Vừa về đến biệt phủ Trần Cao, Huy Vũ đã vội vàng đi tìm Bát Vĩ để chất vấn. Bát Vĩ sau mấy ngày vì việc của người em mà lao tâm thì giờ đang nằm ngâm bồn thư giãn. Huy Vũ chẳng thèm đánh tiếng đã xông thẳng vào trong:
- Anh Vĩ! Sao anh lại giấu em?
Người thanh niên đẹp tựa tượng tạc đang ngồi thư giãn trong bồn tắm thảo dược hơi hé mắt nhìn Huy Vũ rồi lại nhắm nghiền:
- Cậu có chuyện gì nữa? Mới về không thấy mệt à?
Huy Vũ hậm hực nói:
- Chuyện Khánh Đan là hôn thê của em. Tại sao anh không nói cho em biết?
Bát Vĩ nhếch môi cười:
- Nói cho cậu để làm gì? Cậu biết thì sẽ hủy hôn với Khánh Đan à? Hay sẽ dùng kiệu tám người khiên để đón cô ấy từ Bảo Sơn về Trần Cao?
Huy Vũ cảm thấy bối rối khi bị vặn lại, anh lúng túng đáp:
- Thì… thì ít nhất em cũng không cảm thấy bị cô ta lừa dối. Em đã trở thành trò hề trước mắt cô ta, còn nói sẽ cho cô ta công việc tốt khi ra viện nữa chứ. Em đã rất tin tưởng cô ta, vậy mà… vậy mà. Cô ta đúng là kẻ xảo quyệt.
Bát Vĩ cười đằng mũi, đưa tay vốc một ít nước thấm lên bờ vai trần chắc nịch của mình:
- Cô ta không chỉ lừa gạt tình cảm của cậu, cố gắng giả khổ giả hiền thôi đâu. Cậu có biết cô ta sẽ có được gì khi làm dâu Trần Cao không?
Huy Vũ thấy lòng mình căng thẳng hơn, anh đã nghĩ rất nhiều điều xấu về Khánh Đan, nhưng thực tâm anh vẫn mong đó chỉ là phỏng đoán, anh không muốn ghét cô nhiều thêm nữa. Huy Vũ ngập ngừng hỏi:
- Còn điều gì em chưa biết?
- Trần Cao sẽ đầu tư cho công ty Jolie của Lê Sâm. Và cậu biết ai sẽ đứng tên cho cổ phần đầu tư ấy không? Chính là vợ của cậu, Khánh Đan.
Một chút hi vọng trong lòng Huy Vũ lập tức sụp đổ. Hóa ra cô vào Trần Cao đúng là vì tiền. Nhớ đến dáng vẻ đáng thương của cô khi đứng bên hồ sen, anh đã từng cảm thấy hối hận vì những lời nặng nề hôm ấy. Nhưng giờ thì không, anh thấy cô hoàn toàn xứng đáng bị như vậy. Không còn một chút thương hại nào trong lòng anh dành cho cô nữa.
***
Lễ đón dâu được cử hành tại gia đình nhà em trai út của ông Lê Sâm. Giờ đẹp đã đến, hôm nay nhà trai chỉ mang trầu và rượu qua để đón dâu về, thủ tục gia tiên cũng đơn giản hơn.
Khánh Đan hôm nay mặc chiếc áo dài màu đỏ kết đá trắng lấp lánh hình chim phượng hoàng, Đầu đội mấn, tay và cổ đeo nhẫn cưới và vòng vàng lấp lánh, đây đều là trang sức hồi môn gia truyền của nhà Trần Cao đã trao cho cô vào hôm đính hôn. Nếu ngày hôm trước cô là bông hoa sen trắng trong ngần dịu dàng, thì hôm nay lại rực rỡ, lộng lẫy như một nữ hoàng.
Cô đang ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, cảm thấy gương mặt xinh đẹp kia không phải là của mình. Cô thừa nhận rằng trang điểm sẽ giúp cô đẹp lên bội phần nhưng đối với cô gương mặt này chỉ là giả tạo. Cô buồn vì gương mặt có khuyết điểm của mình, nhưng cô chưa từng muốn giấu nó đi. Cô xem sự bất hạnh này là nguồn động lực lớn để cho bạn thân cố gắng nhiều hơn.
Thế nhưng chồng cô ghét cô, ghét cả gương mặt của cô.
- Cô là thứ đàn bà ghê tởm. Ghê tởm như chính gương mặt của cô vậy. - Lời của anh nói vẫn vang bên tai cô. Như một thanh kiếm đâm vào tim và không ai rút nó ra.
- Con gái! Con đang nghĩ gì mà thẫn thờ thế? - Giọng của mẹ nhỏ nhẹ vang lên kéo cô về thực tại.
Cô nhìn mẹ, dịu dàng mỉm cười:
- Con nghĩ linh tinh thôi ạ. Nhà trai đến rồi à mẹ?
Bà Thu Minh Kéo ghế ngồi bên cạnh cô, tay nhẹ chạm vào tóc, vào áo, vào bờ vai thanh mảnh của con gái, bà đáp:
- Chưa, vẫn còn sớm. Mấy nay chắc con mệt lắm, không ngủ được có phải không?
- Dạ. Nhưng không sao đâu ạ. Hôm nay nữa là xong việc rồi. Con tĩnh dưỡng vài hôm là khỏe lại ngay ấy mà. Mẹ đừng lo.
Con gái đi lấy chồng, có người mẹ nào không lo lắng, nhất là cô con gái bị gả đi bất ngờ, vào một gia đình có gia thế phức tạp. Bà Thu Minh trầm giọng căn dặn:
- Trước mắt gia đình Trần Cao đối xử với con không tệ, mẹ cũng rất an tâm. Nhưng nhìn thái độ của Huy Vũ, mẹ cảm thấy cậu ấy vẫn chưa mở lòng với con. Có thể thời gian đầu con sẽ phải chịu ấm ức. Làm dâu nhà giàu không dễ dàng, nếu con có vấn đề gì đừng ngại mà gọi về báo cho ba mẹ biết. Ba mẹ sẽ luôn bên con và ủng hộ con.
Khánh Đan vô cùng cảm động, cô rưng rưng nước mắt cầm lấy tay mẹ:
- Con biết rồi ạ. Con biết lo cho mình mà, mẹ đừng lo lắng.
Hai mẹ con đang tâm sự dặn dò thì dì của Khánh Đan bước vào:
- Chị Minh ơi! Nhà trai đến rồi, chị ra ngoài tiếp khách đi.
Mẹ Khánh Đan nhanh chóng rời đi cùng dì, để lại cô một mình trong phòng.
Sau khi gia đình hai bên trò chuyện và làm lễ xin dâu, dì của Khánh Đan vào phòng dẫn cô dâu ra trao cho chú rể.
Đối diện cô vẫn là ánh mắt vô cảm từ chồng, cô cũng không muốn làm anh khó chịu nên không dám nhìn lâu.
Hôm nay anh không mặc âu phục mà mặc áo dài đỏ, khăn đóng. Hoạt tiết trên áo gấm đỏ là hình con rồng thêu bằng chỉ vàng. Cả người anh toát lên khí chất cao quý sánh vai bên nàng hậu xinh đẹp muôn phần.
Ai cũng tấm tắc khen nhưng Huy Vũ vẫn chẳng mảy may nhấc một chút chân mày. Gương mặt đẹp đẽ kia như đã bị đóng băng.
Cô không cần anh nắm tay, cô tự mình đi trên con đường rải hoa cưới đỏ thẫm, là đường hoa hạnh phúc hay đường chông gai thì cô cũng đã tự mình chọn lấy. Hai người ngồi trong xe, chỉ im lặng mà không nói câu nào. Mẹ đưa cô những túi muối, chỉ màu và kim thêu đã làm dấu, bảo cô qua các ngã tư thì ném đi để cầu bình an và may mắn. Cô ngoan ngoãn làm theo, trong lòng thầm khấn:
- Thương cho con cả đời không hạnh phúc, xin trời phù hộ cho con cuộc sống từ sau có quả ngọt và bình an.
***
Một đoàn xe sang xịn nối đuôi nhau trên đường phố tạo nên cảnh tượng khiến cho vô số người phải trầm trồ ghen tỵ. Xe hoa đưa cô dâu và chú rể về nhà thờ tổ Trần Cao, chính thức đưa Khánh Đan bước vào nhà họ Trần.
Nhà thờ tổ của Trần Cao được xây dựng ở bên ngoài ngoại thành. Với diện tích đất rộng rãi, nhà thờ tổ được xây dựng khang trang giữa vườn cây ăn trái. Cứ đầu tháng và rằm sẽ có người tới lau dọn nhà thờ và chăm sóc cây cối. Trước cổng lớn có treo đèn lồng đỏ để báo hỷ, bên trong nhà thờ bày biện nhiều hoa tươi, có dãy bàn cho khoảng hai mươi người ngồi. Hoa tươi, trà thượng hạng đều đã được chuẩn bị. Hai bên cửa là sáu gia nhân luôn sẵn sàng để nhận việc.
Lễ gia tiên xong xuôi, trước khi tất cả cùng nhau trở về thành phố thì Khánh Đan và Huy Vũ có thể ngồi nghỉ ngơi một lát. Hai nhà đều biết cô dâu chú rể cưới không tình yêu nên sự lạnh nhạt kia của hai người cũng không đáng để bận tâm.
Huy Vũ và Khánh Đan ngồi bên nhau ở bàn phía ngoài, nơi có mặt những thanh niên chưa vợ như Bát Vĩ và một số thanh niên khác. Huy Vũ vẫn vui vẻ cười nói với mọi người chỉ không nói chuyện với cô dâu.
Khánh Đan cảm thấy ngột ngạt vô cùng, đám cưới của cô nhưng cô cảm thấy mình lại trở nên thừa thãi. Bỗng từ phía đối diện, có ánh nhìn dán chặt vào cô. Là Bát Vĩ, cô rùng mình rồi cảm thấy khó chịu. Anh ta cười mỉa mai, dường như rất tự đắc và hả hê khi thấy cô bị Huy Vũ ngó lơ. Cô siết chặt bó hoa cưới trong tay, cảm thấy bản thân cần phải mạnh mẽ hơn nữa để những kẻ như Bát Vĩ kia phải sáng mắt ra. Cô tin vào phẩm chất tốt đẹp của Huy Vũ, cô tin rằng bằng sự chân thành của mình, rồi anh sẽ hiểu và thương cô.