ra anh đã tính toán chu toàn cả rồi nhỉ? Vậy là, cả tôi và anh sắp được tự do. Anh cưới được người anh thương, còn tôi thì được tự do với cuộc đời tôi, ý anh là vậy có phải không?

Huy Vũ cau mày, anh không tài nào hiểu được người con gái trước mắt đang có tâm trạng thật sự thế nào. Khánh Đan rót thêm rượu cho Huy Vũ rồi nâng ly với anh:

- Chà! Khi về nhà tôi phải siêng lên chùa cầu phúc cho anh và Minh Trang mới được. Việc của tôi bây giờ là cầu cho Minh Trang sớm mang thai mà đúng không?

Huy Vũ bắt đầu cảm thấy ăn năn. Anh dần nhận ra sự bất ổn trong câu nói của Khánh Đan:

- Đan à! Tôi…

Khánh Đan uống một hơi cạn ly rượu rồi nhìn thẳng vào mắt anh mà mỉm cười:

- Mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu như hôm đó tôi ch.ết nhỉ?

Khánh Đan siết chặt tay vào ly rượu rỗng, một tầng nước mắt đã phủ lên đồng tử:

- À không! Tôi làm sao mà ch.ết được. Tôi là bùa hộ mệnh của anh mà. Khi nào anh sinh được con nối dõi, khi nào anh qua được tuổi ba mươi như thầy pháp nói thì tác dụng của cái bùa hộ mệnh làm bằng xương bằng thịt này mới hết phận sự kia mà. Vì vậy, tôi nhất định sẽ cầu cho anh và Trang mau chóng có con để kẻ mang phận làm bùa hộ mệnh như tôi có thể được tự do.

Huy Vũ thấy cô khóc lại càng thêm bối rối. Anh cố gắng giải thích:

- Đan à! Tôi không có tồi tệ như cô nghĩ đâu. Tôi chỉ muốn cô được tự do thôi mà.

Khánh Đan bật cười:

- Vâng, là tôi phải cảm ơn anh vì đã cắm sừng tôi, đưa tiểu tam về nhà và đá tôi ra khỏi cuộc hôn nhân mà cha mẹ hai bên đã hết lòng vun đắp.

Huy Vũ vẫn cố gắng gỡ rối, anh vẫn giữ một tông giọng rất dịu dàng và bình tĩnh:

- Cô lại nghĩ đi đâu vậy. Nói đúng ra chẳng phải người thứ ba là cô hay sao? Nhưng chuyện đó tôi không muốn nhắc lại nữa. Chúng ta hãy bỏ qua chuyện đó đi, hãy làm lại từ đầu có được không?

Vì bị kích động, vì hơi men đã ngấm vào máu nên Khánh Đan không thể ngừng khóc cũng không thể ngừng nói:

- Anh là đồ ngốc. Tại sao anh lại yêu Minh Trang nhiều như vậy? Cô ta có gì tốt mà anh nhất quyết phá vỡ cuộc hôn nhân có thể sửa đổi của chúng ta để về với cô ấy chứ? Anh có biết Minh Trang là kẻ thế nào không? Anh có biết người con gái mà tôi từng kể, người con gái ngang nhiên cướp bạn trai của tôi, lúc nào cũng hơn thua với tôi, lúc nào cũng tìm cách làm khó tôi là ai không? Là Minh Trang, người con gái hiền lành, nhu mì, đạo đức mà anh đang một lòng một dạ bảo vệ đó.

- Cô bình tĩnh đi, đừng nói xấu về Trang như vậy.

Khánh Đan cười hắt đằng mũi, cô tiếp tục lấy rượu rót đầy ly:

- Vâng, Trang không xấu chỉ có tôi xấu thôi. Anh chỉ là một thằng đàn ông ngu ngốc mà thôi. Anh có biết ở trường đại học cô ta đã bồ bịch qua tay biết bao nhiêu người không? Anh có biết đàn ông xung quanh cô ta nhiều đến nỗi có thể xếp hàng kín cái bãi biển này không? Người đàn bà mà anh hết mực yêu thương đó chỉ là một con đi.ếm hạng sang anh có biết không?

Huy Vũ tức giận đập quát lớn:

- Thôi đi! Đủ rồi. Cô đang bôi nhọ danh dự của người khác đó.

Khánh Đan không sợ, cô đấu mắt trực diện với anh:

- Tôi phải nói. Phải cho anh biết sự bẩn thỉu của cô ta. Tôi…

Lời của cô lập tức bị cắt ngang khi ly rượu đầy bất ngờ hất thẳng vào mặt cô. Là Huy vũ đã giành lấy ly rượu trên tay cô rồi hất vào người cô. Khánh Đan vừa bàng hoàng vừa thất vọng nhìn bản thân mình rồi nhìn Huy Vũ.

Huy Vũ mắt đã đỏ hoe, anh đứng lên nhìn cô với ánh mắt thất vọng:

- Tỉnh táo lại chưa hả? Tôi tha thứ cho cô, xuống nước với cô, nhưng không phải vì thế mà cô có quyền bôi nhọ danh dự người yêu của tôi đâu. Dừng lại ở đây thôi, tôi cấm cô từ nay không được nói xấu bất cứ điều gì về Trang nữa. Trang có thể tồi tệ với bất cứ ai nhưng cô ấy tốt với tôi.

Nói xong anh liền quay lưng bước đi, bỏ lại cô với thân thể ướt đẫm và bữa ăn tối còn chưa bắt đầu được một phần ba.

Cô bật cười trong khi nước mắt không ngừng tuôn xuống. Người yêu anh, vì anh mà làm mọi thứ thì anh không tin; Người tệ bạc giả tạo thì anh lại hết lòng bảo vệ. Cô không còn một chút niềm tin vào vào tình yêu của anh nữa rồi. Anh muốn đuổi cô khỏi Trần Cao, được thôi, cô sẵn sàng rồi.

Huy Vũ bỏ về giữa đường thì cảm thấy không an tâm nên phải vòng xe quay lại. Dù sao Khánh Đan cũng đang bị thương, anh sợ cô vì đau buồn mà nghĩ quẩn. Khi anh trở lại thì nhân viên nhà hàng đang bắt đầu dọn bàn. Anh sốt ruột hỏi:

- Cô gái ngồi đây đi đâu rồi?

Một nữ nhân viên nói:

- Tôi thấy cô ấy đi về phía bờ biển đằng kia. Chắc là cô ấy đi dạo rồi ạ.

Dạo? Anh không nghĩ Khánh Đan sẽ đi dạo với tâm trạng tồi tệ như vậy.

“Mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu như hôm đó tôi ch.ết nhỉ?”

Câu nói của cô vang lên trong đầu anh khiến anh càng thêm lo lắng. Anh chạy như điên về hướng phục vụ chỉ, lớn tiếng gọi tên cô. Biển đêm u tịch chỉ có sóng và gió đang quấn quýt nhau. Anh chạy sát bờ biển, lòng lo sợ vô cùng, anh không thể để cô ch.ết được.

Thật may, cô chỉ ngồi lặng người gần với mép nước, ở một nơi ánh sáng không chạm tới được và chỉ có ánh mắt người đủ thương mới nhìn thấy. Khánh Đan nghe thấy tiếng gọi của anh, biết anh đang tiến đến gần vẫn không quay đầu.

Huy Vũ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô bình an. Anh tiến đến ngồi xuống bên cô:

- Xin lỗi! Tôi đã quá nóng giận.

Khánh Đan bật cười đau đớn:

- Tôi thật sự rất thắc mắc.

Cô quay qua mặt đối mặt với anh, hai người chỉ cách nhau tầm một gang tay mà thôi. Với khoảng cách này, họ vẫn có thể nhìn thấy mờ ảo đôi mắt lấp lánh của nhau. Khánh Đan nói tiếp:

- Nếu không có Minh Trang thì anh có ly hôn với tôi không?

Huy Vũ im lặng rất lâu, vì bóng tối đã nuốt đi những biểu cảm trên gương mặt người nên Khánh Đan không thể biết Huy Vũ đang buồn hay vui. Cuối cùng, sau rất lâu chờ đợi thì anh cũng trả lời:

- Cô là một người vợ hoàn hảo. Nếu như không có Minh Trang, tôi sẽ thích cô.

Khánh Đan bật cười vui vẻ, cô lau nước mắt rồi bất ngờ níu lấy cổ áo Huy Vũ, kéo người anh nghiêng vào cô. Cô chủ động hôn lên môi anh. Một chút mùi vị của rượu vang quẩn quanh ở đầu lưỡi khi cô chạm môi vào anh. Huy Vũ bị hôn trộm thì chỉ biết ngẩn người ra mà nhìn.

Khánh Đan nói:

- Vậy là đủ rồi. Tôi đã cưới được người mình thích, cùng anh ấy ngắm hoàng hôn ở những nơi đẹp nhất. Thấy được khi anh ấy đẹp đẽ nhất, bên anh ấy khi bệnh tật. Và anh ấy cũng đã nói thích tôi. Như vậy là đủ cho một cuộc tình rồi. Tôi đã sẵn sàng rồi, chúng ta hãy hòa thuận với nhau chờ ngày ly hôn nhé!

Hành động và lời nói của cô nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Anh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Vậy là cô thật sự đã yêu anh rồi ư? Anh vừa được tỏ tình nhưng cũng vừa nhận được lời chia tay. Cô chấp nhận ly hôn trong êm đẹp là điều anh muốn, nhưng khi cô đồng ý rồi anh lại thấy hụt hẫng vô cùng. Chỉ tiếc rằng anh đã quyết định rồi, anh chấp nhận buông bỏ tình cảm mới chớm nở của cô để bảo vệ cho mối tình thanh xuân của anh và Minh Trang.

Tình yêu không có lỗi, lỗi là do cô đã đến sau.