Tại sân bay quốc tế.
"Cậu ơi, momy đâu rồi ạ?" Nhất Nhất lên tiếng hỏi.
Minh Thiên đang bế Hạ Hạ ngủ trong lòng thì nói: "Mẹ con đi lấy chút đồ rồi quay lại liền đấy."
Vừa dứt lời thì Minh Thư cũng tới.
"Anh, em tới rồi này"
"Thể bây giờ đi được chưa nào?"
Nhất Nhất nắm tay mẹ mình lên tiếng: "Đi thôi!"
Cả 4 người lên máy bay. Chuyến bay kéo dài 4 đến 5 tiếng thì đến Bắc Kinh.
Cả 4 người vừa xuống sân bay thì đã gặp 2 người quen, không ai khác là Mạc Vân Tùng và Lệ Thanh Thanh.
Cả hai người vẫy tay với họ, cả 4 người đi lại, Nhất Nhất và Hạ Hạ vui mừng chạy lại.
"Chú Tùng, cô Thanh!" cả 2 bạn nhỏ đồng thanh.
Lệ Thanh Thanh nựng 2 cục bông chỉ cao tới đầu gối mình mà nói: "Nhất Nhất và Hạ Hạ của dì nay lớn quá ta, vừa đẹp trai đẹp gái cả luôn!"
Minh Thư và Minh Thiên cũng đi tới. Mạc Vân Tùng nói: "Minh Thư, anh Thiên, mừng hai người đã về!"
Cô cười xã giao với anh, nói: "Mẫy năm nay anh ở đầy ok chứ hả?"
"Tất nhiên rồi! Anh còn đang muốn gặp lại 2 bé cưng đây này. Nhìn qua điện thoại thôi đã thấy cưng rồi! Anh cũng không nghĩ là em sẽ đưa 2 đứa về đấy!"
"Em đưa tụi nhỏ về để gặp mẹ đấy!"
"Vậy sao? Anh Thiên cũng về đây luôn sao? Anh có công việc gì ở đây à?"
Minh Thiên đáp: "Không có, chỉ là anh về đây cũng muốn thăm mẹ với quản 2 đứa nhỏ thôi!"
Lúc này Lệ Thanh Thanh lên tiếng: "Mọi người về đồng đủ hết rồi thì giờ mình đi ăn đi! Tôi biết một nhà hàng rất nổi tiếng ở đây đấy! Nghe nói rất ngon!"
"Ừ, ý hay đấy! Tôi cũng đang đói" Minh Thiên lên tiếng.
Cả 6 người cùng lên xe đến nhà hàng, hai cục bông hí hửng bước vào thu hút anh mắt của những vị khách khác.
Nhân viên phục vụ đưa menu để họ gọi món, nhân viên ở đây còn đưa ra các món mà 2 bạn nhỏ có thể ăn.
Sau khi món ăn được dọn lên, mọi người vui vẻ ăn uống với nhau. 2 bạn nhỏ ăn xong thì ngoan ngoãn ngồi đó để mọi người nói chuyện.
Đột nhiên lúc này Hạ Hạ để ý có một chiếc xe bán bánh ở gần nhà hàng, đó là bánh donut, cô bé rất thích ăn bánh donut, nên chỉ tay ra chỗ đó và nói với anh mình: "Anh hai ơi, đằng kia có bán bánh donut kìa, anh mua cho em được không?"
Cậu cũng nhìn theo hướng mà cô bé chỉ, nghe vậy cậu liền gật đầu, nói với cậu mình: "Cậu ơi, con đi lại đằng kia mua bánh cho Hạ Hạ được không ạ?"
Minh Thiên thấy chỗ đó cũng không xa nên đã đồng ý cho cậu đi.
Cậu lon ton đi lại chỗ bán bánh. Chỗ này tuy chỉ là một chiếc xe bán bánh chứ không phải tiệm, nhưng bán rất đắc, mọi người đứng xếp hàng đề mua.
Cậu đi lại xếp hàng, cậu đứng sau một ông cụ. Ông cụ này đang loay hoay kiếm gì đó thì quay lại nói với cậu bé
"Cậu bé à, phiền cháu giữ chỗ giùm ta được không? ta đi lấy đồ một chút."
Cậu đáp: "Vàng được ạ!"
Cậu đang đứng đó giữ chỗ cho ông cụ thì đột nhiên có một người đàn ông và một người phụ nữ đi tới, chen vào chỗ của ông cụ lúc nãy, cậu bé thấy thế khó chịu nói: "Cô ơi, chú ơi, chỗ này có người rồi, phiền cô chú xuống dưới xếp hàng ạ."
Người đàn ông kia mặc áo thung với quần jeans, cánh tay còn xâm kín mít, nói: "Thẳng nhóc nhiều chuyện, tao muốn đứng đâu thì tao đứng, hiểu không?"
Cậu đáp: "Không được đâu ạ, 2 người phải xếp hàng chứ ạ, đã đến sau thì phải xếp hàng đợi"
Người phụ nữ đứng kế hắn ta nói: "Cậu bé à, chúng tôi đến đây trước hay sao gì không cần biết, nhưng chỗ này không có người mà, chúng tôi chỉ đứng để khỏi trống chỗ thôi!"
Cậu đáp: "Chỗ này có người đứng rồi ạ, cháu đang giữ chỗ giùm ạ, phiền cô chú xuống dưới xếp hàng ạ!"
Người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn mà lớn tiếng: "Thằng nhãi ranh này, tránh ra! Tao không muốn phải bị gán cho tội người lớn ăn hiếp con nít đâu! Biết điều thì xéo đi!"
Người đàn ông mặc kệ cậu mà chen vào, cậu lần nữa chặn lại nói: "Cháu nói không được! Hai người phải có phép lịch sự ở nơi công cộng chứ ạ!"
Cuộc đối thoại của ba người nãy giờ cũng thu hút mọi người. Ai ai cũng thấy cậu bé nói đúng, nhưng không ai dám can ngăn hai người kia vì nhìn người đàn ông kia quá đáng sợ. Đặc biệt bên kia đường, người đàn ông trong chiếc xe sang trọng đã để ý đến, anh ở trong xe chờ trợ lý, thì lại vô tình thấy cảnh này.
Người đàn ông mất kiên nhẫn với cậu nhóc này mà nghiến răng nói: "Tao nói lại một lần nữa, tránh qua một bên!"
Cậu kiên quyết nói: "Cháu không đi người đi là 2 người mới đúng!"
Người đàn ông mất kiên nhẫn giơ tay lên định cho cậu một cú đấm thì....
"Áaa, khốn khiếp là tên nào?"
Tay của hắn bị bẻ ngược ra sau, người đàn ông trong xe lúc nãy đã đi đến mà ngăn hẳn ta lại nói: "Lớn già đầu rồi mà vẫn không biết phép lịch sự hay sao hả? Phải để cho một cậu bé dạy lại hay sao? Hai cô cậu nghĩ mình là ai thế hả?"
Là anh-Lục Minh Thành.
Anh càng dùng lực bẻ tay hắn về sau, hắn đau đớn la lên: "Tôi...tôi xin lỗi, buông ra đi mà!"
Anh nói: "Cả 2 cô cậu xin lỗi cậu bé một tiếng đi!"
Hai người hoảng hốt lên tiếng: "Tôi... Cô, chú xin lỗi cháu."
Nghe được lời xin lỗi anh mới buông ra. Hai người vội chạy đi. Lúc này anh mới để ý đến cậu, đôi mắt cậu nhìn anh chăm chăm làm anh thấy kì lạ mà hỏi: "Sao nhìn chú dữ vậy?"
Cậu nói: "Wow, chú mạnh quá! Chú như superheroe ấy!"
Cậu bé phấn khích nói.
Anh cười cười nhìn cậu nói: "Cháu mới là anh hùng đấy, còn nhỏ mà biết đứng ra bảo vệ lẽ phải thế là rất tốt!" anh cuối xuống xoa đầu thằng bé. Đột nhiên khi nhìn gần, anh lại bất ngờ vô cùng! Cậu bé này... Giống anh đến 95 phần trăm!
Anh ngạc nhiên nhìn cậu. Tính hỏi gì đó thì ông cụ lúc nãy đã quay lại. Ông nói: "Cảm ơn cậu bé nhiều vì đã giúp ông giữ chỗ nha!"
"Dạ không có gì đâu ạ!"
Cả hai tiến lên mua bánh, nhưng xui sao mà lại chỉ còn có 1 cái bánh duy nhất, chủ cửa hàng thấy ông cụ và cậu bé thì lại nói: "Ông à, ông nhường bánh cho cậu bé đi, lần sau lại mua tiếp."
Ông lấp vấp nói: "Tôi... Tôi"
Cậu bé lên tiếng: "Chị ơi, cứ bán cho ông ấy đi ạ. Cháu sẽ nhờ mẹ cháu mua cái khác ạ!"
Chị bán bánh nghe vậy thì cũng gói bánh lại cho ông, ông quay lại nói: "Cảm ơn cậu bé! Hôm nay là sinh nhật của cháu ta, mà con bé thích ăn bánh này nhất nên ta phải đi mua, cảm ơn cậu bé nhiều lắm!"
"Vâng ạ!"
Sau khi ông cụ rời đi, cậu bé thở dài, nói thầm: "Haiz, không mua được bánh cho Hạ Hạ rồi, em ấy chắc buồn lắm."
'Làm thêm hai cái nữa cho tôi!" Anh cất giọng làm cậu bé bất ngờ mà nhìn anh.
Anh nói: "Đây là phần thưởng cho đứa bé ngoan!"
Cậu bé ánh mắt sáng rực nhìn anh nói: "'Cảm ơn chú ạ! Chú tốt quá!"
Sau khi nhận lấy bánh, cậu tạm biệt anh rồi chạy lên đưa bánh cho Hạ Hạ.
Anh ngồi trong xe mà cứ nhớ lại khuôn mặt của cậu bé đó, nhìn giống anh quá đi! Như là một khuông đúc ra!
Không lẽ...