Tiếng xe cấp cú vang inh ỏi, nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại mà lòng cô nặng trịch, nỗi sợ trong cô lớn dần hơn. Cô sợ... Sợ mất anh.
Cô ngồi trên băng ghế, áo của cô nhuộm đỏ một mảng máu của anh. Gương mặt cô hóc hác, đôi mắt chăm chăm nhìn vào phòng cấp cứu.
Mạc Vân Tùng, Tiêu Xuân Khải và Tần Minh Thiên đứng ở ngoài cũng lo lắng không thôi.
(...]
Cửa phòng cấp cứu đã đóng được 7 tiếng, cô cũng ngồi đó 7 tiếng, vẫn chờ. Cô tin chắc anh sẽ không để cô ở lại một mình đâu, anh nói anh thương cô mà.
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ bước ra ngoài, cô lập tức đứng lên hỏi: "Anh ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng do mũi dao đâm quá sâu và gần tim nên thời gian hồi phục sẽ lâu hơn." Bác sĩ bình thản nói, rồi rời đi.
Cô bước vào phòng, ngồi cạnh anh nhẹ nhàng cầm bàn tay to lớn của anh. Cô xoa xoa bàn tay của anh nói: "Anh phải mau tỉnh lại đấy, để làm ba của Nhất Nhất và Hạ Hạ đấy, biết không? Hai nhóc nó nhớ anh lắm rồi. Anh phải tỉnh lại để còn... Làm chồng em nữa đấy"
"Anh đã hứa rồi mà, anh hứa sau khi em về nhất định sẽ cưới em, tổ chức một lễ cưới thế kỷ cho em. Anh nhất định phải thực hiện được đấy, không được thất hứa đâu"
"Cạch" tiếng mở cửa vang lên, là Tần Minh Thiên, anh nói: "Từ hôm qua tới giờ em chưa ngủ, cũng chưa ăn gì, nếu cứ ngồi mãi như vậy thì hại sức khỏe lắm. Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, anh mua thức ăn sẵn rồi đấy. Minh Thành cứ để anh trông coi"
"
..."
"Em tính để Minh Thành khi tỉnh lại sẽ thấy bộ dạng này của em à. Không chừng nó thấy xong lại ngất tiếp đấy"
"... Em biết rồi" Cô đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại anh và Tần Minh Thiên, anh nhìn Minh Thành, nói:
"Tôi không hiểu tại sao cậu lúc trước cậu lại đối xử với con bé như thế, nhưng tôi không thể nói là không hận cậu được. Hôm nay coi như cậu cũng đã cứu con bé một mạng, tôi không biết cậu có thật sự thương con bé hay không nhưng tôi phải nói cho cậu biết, Nhất Nhất và Hạ Hạ là con ruột của cậu, cậu nhất định phải tỉnh lại để chịu trách nhiệm với hai đứa nó."
"Vả lại... Con bé cũng rất thương cậu, coi như tôi ích kỷ chút đi, nhưng cậu phải tỉnh lại để cưới con bé về, phải bù đắp cho nó, hiểu chưa!"
(...]
Đã qua hai ngày kể từ khi anh nhập viện. Cô bị Tần Minh Thiên ép phải ở nhà trong hai ngày này để nghỉ ngơi,
hôm nay cuối cùng cũng được đi thăm anh.
Cô bước vào phòng bệnh, ngồi cạnh anh nói: "Sao lâu vậy rồi anh vẫn chưa tỉnh thế hả? Nhất nhất và Hạ Hạ nhớ anh lắm đấy! Hai đứa nó cứ hỏi ba ba đâu rồi. Em phải nói dối hai đứa là anh đi công tác đấy! Anh biết điều thì mau tỉnh lại đi chứ!".
"Hai ngày mà cứ như 2 năm ấy, anh mau tỉnh lại đi! Em nhớ anh rồi đấy!" Cô nắm tay anh vừa trò chuyện, hy vọng anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
(...]
Tròn 1 tuần trôi qua, hình bóng cô gái ngồi cạnh người đàn ông ở phòng bệnh vẫn như ban đầu. Cô vẫn nắm tay anh trò chuyện. Luôn hy vọng anh sẽ tỉnh lại. Hy vọng đó đã ấp ủ 1 tuần rồi, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì làm sao chịu nỗi cảnh người mình yêu cứ nắm đấy, không chịu tỉnh lại cơ chứ!
Sự tủi thân bùng lên, cô vừa khóc vừa nói: "Đáng ghét! Sao giờ này anh chưa tỉnh dậy nữa hả? Anh...híc... hết thương em rồi đúng không? Anh tính để...híc...em như vậy đến già lun à?" Cô vừa nói vừa khóc, còn đánh lên tay anh.
"Em đánh thế này mà còn đòi anh tỉnh à?"
"..."
"Sao thế? Anh tỉnh rồi nè, em không vui à? Thế anh ngủ tiếp nhé?"
"Anh... Anh trêu em huhuhu... Huhuhu"
"..." Anh nhìn cô mà nhịn cười muốn nội thương. Cái cô gái này! Thiệt là hết nói nổi mà!
"Thôi ngoan nào, đừng khóc nữa. Anh sai rồi, anh trêu em, anh sai rồi!"
"Huhu... Sao anh tỉnh lại rồi mà còn giả bộ hả?"
"Không đâu, anh chỉ mới tỉnh lại hôm qua thôi. Do mệt quá nên ngủ tiếp tới sáng, lúc nãy em tới thì anh đã thức rồi, mà thấy em nắm tay anh nên anh muốn coi em làm gì thôi mà!" Anh cười nói vui vẻ.
"Đáng ghét!" cô quay mặt đi chỗ khác.
"Thôi mà, đừng giận nữa nhá?" anh nắm tay cô lay lay. "Không phải em nói nhớ anh sao?"
"Ai thèm!"
Anh nở nụ cười bất lực, gắng ngồi dậy, xoay người cô lại nói:
"Tần Minh Thư, hãy cho anh thêm một cơ hội để yêu thương chăm sóc em lần nữa, có được không? Anh nhất định sẽ dùng cả đời còn lại để bù đắp cho em, được không em?"
"Có thể? Lần này sẽ hạnh phúc?"
"Chắc chắn sẽ hạnh phúc, anh sẽ yêu em bằng cả sinh mạng của mình!"
"huhuhu... Híc lần này thôi đấy! Không có lần sao đâu! Nếu anh còn dám làm em tổn thương nữa, em sẽ mang theo Nhất Nhất và Hạ Hạ đi luôn, không cho anh tìm thấy!"
Anh hai tay nâng mặt cô, áp tráng anh lên tráng cô: "Ừm, lần này sẽ là lần cuối cùng, anh sẽ yêu em đến hết đời.
Chúng ta... Yêu lại nhé em!"
Cô không đáp, nhưng lại hôn anh, nụ hôn sau bao năm xa cách mãnh liệt hơn bao giờ hết. Không cần nói, chỉ cần hành động thôi. Nụ hôn khi kết thúc còn lờ mờ thấy sợ chỉ bạc, hai đôi môi tìm lại hương vị ngọt ngào của nhau, hai con tim lại đập cùng một nhịp.
Anh ôm cô vào lòng, hạnh phúc dâng trào.
"À, em quên mất. Em muốn nói cho anh biết là... Nhất nhất và Hạ Hạ là con ruột của anh đấy!"
"Anh nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên, hạnh phúc nhân đôi. Anh ôm cô chặt hơn, thơm một cái vào má cô, nói: "Cảm ơn em, vợ yêu của anh!"