Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 32: Đám hỏi




Biệt thự Lê Sâm Treo đèn lồng đỏ lớn ở cổng cùng chữ hỷ dán ở hai bên cánh cửa. Vì sân vườn rộng rãi nên tiệc vu quy đãi khách được sắp xếp bên ngoài hoa viên và thuê đầu bếp của nhà hàng tốt nhất đến phục vụ. Bên trong nhà khách được trang trí thêm hoa tươi, phòng thờ tổ tiên nằm ngay bên cạnh phòng khách cũng trang hoàng tỉ mỉ chu đáo không kém. Giờ lành sắp đến, tất cả anh em họ hàng đều có mặt đầy đủ, biệt thự Lê Sâm hôm nay đông đúng vui vẻ như đang đón Tết.

Nhà gái có anh em đông đúc hơn bên nhà trai, tuy nhiên chỉ tinh chọn những nhân vật cộm cán đại diện. Gia đình Lê Sâm thì dĩ nhiên không thiếu một ai.

Khánh Đan đã phải dậy từ rất sớm để trang điểm. Thợ make up đã khá bối rối khi nhìn thấy gương mặt của cô, cũng may kỹ thuật trang điểm hiện tại có thể che đi kha khá vết bớt trên mặt, chỉ thấy chút bóng đen mờ nhạt trên nền da nặng nề bởi phấn. Nếu nhìn ở khoảng cách xa, chắc chắn người ta sẽ không nhìn ra là cô có khuyết điểm trên mặt. Để tránh cho người khác đàm tiếu họ còn dùng mạng bằng vải lưới mỏng che đi nửa phần mặt bên trên của cô.

Cô mặc một chiếc áo dài gấm trắng có thêu chìm hoa sen vân vàng kim. Thiết kế áo dài mang hơi hướm cổ điển, để giữ lại nét đẹp thanh tao, quyền quý nhất của người con gái Việt Nam. Tà áo dài kết hợp cùng chiếc quần lụa trắng tinh lai rộng để tạo độ rũ xòe mềm mại như một chiếc váy dạ hội. Trang sức chỉ có một đôi khuyên tai bằng ngọc thạch màu trắng đính kim cương, vừa giản dị vừa quý phái.

Sau khi hoàn tất trang điểm, cô được Lành dẫn xuống phòng khách. Sự xuất hiện yêu kiều diễm lệ của cô kiến cho mọi người trong gia đình đều trầm trồ ngợi khen. Họ không ngờ cô con gái út suýt thì bị lãng quên của gia đình Lê Sâm lại là một tuyệt thế giai nhân.

Nhận được quá nhiều lời ngợi khen khiến cho Khánh Đan vô cùng xấu hổ, cô bẽn lẽn đứng bên mẹ, hai má đã nóng bừng. Mẹ nhìn cô, mắt rưng rưng lệ:

- Hôm nay con xinh lắm.

Hai mẹ con siết chặt tay nhau, trái tim Khánh Đan thổn thức đập như trống lân, chân tay run cầm cập vì hồi hộp xen lẫn lo âu. Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Huy Vũ với danh phận là vợ chưa cưới, thật sự rất tò mò xem anh sẽ đón nhận mình như thế nào. Anh sẽ bất ngờ rồi vui vẻ đón nhận cô hay là sẽ lập tức bỏ chạy rồi hủy hôn?

Khánh Đan nghe có người hô hào bên ngoài, đoàn xe nhà trai đã đến nơi. Trái tim cô lại đập nhanh hơn nữa, mắt đau đáu nhìn về cánh cửa, chờ đợi giây phút định mệnh của cuộc đời mình. Đi đầu là cậu của Huy Vũ và bà Ánh Tuyết, Huy Vũ và Bát Vĩ với tám thanh niên trai tráng mặt mũi tinh anh nối đuôi nhau bưng quả phủ vải đỏ, bên trong có trà, rượu, bánh chưng, bánh dày, cau trầu, heo quay, xôi gấc, nến.

Ánh mắt hiền từ của bà Ánh Tuyết chạm vào nét e lệ xấu hổ đứng nép sau lưng mẹ của Khánh Đan. Cô khép nép cúi đầu chào, bà mỉm cười đáp lại. Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì cô đã va vào hai đôi mắt cú vọ của hai thanh niên đi phía sau. Cả hai đều cau mày rồi sau đó là ngỡ ngàng.

Cô vô thức siết chặt tay mẹ, khiến bà ấy giật mình. Bà Thu Minh nghiêng người qua hỏi khẽ:

- Sao vậy con?

Cô trả lời nhỏ nhẹ, mắt vẫn không rời tia nhìn trừng trừng của Huy Vũ:

- Con không sao ạ.

- Được rồi, mau vào bái lạy tổ tiên.

Bà dắt tay cô lại gần hơn với Huy Vũ. Không khí xung quanh như đặc quánh lại khiến cô khó thở và tai ù đi. Cả cô và Huy Vũ đều chẳng còn để ý gì đến xung quanh nữa, chỉ tập trung nhìn nhau như tình thù, tất nhiên là chỉ có Huy Vũ là có thù.

Mọi người nhao nhao cười nói, còn bảo chú rể nắm tay cô dâu. Huy Vũ trao cho cô ánh mắt lạnh lùng và một nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ. Hai tay Khánh Đan vò lấy nhau, thật muốn đưa ra để cho Huy Vũ nắm lấy cho phải phép nhưng anh đã quay người bước đi trước còn cô đành phải bước theo sau anh.

Một nỗi tủi thân dâng lên trong tim, cô cảm giác được bão tố sắp sửa đến với mình. Lúc cả hai dâng hương vái lạy gia tiên, nước mắt cô đã rơi xuống, không phải vì hạnh phúc mà vì đau lòng. Người đứng bên cạnh cô, người cô đã đem lòng yêu sâu nặng không hề thích cô một chút nào.

Xong thủ tục lễ ăn hỏi, hai bên gia đình cùng nhau ngồi trò chuyện trong khi chờ khách mời của gia đình nhà gái đến. Khánh Đan đang đứng phía sau mẹ bỗng dưng bị nắm tay lôi tuột ra ngoài. Huy Vũ vô cùng thô bạo, bàn tay giận dữ siết cổ tay cô đến đau nhức. Cô vén tà áo lên một chút để bước theo anh nhanh hơn, đôi chân bủn rủn suýt vấp ngã mấy lần nhưng Huy Vũ cũng chẳng hề quan tâm

Anh kéo cô đi ra phía sau biệt thự, nơi này có một đình trà nhỏ và một hồ sen. Mọi người đều đã tập trung hết ở trước sân nên phía sau này rất vắng vẻ. Anh buông tay cô, suýt thì làm cô ngã chúi nhủi.

Trong khi cô đang khổ sở xoa cổ tay mình thì Huy Vũ bực tức gằn giọng:

- Khánh Đan! Chuyện này là sao hả? Tại sao hôn thê của tôi lại là cô?

Khánh Đan thu hết can đảm để nở một nụ cười khổ tâm, ánh mắt cô nhìn anh khẩn cầu sự thấu hiểu:

- Vì lúc đó anh bệnh nặng nên mẹ và em mới không nói với anh.

- Hóa ra cô tốt với tôi đều là có lý do. Hóa ra cô ở bên tôi là có âm mưu cả. Tôi đã nhầm tưởng sự tốt bụng của cô là thật lòng, hóa ra chỉ là sự vờ vĩnh để lấy lòng tôi thôi. Cô đúng là một con cáo già!

Câu cuối anh gắt lên thật lớn làm Khánh Đan giật mình co rúm người lại. Môi cô run run, muốn thanh minh rằng việc cô ở bên anh là tự nguyện và thật lòng nhưng lại không có cách nào nói ra.

Nhìn vẻ sợ sệt của Khánh Đan, Huy Vũ càng thêm tức giận. Anh cho rằng cô đang giả vờ giả vịt để khiến anh mủi lòng. Ném về cô thêm một nụ cười khinh bỉ, anh nói:

- Trần Cao sẽ cho gia đình cô những gì? Cô sẽ được gì nếu trở thành dâu của Trần Cao mà phải lao tâm tổn sức như vậy? Cô thèm tiền của Trần Cao tôi như vậy à?

Anh dùng ngón trỏ đẩy vào bờ vai đang co rúm của cô, sự ghê tởm và bài xích hiện lên rõ ràng trên gương mặt lạnh lẽo của anh:

- Cô nói đi! Nói đi chứ! Cố hết sức để vào được Trần Cao, có phải ngay cả chuyện lời nguyền cũng là do gia đình cô bịa ra không? Tôi nói cho cô biết, vào được Trần Cao thì dễ nhưng để sống yên ổn ở Trần Cao thì không dễ đâu. Cô nên giữ lấy cái mạng mình, tôi thề sẽ khiến cô sống dở chết d. Tôi sẽ biến cuộc hôn nhân này thành địa ngục dành cho cô.

Trước khi rời đi, anh bước đến sát cô, gằn từng tiếng một như đóng những chiếc đi to và nhọn vào tứ chi của cô, vào tim phổi cô:

- Cô là thứ đàn bà ghê tởm. Ghê tởm như chính gương mặt của cô vậy.

Anh bước qua cô rồi trở vào trong bữa tiệc. Khánh Đan như tội nhân vừa bị hành quyết. Cả cơ thể không đổ một giọt máu nào nhưng đau đến kiệt quệ. Ánh mắt cô thất thần nhìn về hồ nước, những nụ sen xanh biếc đung đưa trong gió. Nỗi đau đớn kết lại thành giọt lệ lăn trên đôi gò má ửng hồng.

Cô đã mềm lòng vì bà Ánh Tuyết, cô đã mềm lòng vì thấy anh dịu dàng, cô đã mềm lòng vì thương cha mẹ. Nhưng cô quên mất rằng trong hôn nhân muốn có được hạnh phúc thì phải có sự đồng thuận của vợ và chồng. Cô và anh từ đầu đã lừa dối nhau, là cô đã lừa dối anh, là cô đã tính sai. Bây giờ liệu có kịp để thay đổi cảm tình trong anh nữa không?

- Cô út! Cô út ơi! - Một giọng nữ dịu dàng thỏ thẻ bên tai Khánh Đan.

Rồi người đó lay cánh tay cô:

- Cô út ơi! Khách quan đến rồi, chúng ta vào làm lễ ra mắt.

Khánh Đan cuối cùng cũng thu được một mảnh hồn phách tàn tạ về với xác. Cô đưa tay lau nước mắt và nhìn qua, cô gái bên cạnh là Lành. Lành thấy cô khóc thì lo lắng hỏi:

- Sao cô lại khóc vậy ạ?

Khánh Đan mỉm cười, khi trong mắt vẫn dâng lên một tầng lệ:

- Vì hạnh phúc nên tôi khóc.

Lành mơ hồ không dám tin nhưng vẫn đáp:

- Vâng. Thôi vào nhà đi cô.

Để tròn trách nhiệm cũng như giữ thể diện cho hai bên gia đình, Huy Vũ vẫn chịu hợp tác làm một chú rể hiền bên cô dâu ngoan. Hai người nhận được vô số lời chúc tụng từ khách mời. Lễ cưới gói gọn chỉ mời những khách quan trọng mà cũng lên đến trăm mâm, kín cả sân vườn, sang cả phía con đường lớn dẫn qua kho bãi của công ty Thuận Thiên.

Sau lễ vu quy, gia đình nhà trai trở về thành phố, lễ rước dâu sẽ tiến hành vào ba ngày sau.