Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 50: Khởi đầu mới




Trải qua nhiều chuyện không vui trong quá khứ thì ai chẳng muốn được bắt đầu lại với một khởi đầu tốt đẹp hơn chứ. Khi cánh cửa của đau thương khép lại thì sẽ luôn có một cánh cửa khác mở ra, nơi đó sẽ cho bạn hạnh phúc.

5 năm sau.

"Hi, pretty lady. These flowers are for you. They're gorgeous like you-chào quý cô xinh đẹp. Những bông hồng này dành cho cô. Chúng quyến rũ như cô vậy"

"I'm honored to hear that- Tôi thấy thật vinh hạnh khi nghe nó"

"Let's enjoy delicious cakes, they will make your life happier!- hãy thưởng thức những chiếc bánh thơm ngon này, chúng sẽ làm cuộc đời bạn hạnh phúc hơn!"

Tiếng cười đùa nhộn nhịp, lời tỏ tình của chàng trai, ông chú kêu gọi khách mua bánh trên con phố Paris-Pháp.

"Hi, would you like a flower?-Hi, chị có muốn mua hoa không?" Một cô bé khoảng 8 tuổi cẩm một giỏ hoa đủ màu sắc, đi lại và nói với cô gái.

Cô nói: "Oh, how much is it?-Oh, bao nhiêu thế?"

"Just 20 cents for each one- chỉ 20 cents cho mỗi bông (khoảng 23.000 đồng)"

"Really? It's a steal- Thật không? Rẻ thế". Cô để ý trong giỏ của cô bé có hoa tử đinh hương tím, cô nói: "I'd like to get them. What's the total?- Chị muốn một bó tử đinh hương. Tổng là bao nhiêu thế?"

"2 dollars. Here you are!-2 đô la ạ"

"Thanks, pretty girl-cảm ơn nhé, cô bé"

Cô gái mua hoa xong thì bước vào chiếc siêu xe gần đó. Chiếc siêu xe chạy trên đường thu hút anh mắt của mọi người nhưng điểm sáng vẫn là cô ấy.

Chiếc xe chạy vào biệt thự rộng lớn, cô gái từ bên trong bước ra. Cô mặc áo cổ lọ màu kem với tay áo dài, phối với một chiếc váy bó sát màu đen và một đôi boots. Trong rất thời trang.

Cô bước vào nhà, từ trong phòng bếp vọng ra tiếng nói của người đàn ông: "Thư Thư, em về rồi à?"

"Vâng! Em về rồi đây!"



Minh Thiên từ trong bếp bước ra trên tay còn cầm 2 dĩa thức ăn. Anh nói: "Em vào trong thay đồ rồi ra ăn này. Em mua hoa nữa à?"

Cô đáp: "Vâng! Nãy em gặp một cô bé bán hoa nên mua giúp ấy mà. Anh lấy giúp em cái bình hoa với."

"Um!"

Minh Thư sau khi rời khỏi Bắc Kinh thì đã bắt chuyến bay đến Pháp, cô chọn Paris là nơi để bắt đầu lại. Paris nổi tiếng là kinh đô thời trang, trùng hợp Minh Thiên-anh cô cũng đang ở đây nên cô dọn qua nhà anh mình ở luôn.

Hiện tại cô đã lấy tên là Louris, cô bây giờ đang là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng bậc nhất trên cả nước, hầu hết ai làm trong ngành thời trang đều biết đến tên Louris. Cô còn tự tay mở luôn một cửa hàng thời trang cho riêng mình. Phong cách thời trang của cô luôn có nét đặc biệt, lại mang nhiều ý nghĩa.

"Wow, anh làm hết đấy à, cũng ra gì phết đấy!"

"Còn phải nói à, anh của em là nhất rồi!"

Cả 2 anh em ngồi vào bàn ăn cùng thưởng thức bữa ăn do chính tay anh nấu.

Minh Thiên lên tiếng: "Tuần sau em đi công tác à?"

"Vâng! Chắc cũng khoảng 2 tuần gì đấy."

"Lần này là công tác ở Bắc Kinh à?" Minh Thiên hỏi.

"Vâng. Bên Mạc thị mời em kí hợp đồng cho buổi triển lãm sắp tới của họ."

Minh Thiên gật gù rồi nói: "Em có tính dắt 2 đứa nhỏ về thăm mẹ luôn không?"

Cô chần chừ rồi đáp: "Em... Không chắc nữa. Dù sau trước lúc đi em cũng không nói cho ai biết là em mang thai cả. Giờ về ôm theo hai đứa nhỏ theo chắc mẹ hốt cả lên ấy!"

Minh Thiên tiếp lời: "Thì cứ về rồi..."

"Momy ơi! Cậu ơi!" Tiếng của hai đứa nhỏ từ trên lầu vang lên, từ trên cầu thang xuất hiện hai cục bông, một nam một nữ, bạn nam dắt tay bạn nữ đi xuống.

Bạn nam với gương mặt bảnh trai, sóng mũi cao, chân mày rậm, mắt một mí, đôi môi mỏng, da mặt trắng mịn, đặc biệt khi nhìn vào cậu bé này lại mang hơi hướng lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp, nhìn rất giống với ai đó (khỏi nói cũng biết :)))



Bạn nữ thì lại mang vẻ đẹp trong trẻo, đôi mắt to tròn hồn nhiên, đôi môi hồng hào tự nhiên, sóng mũi cao, cũng giống anh mình, pha chút lạnh lùng cùng với sự nhẹ nhàng dễ thương của mẹ mình.

"Hai đứa dậy rồi à? Lại đây với cậu nào!" Minh Thiên còn chưa nói xong lời vừa nãy thì hai cục bông này đã lên tiếng, gặp hai đứa bé này anh như hồi xuần mà vui vẻ bổng cả hai đứa lên.

Cô cũng lên tiếng: "'Nhất Nhất và Hạ Hạ ở nhà có ngoan không nè?"

Nhất Nhất lên tiếng: "Dạ ngoan lắm! Con còn trông em ngủ nữa đó!"

"Giỏi thế à! Nhất Nhất là giỏi nhất!"

Nhất Nhất trèo qua bên mẹ mình ngồi, còn Hạ Hạ thì vẫn ở trong lòng cậu của mình nói: "Hôm nay Hạ Hạ cũng ngoan lắm đó mẹ, con còn giúp cậu rửa rau luôn á!"

"Vậy sao, Hạ Hạ của mẹ giỏi quá!"

Cả 4 người cười nói nhộn nhịp cả lên. Cả hai anh em ngồi ngoan ngoãn ăn phần thức ăn đã được chuẩn bị.

Minh Thiên tiếp tục nói về chuyện lúc nãy: "Anh thấy hay là em đưa 2 đứa về trước đi rồi nói với mẹ sau, dù sao cũng nên cho nó gặp bà ngoại của mình nữa chứ."

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với hai đứa nhỏ: "Nhất Nhất, Hạ Hạ có muốn theo mẹ về Bắc Kinh không? Hai đứa sẽ được gặp bà ngoại đấy!"

Nhất Nhất lên tiếng: "Gặp bà ngoại ạ?"

Cô "ừm" một tiếng.

Hạ Hạ vui vẻ nói: "Dạ đi!"

Nhất Nhất cũng đồng tình mà gật đầu.

Cô nói: "Được, vậy tuần sau chúng ta đi nhé!"

"Vâng!" cả hai đồng thanh nói.