Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 81: Nỗi đau của người đến sau




Dù không khắt khe như Bát Vĩ nhưng Huy Vũ cũng là hình tượng mà ba mẹ anh suốt ngày mang ra để cho anh làm gương. Anh vừa ngưỡng mộ Huy Vũ nhưng trong đó cũng có phần ghen tỵ. Tính ra Huy Vũ chỉ là may mắn chứ đâu có giỏi bằng anh. Chỉ là sinh ra ở một gia đình nền tảng quá tốt nên đi đâu cũng được người ta ngưỡng mộ và tung hô mà thôi.

Bất ngờ Song Luân lao đến đè Khánh Đan xuống giường, ly nước tuột khỏi tay cô, rơi xuống nền nhà vỡ tan. Khánh Đan vừa mệt lại bị Song Luân bất ngờ đè nghiến xuống giường thì vô cùng sợ hãi. Cô bất lực cựa quậy:

- Anh điên rồi à? Mau buông em ra!

- Đan à! Anh yêu em. Anh rất yêu em.

- Không được! Mau bỏ em ra! Anh đang làm điều sai trái đấy.

Song Luân dường như đã phát điên. Anh cố chấp hôn lên cổ lên má rồi cưỡng hôn Khánh Đan.

Hôn được cô xong, anh thấy bản thân như vừa có một bước tiến lớn, anh nhìn thẳng vào mặt Khánh Đan đang vô cùng sợ hãi và hoang mang:

- Anh thật sự rất thương em. Thương em từ những ngày em còn chưa để cho ai biết bản thân là một tiểu thư danh giá. Anh không giàu có bằng Huy Vũ nhưng đủ sức cho em một cuộc sống không âu lo. Em phải là của anh! Anh nhất định phải có được em. Đan à!

Dứt lời anh lại cắn mút mạnh mẽ đôi môi của Khánh Đan. Cô cố gắng vùng vẫy, muốn mở miệng van xin nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.

Cô nhận ra bản cô và Song Luân đều không ổn. Cô cũng đang rất thèm muốn, cơ thể nóng hổi muốn được lột trần. Những sự lý trí cuối cùng nhắc nhở rằng cô không được buông xuôi. Cô cắn vào môi Song Luân một cái thật mạnh. Anh điên lên mắt nhìn cô đầy oán trách:

- Em không thương anh một chút nào sao? Anh và em gặp nhau trước cơ mà, tại sao em lại yêu Huy Vũ? Tại sao?

Khánh Đan bật khóc:

- Dừng lại đi anh! Đừng sai lầm nữa…

- Không bao giờ! Anh nhất định phải có được em.

Ánh mắt Song Luân dần mất đi nhân tính, anh cười nụ cười ma mị sau đó thẳng tay giật tung chiếc áo sơ mi của Khánh Đan ra, những chiếc cúc nạm bạc bị đứt tung, rơi lả tả xuống nền nhà. Khánh Đan hét lên tuyệt vọng:

- Đừng mà! Đừng…

Tưởng chừng một giây nữa thôi thì chiếc áo ngực của cô cũng bị giật đứt thì cổ Song Luân bị tóm lấy, giật ngược về sau. Tiếp sau đó là liên hoàn những cú đấm giáng thẳng vào mặt khiến cho anh choáng váng ngã xuống nền nhà. Chưa dừng lại, người đó nắm lấy cổ anh, tiếp tục nã những cú đấm tàn nhẫn vào gương mặt đẹp đẽ của anh không chút nương tay. Song Luân choáng váng vì bị đòn, nhìn mãi vẫn không nhận ra người đang đánh mình là ai.

Một cô gái cao mét bảy, mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai, chân đi giày thể thao đang ra sức trút mọi phẫn nộ lên anh. Cô ta nghiến răng, dùng tất cả sức lực vào từng cú đấm và đá khiến anh đau đớn chỉ có thể ôm đầu mà tự vệ. Cô gái nghiến răng gằn từng tiếng theo từng lượt đấm đá:

- Thằng chó! Mày chết đi! Chết đi! Mày dám động vào Đan của tao à, đồ bệnh hoạn.

Khánh Đan mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Cô ngồi dậy nhìn cảnh Song Luân đang bị một người lạ đánh cho máu me bê bết thì vô cùng ngạc nhiên. Cô đang còn không biết người cứu mình là ai thì cô gái kia dừng tay cởi áo khoác tiến thẳng tới chỗ cô.

Mặt Khánh Đan không thể bất ngờ hơn. Người con gái đang khoác áo cho cô chính là Thái Nguyên, cô bạn gái thân thiết nhất của cô. Thái Nguyên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ngồi xuống trước mặt để có thể kéo khóa áo cho cô dễ hơn:

- Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã đến trễ.

Khánh Đan lâu ngày gặp được bạn thì vừa mừng vừa tủi. Cô ôm chầm lấy cổ Thái Nguyên mà bật khóc nức nở. Thái Nguyên dịu dàng vỗ về an ủi cô. Song Luân đang nằm dưới sàn nhà chỉ biết rên rỉ kêu đau, giờ thì anh mới biết người con gái vừa cho mình một trận nhừ tử là bạn của Khánh Đan.

Thái Nguyên dìu Khánh Đan đứng dậy, không quên bồi thêm cho Song Luân thêm một đá giữa ngực:

- Tránh xa Khánh Đan ra. Nếu để tao biết được mày đến gần Khánh Đan thêm một bước thì không chỉ là bị đánh thôi đâu.

Khánh Đan nhất thời chẳng biết phải ứng xử ra sao, cô ngoan ngoãn bước theo Thái Nguyên rời khỏi biệt thự.

Chiếc xe lướt đi trong đêm, vượt qua những cung đường eo biển đẹp nhất. Tuy nhiên người trong xe chẳng ai có tâm trạng để mà ngắm. Khánh Đan ngồi tựa đầu vào vai Thái Nguyên, thở dài đau lòng. Thái Nguyên nắm chặt tay cô không muốn buông ra. Thái Nguyên nói:

- Nhìn cậu không tốt một chút nào. Cuộc sống ở đây mệt mỏi lắm phải không?

Nhắc đến cuộc sống hiện tại, Khánh Đan lại cảm thấy đau đớn và buồn tủi, cô chỉ có thể thở dài. Nước mắt ngập ngừng lăm xuống gò má, rơi trên vai Thái Nguyên. Cô đáp:

- Tôi thật sự rất cô đơn. Ở đây.

Thái Nguyên thở dài nói:

- Cậu sẽ về nhà với bộ dạng này sao?

Khánh Đan đã không nói với Huy vũ và bà Ánh Tuyết là cô đi gặp Song Luân. Bây giờ mà về với bộ dạng này thì dù có mười cái miệng cũng khó có thể giải thích. Thái Nguyên không để cô trả lời đã nói luôn:

- Tối nay ở nhà tôi đi.

Nói xong cô lấy điện thoại trong túi xách của Khánh Đan, tự mở luôn mật khẩu, tự soạn tin nhắn rồi gửi cho số điện thoại có lưu là chồng: “Tôi gặp lại bạn cũ nên sáng mai sẽ về.”

Khánh Đan không thấy phiền lòng gì cả, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái khi an tâm dựa dẫm hoàn toàn vào Thái Nguyên. Nếu cả thế giới sụp đổ người duy nhất còn ở lại chống đỡ cùng cô chắc chắn là Thái Nguyên, cô bạn thân tuyệt vời này của cô.

***

Huy Vũ vừa ngồi vào bàn ăn thì nhận được tin nhắn của Khánh Đan. Từ ngày về làm dâu, trừ những lần đi thiện nguyện xa nhà thì Khánh Đan chưa từng vắng mặt ở nhà vào buổi tối. Nhưng anh đã nói muốn ly hôn cô nên bây giờ việc cô đi ra ngoài qua đêm cũng không đến lượt anh được quản nữa. Nhưng đọc thấy hai từ “bạn cũ” khiến anh rất sốt ruột, gần đây cô vẫn thường xuyên gặp gỡ Song Luân ở những chuyến thiện nguyện, có khi nào “bạn cũ” mà cô nói là Song Luân không?

Anh đang định gọi lại cho cô thì bà Ánh Tuyết xuất hiện. Không thấy mặt cô nên bà hỏi ngay:

- Khánh Đan đâu?

- Cô ấy nói là có hẹn gặp bạn cũ nên tối nay sẽ không về.

Bà Ánh Tuyết nghe vậy mặt liền không vui bà nói:

- Con bé này ngày càng tự do quá rồi. Phụ nữ có chồng mà lại qua đêm ở ngoài không về sao?

Thấy mẹ có vẻ không hài lòng với Khánh Đan, Huy Vũ liền nói đỡ:

- Cô ấy có nói với con rồi mới đi ạ. Mẹ không cần lo đâu. Hơn nữa Khánh Đan trước nay vốn rất ngoan mà, cô ấy từ ngày làm dâu Trần Cao chưa bao giờ làm việc gì trái ý mẹ mà.

Bà Ánh Tuyết nghe vậy cũng xuôi lòng, cuối cùng cũng bắt đầu bữa ăn của mình. Bà nói:

- Ừ mẹ biết. Tuy nhiên con cũng cần để ý đến nó một chút. Tình cảm hôn nhân không hạnh phúc rất dễ khiến người phụ nữ ngoại tình. Mẹ để ý dạo này con bé thường ra ngoài và có vẻ thân với Song Luân đấy. Nhắc nhở con bé phải biết giữ giới hạn, đừng để mẹ phải nhắc nhở tận mặt lại mất vui.

Đến việc cô gần gũi với Song Luân cũng đến tai mắt của bà Ánh Tuyết rồi, hóa ra không chỉ mình anh cảm thấy mối quan hệ của hai người họ không bình thường. Có lẽ anh không thể để yên chuyện này được nữa. Nếu cô phạm tội ngoại tình thì ngày bị đuổi khỏi Trần Cao sẽ vô cùng tồi tệ, không chỉ với cô mà còn cả gia đình của cô nữa. Mẹ anh chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng.