Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 52: Chú superhero




Tại nhà của Lục Minh Thiên.

"Anh hai ơi, chơi với em trò này đi!"

"Anh đây!"

Nhất Nhất và Hạ Hạ đều đang vui vẻ nô đùa với nhau. Còn Tần Minh Thiên thì lại trở thành bảo mẫu của hai đứa nhỏ. Haizz, đường đường là chủ tịch của Tần thị mà bây giờ phải làm bảo mẫu cho hai nhóc tì này.

"Anh à, xíu anh đưa 2 đứa nhỏ ra ngoài công viên chơi đi. Em tới Mạc thị, gần chiều rồi về." Minh Thư vừa đi xuống nhà vừa nói. Cô đang chuẩn bị để tới Mạc thị để ký hợp đồng.

Minh Thiên đáp: "Ừ, anh biết rồi! Nào em về thì anh đón luôn"

"Chắc cỡ 5 giờ."

Anh "ừm" một tiếng.

Cô đang mặc một chiếc áo trể vai màu trắng, phần eo còn thắt lại làm tôn lên đường cong mê người, và phối với chân váy đen bó sát dài gần tới đầu gối, tôn lên cặp kiếm nhật của cô. Tóc thì cô buôn xõa, được uống cong một chút, cô còn đeo theo một chiếc túi Channel màu trắng. Tổng thể nhìn cô trong rất quý phái giống kiểu người phụ nữ hiện đại và thành đạt.

Sau khi cô đi, ở nhà chỉ còn 3 cậu cháu, vui đồ một chút rồi tầm 3 giờ, trời bớt nắng hẳn, anh đã đưa 2 nhóc tì đến công viên gần nhà.

Công viên ở đây rất sạch sẽ lại thoáng mát, có luôn bãi cỏ nhân tạo, cầu trượt, bập bên,... 2 đứa nhỏ được đưa đến công viên thì hí hửng chơi đùa với các bạn nhỏ khác.

Mấy bạn nhỏ chơi đùa với nhau trong rất dễ thương. Anh nhìn mà cảm thấy như hồi xuân vậy. Nhất Nhất và Hạ Hạ nhà ta rất hoạt bát, làm quen được với rất nhiều bạn mới.

Anh đến cái ghế đá gần đó ngồi nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa.

(-.)

"Anh hai ơi, em khát nước quá." Hạ Hạ nới với anh mình, cậu nhỏ đáp: " Được, để anh nói với cậu đi mua nước cho em."

Cậu lon ton chạy tới chỗ cậu mình, nói: "Cậu ơi, cậu đi mua nước cho con với Hạ Hạ được không ạ? Hạ Hạ với con khát nước quá ạ"



Anh đáp: "Được! Hai đứa ngồi đây đợi cậu, không đi lung tung nhé!"

"Vâng!"

Thế là Minh Thiên chạy đi mua nước, còn hai anh em Nhất Nhất và Hạ Hạ thì ngồi ở ghế đá chờ cậu mình.

(...)

"Alo, ừ cậu chuẩn bị đi, tôi đến liền!"

"Chú ơi!"

Lục Minh Thành đang đí tới chỗ trợ lý, thì lại vô tình đề rơi cái ví, mà điều này lại vô tình lọt vào mắt của Nhất Nhất, cậu đứng dậy nhặt cái ví lên rồi kêu anh lại.

Lục Minh Thành nghe thấy có người gọi mình mà xoay lại, thì lại không thấy gì. Đến khi cảm nhận có cái gì đó mềm mềm đang chạm vào chân mình, anh cuối xuống nhìn thì mới thấy cục bông nhỏ này.

Nhất Nhất nắm ống quần của anh mà nói: "Chú ơi, chú làm rơi ví này!"

Lúc anh cuối xuống định cảm ơn cậu bé, thì cậu lại bất ngờ nói: "A! Là chú superhero này!!"

Anh nghe thấy câu này thì nhìn kĩ mới để ý đây chẳng phải là cậu bé lúc trước ở xe bán bánh donut sao. Anh khụy người xuống nói: "Thì ra là nhóc à! Nhóc giúp chú nhặt ví sao?"

Cậu đưa cái ví cho chú rồi đáp: "Vâng ạ!"

Anh xoa đầu cậu bé, lúc này lại có tiếng nói vang lên: "Anh ơi! Chú này là ai vậy?"

Lục Minh Thành và cả Nhất Nhất quay lại, Lục Minh Thành vừa nhìn cô bé thì ngạc nhiên vô cùng, chưa kịp hoàn hồn thì Nhất Nhất đã nói: "Đây là chú superheroe mà anh đã kể với em ấy!"

Cô bé chạy lại gần chú, cất giọng nói trong trẻo lên: "'Chú là người đã giúp anh con ạ?"



Anh lúc này mới hoàn hồn đáp: "Đúng vậy! Con là em của cậu nhóc này sao?"

"Vâng ạ!" cô bé đáp.

Anh nhìn cả hai nhóc tì mà ngạc nhiên nhân 2, cậu bé Nhất Nhất này thì giống anh còn cô bé Hạ Hạ này thì lại giống cô, sự nghi ngờ dâng lên, anh hỏi: "'Chú có thể biết tên hai đứa được không?"

"Vâng ạ! Cháu tên là Viên Nhất ạ!"

"Cháu tên là Viên Hạ ạ!"

Anh nhìn hai đứa nói: "Viên Nhất và Viên Hạ sao? Tên hai đứa đẹp quá, ba mẹ hai đứa biết chọn tên quá!"

Nhất Nhất lên tiếng: "Thật ra cháu không có ba ạ."

Anh ngạc nhiên hỏi: "Không có ba sao? Hai đứa ở với mẹ à?"

"Vầng ạ!" Hạ Hạ đáp.

Anh lại hỏi thêm: "Hai đứa năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhất Nhất đáp: "Dạ cháu với Hạ Hạ năm nay 4 tuổi ạ!"

Anh bắt đầu suy nghĩ, 4 tuổi sao? Minh Thư đã rời đi được 5 năm rồi. Với cả... Trước khi đi anh và cô đã làm chuyện ấy rất nhiều lần... Về cả thời gian và độ tuổi của 2 nhóc này cũng trùng hợp đến kì lạ! Không lễ... Hai nhóc này là con của anh và cô!

Cảm giác hạnh phúc bùng lên trong tim anh! Nhưng anh vẫn chưa thật sự chắc chắn điều mình nghĩ có đúng không, nền anh đã quyết định sẽ đi tìm cô hỏi cho rõ mới được.

"Hai đứa à!" lúc này Minh Thiên đã trở lại. Nhất Nhất liền nói: "Cậu con tới rồi, tụi con xin phép đi trước ạ!"

Anh đáp "Ừ"

Hai nhóc chạy lại chỗ cậu mình. Minh Thiên lúc này lại để ý tới bóng lưng của Lục Minh Thành, vì anh không biết đó là Lục Minh Thành nên anh cứ cảm thấy có gì đó quen quen, cái bóng lưng đó hình như anh đã thấy ở đâu rồi thì phải.