Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 31: Dùng cả đời để bù đắp




Một buổi sáng tại biệt phủ Trần Cao. Huy Vũ ăn mặc chỉnh tề, với sơ mi trắng và quần âu màu be. Đã từ lâu lắm anh mới trở lại dáng vẻ lịch lãm này. Mặc dù cơ thể mới phải trải qua những chấn thương nặng nề nhưng nhìn chung vẫn không thua kém dáng vẻ ngày xưa, có khác chăng là hơi gầy hơn một chút và mái tóc đã dài qua mang tai làm cho anh càng trông lãng tử.

Thấy anh đi từ trên lầu xuống, hầu gái vội vàng tiến đến đón anh ở cuối cầu thang, nghiêm cẩn cúi đầu chào sau đó mới ngẩng mặt lên hỏi:

- Cậu chủ định ra ngoài sao ạ?

Huy Vũ xắn tay áo lên thêm một nấc cho gọn gàng, hờ hững đáp:

- Ừ!

Anh đi lướt qua mặt hầu gái, xăm xăm tiến về phía cửa, cô hầu gái sốt ruột bước theo sát:

- Không được đâu cậu chủ! Bà chủ dặn không thể để cậu chủ ra ngoài…

Huy Vũ lạnh lùng đáp, chân đã bước ra tới bậc thềm:

- Tôi muốn đi, ai đó dám cản tôi lại sao?

Cô hầu gái mặt mày căng thẳng, hết cách đành rút bộ đàm cài bên hông ra:

- Cậu chủ ở đại sảnh, mau tới hộ tống cậu chủ.

Huy Vũ lấy điện thoại ra tìm số của tài xế riêng, nhếch môi cười:

- Mẹ tôi từ lúc nào lại cẩn trọng với tôi như vậy? Bà ấy sợ tôi trốn mất hay sao?

Hầu gái khép nép đứng bên, đầu hơi cúi:

- Là bà chủ lo lắng cho an toàn của cậu thôi ạ. Để hai vệ sĩ đi theo cậu chủ, thế thì cậu mới có thể ra khỏi biệt phủ này.

Vừa dứt lời từ phía bên trái biệt thự đã xuất hiện bóng hai người đàn ông mặc com lê đen chạy tới, thân hình ai cũng cao to vạm mỡ, gương mặt góc cạnh trông vô cùng uy tín. Hai người đàn ông vừa xuất hiện chính là vệ sĩ được sắp xếp để bảo vệ cho Huy Vũ. Hai người nghiêm cẩn cúi đầu chào. Vừa hay một chiếc xe bảy chỗ đời mới nhất cũng được lái đến. Biết rõ phong cách làm việc của những nhân viên dưới quyền mẹ nên anh cũng không kì kèo thêm. Đợi họ mở cửa xe cho mình bước lên sau đó anh cùng họ rời khỏi biệt phủ.

Xe của Huy Vũ đi thẳng đến chung cư cao cấp Sky-Z, chỉ mấy phút sau anh và Minh Trang đã đứng trước cửa căn hộ 909. Minh Trang hớn hở mở cửa, bên trong toàn bộ nội thất đều được thiết kế riêng với tông màu trắng và xanh navy vô cùng sang trọng và tinh tế. Một phụ nữ ngoài năm mươi bước ra đón họ, thái độ cũng nghiêm cẩn y hệt với hầu gái ở biệt phủ Trần Cao. Minh Trang đang hơi bất ngờ vì sự có mặt của người lạ thì Huy Vũ đáp:

- Cô Hậu sẽ là quản gia của em. Em cần gì thì cứ báo với cô Hậu là được.

Được chuẩn bị cho một căn hộ sang chảnh nằm ngay mặt tiền trung tâm Thành phố mới, lại còn có quản gia riêng. Cuộc sống này của Minh Trang thật sự chẳng còn gì để chê nữa rồi. Cô ta vui đến ruột gan nhộn nhạo cả lên, thế nhưng lại phải đè nén xuống, giả vờ rung động xen lẫn áy náy:

- Em đáng lẽ không nên nhận những thứ này từ anh.

Huy Vũ thấy đôi mắt người yêu hoen lệ thì cảm thấy đau lòng, anh kéo cô lại gần mình, ôm lấy và vỗ về:

- Anh xin lỗi vì không thể đường đường chính chính cưới em. Nhưng anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để đối xử tốt với em, không để em phải sống khổ sở và thiệt thòi.

Minh Trang thiểu não đáp lại, vòng tay cũng nhẹ ôm siết lấy hông của Huy Vũ:

- Em hiểu cho nỗi khổ tâm của anh mà. Em yêu anh, cả đời này nếu không cưới anh, em cũng sẽ không yêu thêm ai nữa. Nguyện dùng cả kiếp này làm cái bóng đứng phía sau anh, cầu nguyện cho anh được bình an và hạnh phúc.

Những lời tự tình của Minh Trang nghe sao mà xót lòng, Huy Vũ hôn lên tóc người yêu, nghẹn ngào nói:

- Em đã phải chịu thiệt thòi rồi.

- Có gì mà thiệt thòi. Người vợ danh chính ngôn thuận kia của anh chỉ có được anh trên danh nghĩa. Còn thân xác anh, trái tim anh đều thuộc về em. Như vậy là em mãn nguyện rồi.

Cuộn hôn nhân không xuất phát từ tình yêu cứ như vậy mà được xác lập.

Một ngày sau tết Nguyên Đán. Theo tục lệ cưới hỏi truyền thống đã biến cải thì có đến năm lễ cho một đám cưới hoàn chỉnh gồm: Lễ chạm ngõ, lễ ăn hỏi, lễ rước dâu, lễ hợp cẩn, lễ lại mặt. Tuy nhiên do hai nhà muốn tinh gọn nhất có thể, cũng vì địa lý xa xôi nên lễ chạm ngõ và lễ ăn hỏi được gộp làm một, tiến hành tại tư gia Lê Sâm, thành phố Bảo Sơn(*). Lễ rước dâu sẽ được tổ chức tại thành phố, ở tại gia đình của chú út, em ôm Lê Sâm.

(*)Bảo Sơn: Tên thành phố này không có thật.

Để tiện trong việc gọi tên lễ cưới thì ngày hôm nay có thể gọi là Lễ đính hôn. Gia đình Trần Cao đã lên Bảo Sơn từ chiều ngày hôm qua và nghỉ tại một khách sạn năm sao.

Trần Cao mấy đời độc đinh nên ngoài Huy Vũ ra không ai bên phía nhà trai mang họ Trần Cao. Để gia đình bên đàng trai trông không quá neo đơn thì có ba người gia đình ông Diệp Hoạt và một vài người khác là anh em phía bên nhà bà Ánh Tuyết đại diện đi cùng. Gia đình bên ngoại của bà Ánh Tuyết nói ra thì cũng không thua kém gì Trần Cao. Nhà họ Tôn Thất đều là những người có quyền lực trong cả chính trị và kinh tế.

Nói về bà Tôn Thất Ánh Tuyết, người con gái độc nhất của gia đình Tôn Thất Kim Hưng, bà cũng chịu rất nhiều sóng gió. Vì trọng nam khinh nữ mà bản thân dù học rộng tài cao thì gia đình vẫn coi thường năng lực của bà. Hôn sự giữa bà và ông Huy Hoàng ngày đó cũng là hôn nhân mai mối, hai người cũng cưới nhau không vì tình yêu. Nhưng thật may là bằng bản lĩnh của mình, ông Huy Hoàng đã yêu thương bà vô điều kiện, còn bảo vệ bà trước mẹ chồng, giúp bà từng bước tạo dựng quyền lực của mình ở Trần Cao.

Nhờ thế mà khi chồng mất, ở tuổi hai mươi sáu, bà vẫn vững vàng gánh vác sự nghiệp của Trần Cao, nhận được sự quý trọng của mẹ chồng và sự trung thành tuyệt đối của đội ngũ nhân viên.

Huy Vũ đang được nhân viên chuẩn bị lễ phục đính hôn ở phòng riêng, anh mặc một bộ Tuxedo màu đen, được may đo bởi nhà thiết kế hàng đầu. Bát Vĩ từ đâu xuất hiện. Thấy mặt Huy Vũ buồn rầu, Bát Vĩ liền đi đến cạnh an ủi:

- Hôm nay là lễ đính hôn chứ có phải đám ma đâu. Sao mặt cậu cứ buồn so thế?

Huy Vũ phất tay, Hai nhân viên tự động lùi ra ngoài để anh tự chỉnh lại nơ trên cổ. Bát Vĩ tấm tắc khen:

- Nhìn thấy cậu trưởng thành từ bé đến lớn, nhưng chưa bao giờ anh thấy cậu đẹp trai như hôm nay đấy.

Bát Vĩ cố gắng pha trò làm vui nhưng Huy Vũ lại chẳng thể nở một nụ cười nào. Bát Vĩ lại tiếp tục dỗ dành:

- Thôi nào! Cậu cũng biết là thời bây giờ hôn nhân ép buộc chẳng phải hiếm mà. Với cả đàn ông có vợ vẫn yêu đương hàng tá cô bên ngoài thì cũng chẳng làm sao. Cứ cưới đi cho mẹ cậu an tâm, miễn là cậu đừng có gần gũi với cô ta là được chứ gì. Như thế thì không tính là phụ lòng Minh Trang.

Không biết Huy Vũ đã nghĩ ngợi gì mà tự nhiên bật cười, anh xoay người bước về phía Bát Vĩ:

- Anh đang hướng dẫn em thành trai hư đó à? Em thật sự không muốn thành người đàn ông xấu đâu.

Huy Vũ đi lướt qua mặt Bát Vĩ sau đó cả hai cùng nối bước nhau đi xuống sảnh, Bát Vĩ nói:

- Cậu vừa làm đúng nghĩa vụ với gia đình, vừa yêu thương người mà mình yêu, vậy là người đàn ông có trách nhiệm chứ sao là một người đàn ông xấu được. Thôi đừng buồn rầu nghĩ ngợi nữa. Trước mắt cứ cưới vợ cho mẹ cậu an tâm, khoảng một hay vài năm cậu không thích nữa cậu lấy cớ cô ta không biết đẻ mà ly hôn, mẹ cậu chắc chắn sẽ không dám nói gì đâu.

Tình huống này Huy Vũ chưa từng nghĩ đến. Anh cau mày, cảm thấy Bát Vĩ cũng nói có lý. Tuy nhiên với đạo đức của một người bình thường, việc mang hôn nhân ra làm trò đùa như thế anh cảm thấy không được hay cho lắm. Với cả anh còn chưa biết người con gái sắp kết hôn với mình cô ấy có tự nguyện hay cũng bị ép buộc như anh. Trong cuộc hôn nhân này đâu phải riêng anh là người chịu thiệt.

Bên dưới sảnh khách sạn, bà Ánh Tuyết và vợ chồng ông Diệp Hoạt đã ăn vận lịch sự, chỉ chờ chú rể xuống là khởi hành đến nhà gái. Nhìn thấy con trai sáng láng rạng ngời bước xuống, bà Ánh Tuyết vô cùng tự hào, môi đã mỉm cười thật tươi để chào đón.