Đám người đó đứng bao vây cả nhóm bọn họ, khó khăn hơn là ai cũng cầm súng.
"M* nó" Minh Thành chửi một tiếng, giờ chỉ còn cách nhào vô sống chết với bọn nó thôi, anh liếc mắt ra hiệu cho những người còn lại chuẩn bị xông lên quyết chiến một trận thì đột nhiên từ xa xa nghe một tiếng "đoàngg".
Một tên trong số bọn chúng ngã lăn ra đất, phần đầu máu tuôn ra như suối, sau đó là hàng trăm tiếng súng vang lên "đoàng đoàng đoàng". Trong chớp mắt tất cả đám người đó nằm la liệt dưới đất, xác chồng xác, máu chảy như suối vô cùng kinh dị.
Nhóm của Minh Thành đều đứng yên từ đầu đến cuối, họ cũng bất ngờ nhưng vẫn đứng yên xem chuyện gì đang xảy ra. Lúc này từ trong khu rừng tăm tối, một đám người trên tay cầm súng bước ra, theo sau đó là một người đàn ông, vì thiếu sáng nên chẳng thể thấy rõ mặt anh ta. Khi anh ta cất giọng lên, mọi người mới hết hồn, đó là
Tần Minh Thiên, khi nghe tin em mình bị bắt cóc, anh đã huy động người đến đây nhanh nhất có thể. Anh đi đến chỗ của Minh Thành, không nói không rằng giáng cho anh một cú đấm thẳng vào mặt khiến anh ngã xuống.
Tần Minh Thiên, nắm cổ áo anh ta gằn từng chữ: "Thằng khốn, tại sao lúc nào mày cũng bám theo em ấy vậy hả?
Tại sao không buông tha cho nó? Em ấy theo mày lúc này cũng phải chịu đau đớn, tủi nhục. Lúc trước không có tao thì đã đành, nhưng bây giờ tao biết rồi mày vẫn cố chấp không buông tha cho em ấy sao hả? Thằng chó"
"Bụp" một cú đánh nữa giáng xuống mặt anh, khóe môi bị rớm máu đau điến. Nhưng Tần Minh Thiên không hề dừng lại mà tiếp tục đánh anh, nhưng điều khiến mọi người không dám tin là dù bị đánh liên tiếp nhưng một chút phản kháng hay đánh trả cũng không. Anh biết, biết những tội lỗi đó đều là anh gây ra cho cô, anh đáng phải bị đánh như vậy, có bị đánh chết cũng xứng.
Vì lo cho anh nên mọi người chạy đến ngăn Tần Minh Thiên lại, sau khi tách Tần Minh Thiên ra khỏi anh, Mạc Vân Tùng nói: "Anh Thiên, em biết anh lo cho cô ấy, nhưng dù có đánh anh ta chết tại đây cũng không thể cứu được cô ấy, điều tiên phong bây giờ là phải cứu được cô ấy."
Tần Minh Thiên nghe vậy mới chịu bỏ chuyện đánh Minh Thành qua một bên, cử người đi thăm dò bên trong.
Tiêu Xuân Khải đứng kế bên Minh Thành mà không khỏi xuýt xoa cho anh, nói: "Trời mẹ ơi, anh ta đánh cậu như thế mà ngay cả một cú đánh trả cũng không có, não cậu úng nươc à?"
Minh Thành chỉ nhẹ nhàng đáp: "Tôi đáng bị như vậy" rồi đi theo mọi người. Tiêu Xuân Khải ngơ ngác trước câu trả lời của anh, anh ta thầm than "Ôi mẹ ơi, ai yêu xong cũng điên thế à, đúng là cuộc đời của mình không dính liếu đến mấy thứ tình yêu đó đúng là một quyết định sáng suốt!" rồi cũng đi theo sau.
(...)
"Ao ào" một thao nước được tạt thẳng vào mặt của Tần Minh Thư, khiến cô khó chịu mà mở mắt. Đầu cô giờ nhứt vô cùng như có ai dùng búa đập lên đầu cô vậy.
"Tỉnh rồi à" giọng của một người phụ nữ vang lên. Cô nghe thấy tiếng ai nói thì gắng gượng mở mắt xem đó là ai, nhưng do lúc nãy bị tẩm thuốc mê nên giờ đầu óc cứ choáng, mắt thì mờ mờ. Cũng may nhờ chút anh sáng từ mặt trăng, thì có thể thấy đây là một người phụ nữ tầm 50 tuổi.
Cô cất giọng hỏi: "Bà là ai? Sao lại bắt tôi"
"Hahaha" Bà ta nghe cô hỏi mà cười nham hiểm, nói: "Không nhớ sao? Vợ của ông Lục"
Cô nghe bà ta nói thì ngờ ngợ ra gì đó, e dè nói: "Là...Lục phu nhân sao?"
"Nhớ rồi à?"
"Bà bắt tôi làm gì?"
"Tất nhiên là.." Bà ta lấy ra một con dao sắt nhọn, dưới ánh trăng nó phát sáng, mũi dạo nhọn hoắc chĩa về phía cô, bà ta nham hiểm nói: "Giết mày rồi!"
Bà ta trừng hai mắt cười lớn nhìn cô. Từ từ tiến gần lại chỗ cô.
"Bà điên à!" cô hét lên, khiến bà ta càng cười lớn hơn nói: "Không, không, tao sẽ cho mày biết lí do tao giết mày là gì. Tao, Hận, Mày! Chính vì Tần gia khốn khiếp của mày mà đã phá hoại tan nát gia đình. Chính thằng cha khốn khiếp của mày đã hại chết ông Lục, món nợ đó tao chưa bao giờ quên dù chỉ một khắc! Bây giờ thì tới mày, chính mày đã khiến thằng Minh Thành cách xa tao, chỉ vì một con đ* như mày mà nó đã không còn quan tâm tao như trước, bây giờ nó thậm chí còn không muốn về nhà. Tất cả là tại mày, con khốn!"
Bà ta như điên lên, cô chỉ biết cười trừ nói: "Có trách thì cũng trách chồng bà, ngay từ đâu là ông ấy đã làm sai, buôn bán chất cấm trái phép, hối lộ, tham nhũng, tất cả những loại chuyện đó đều là do ông ấy làm ra, người sai đầu tiên cũng là ông ấy. Còn chuyên con trai bà xa lánh bà cũng không liên quan gì đến tôi, tôi và anh ta đã không còn quan hệ từ lâu rồi!"
"Câm miệng! con khốn như mày thì biết gì hả, nếu không phải tại thằng cha của mày uy hiếp ông ấy thì ông ấy không đến mức phải tự tử! Mày nói Minh Thành không liên quan đến mày sao? Tao sẽ nói cho mày biết bí mật năm đó. Cái năm mà cha mày chết, mày đoán xem là ai giết hả?"
"Bà nói vậy là sao? Còn không phải là con trai bà sao?"
"Hahaha, mày lầm to rồi! Người giết cha mày là Tao! Chính tao đã thuê người giết cha mày, sau đó dựng lên hiện trường giả, bức ảnh mà mày nhận được năm đó cũng chính tay tao dựng lên. Để mày nhầm lẫn người giết cha mày là nó, không ngờ công sức tao bỏ ra bao năm cũng không uổng phí mà. Hahaha, mày bất ngờ lắm đúng không? Nhưng tao lại không ngờ, việc này lại khiến cho Minh Thành xa lánh tao như thế, nên cách duy nhất chình là mày, phải, chết!"
Bà tao lao lên như một con mụ điên, càm con dao chuẩn bị đâm thẳng vào cô.
"Phụt" Con dao ghiêm thẳng vào da, nhưng lạ quá, cô không cảm thấy đau. Cũng đúng thôi vì người bị đâm không phải là cô mà là Minh Thành!
Anh khi thấy bà ta chuẩn bị đâm cô thì không màng sống chết lao lên chắn cho cô.
Con dao gâm thẳng vào lưng anh, bà ta há hốc mồm đứng hình không nói được gì. Bà ta không tin được chính tay mình đã giết con trai mình. Cả hai chân bà ta không đứng vững được nữa mà khụy xuống, miệng lẩm bẩm
"không, không"
"Lục phu nhân, bà đừng hòng chạy thoát, cảnh sát đã bao vậy nơi này rồi!" Tiêu Xuân Khải nói, nhưng có lẽ vì ba ta quá sốc nên không thể nghe thấy gì.
Ở bên chỗ Minh Thành thì cũng không kém là bao.
"Anh điên à, sao lại đỡ thay em chứ" Cô vừa khóc vừa nói
"Anh xin lỗi em, những nỗi đau anh gây ra cho em thật sự có chết cũng không thể rửa hết được, anh chỉ muốn có cơ hội bù đắp cho em." Anh vừa nói máu trong miệng anh tuôn ra không ngừng
"Nhưng có lẽ không kịp rồi, anh xin lỗi." Nói rồi mí mắt của anh dường như nặng trĩu không thể mở lên được nữa, từ từ gục đi.
"Không!!!!"
"Làm ơn cứu anh ấy, gọi cấp cú đi!!!!" Tiếng la của cô mang theo sự bi thương, thống khổ mà vang vọng của biệt thự.