Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 59: Bắt cóc




Họ cố gắng leo lên xe, điện cho Minh Thành. Điện thoại vừa được kết nối, liền báo cáo

"Ông chủ, Tần tiểu thư bị bắt cóc rồi"

Anh: "'Cái gi? Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Tôi thuê các người để chưng à?" anh tức giận hét vào điện thoại.

"Ông chủ, chúng tôi bất cẩn, chúng tôi sẽ cố gắng tìm tiểu thư để chuột lỗi!"

Anh: "Các người mà không tìm được cô ấy thì tôi cho các người xuống lỗ hết!"

Anh cúp máy, rồi nhanh rồi lại điện cho ai đó. Sau một hồi, một đám người áo đen đã xuất hiện trước nhà anh, anh ra lệnh: "'Các người chia làm 2 nhóm một nhóm phụ trách tìm vị trí, một nhóm đi theo tôi."

"Rõ!"

Đám người đó là người của Tiêu Xuân Khải, anh đã gọi cho anh ta phái người đến viện trợ. Đám người này làm việc rất hiệu quả, chỉ trong vòng vài phút đã có thể lần ra dược vị trí, nhưng không may đám người bắt cóc kia lại có bảo mật, nên không thể xác dịnh được rõ vị trí.

Họ nhanh chóng báo cho Minh Thành.

Anh biết tin liền gọi cho Mạc Vân Tùng, ngoài kinh doanh anh ta còn là một hacker chuyên nghiệp. Nhận dược tin

Minh Thư bị bắt cóc anh ta liền chạy đến chỗ của anh.

Vừa vào trong anh ta đã nắm lấy áo của anh bực bội nói: "Cậu làm gì mà để cô ấy bị bắt cóc thế hả?!"

"Tôi không biết! Nhưng nếu cậu còn không mau thì cô ấy sẽ có chuyện đó!"



Mạc Vân Tùng kìm nén cơn nóng giận, ngay lập tức lao vào máy tính để xử lí. Rât nhanh sao đó, Mạc Vân Tùng đã xâm nhập được vào hệ thống của kẻ địch, nhanh chóng lần ra được vị trí.

"Được rồi!"

"Ở đâu?"

"Một căn nhà hoang ở phía tây, theo định vị thì căn nhà dó nằm sâu trong một khu rừng khá lớn, nơi đó bị bỏ hoang cũng lâu rồi!"

"Mau quy động lực lượng đến đó, nhanh!"

Lệnh được phát ra, mọi người nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ đi đến đó.

(...)

Khoảng một tiếng sau, xe đã đến được trước khu rừng. Do địa hình trong khu rừng khá bất tiện để xe đi vào nên mọi người quyết định xuống xe, đi bộ vào trong. Đám người bao gồm Lục Minh Thành, Tiêu Xuân Khải, Mạc Vân Tùng, và đám vệ sĩ khoảng 30 người.

Họ cẩn thận để không phát ra tiếng động, đang đi thì trên cành cây gần đó xuất hiện một con rắn lục đang rình mò, mà nó lại gần kế bên Tiêu Xuân Khải, anh ta lại là người vô cùng sợ rắn, vừa quay qua đã thấy con rắn thè lưỡi ra. Mặt của anh ta chuyển từ xanh sang trắng bệch.

"Aaa...ummm" anh ta sợ hãi la lên, nhưng lại bị Minh Thành chặn lại, cũng hên là chặn kịp lúc, chứ nếu để anh ta la lên chắc bị phát hiện hết quá!

"Cậu điên à, muốn bị phát hiện sao?"

"Nhưng mà có con rắn kìa!!"



"Cút luôn đi!"

Anh ta bị mắng thì cũng im miệng.

Đi sâu vào trong, có một căn biệt thự khá lớn, nó dường như đã bị bỏ hoang khá lâu. Nhưng nếu để vào trong thì là một thử thách, vì xung quanh căn biệt thự đều là đám người kia, chúng bao quanh khu biệt thư. Trong tay chúng ai ai cúng có súng. Khi nhìn lên tầng 2, tầng 3, ở ban công cũng có thêm vài người đứng canh.

Coi bộ khả năng cao là khấp căn nhà đều có người đứng canh, nếu vào đó khả năng sống sót mà an toàn trở ra là rất thấp. Căn nhà này có 3 tầng, mà mỗi tàn đều có khá nhiều người, tính sơ sơ cũng ít nhất là 100 người, mà họ chỉ có khoảng 35 người bao gồm cả Lục Minh Thành, Tiêu Xuân Khải, Mạc Vân Tùng.

Lúc này Minh Thành bàn với mọi ngươi là sẽ chia thành 4 nhóm bao quanh đám người đang canh gác. Minh Thành một nhóm, Tiêu Xuân Khải một nhóm, Mạc Vân Tùng một nhóm, nhóm còn lại là những người tinh nhuệ.

"Mọi người nghe rõ, khi một nhóm giải quyết xong một khu thì lập tức viện trợ đội khác ngay. Nếu đi một mình sẽ rất dễ chết, hiểu chưa?"

"Rõ!"

Sau khi bàn bạc chiến lược, tất cả bắt đầu hành động. Nhóm của Minh Thành phụ trách xử lí đám người ở bên trái, Tiêu Xuân Khải thì ở bên phải, Mạc Vân Tùng ở phía sau, và phần còn lại thì của đám người kia.

Do người của Tiêu Minh Khải đều là tinh nhuệ, kĩ năng cận chiến rất tốt, nên chỉ trong 10 phút đã giải quyết hết sạch đám người đó. Mọi người bắt đầu chuẩn bị đi vào trong thì đột nhiên lúc Này có một con rắn đang bò ở dưới đất, nó bò đâu không bò lại bò ngay dưới chân của Tiêu Xuân Khải.

Anh ta không để ý đạp lên nó, cảm nhận mình đã đạp cái gì đó mềm anh ta chầm chậm nhìn xuống thì thấy mình đang đạp lên con rắn, anh ta sợ xanh mặt hét toáng lên: "AAAAAAA"

Tiếng hét của anh làm kinh động cả một khu rừng, lúc này mấy người đứng canh gác ở trên lầu phát hiện thì ngay lập tức nhảy xuống, rồi một đám người không biết từ đâu ào ra, tổng khoảng 150 người bao quanh họ, tay cầm súng.

"M* nó, Tiêu Xuân Khải, cậu chết luôn đi!" Minh Thành chửi Tiêu Xuân Khải một tiếng.

"Tôi... Tôi xin lỗi!" mà giờ xin lỗi cũng không được gì, điều quan trọng là giờ phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.