Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 46: Giam cầm




Cô đứng đó dậm chân tức đến đỏ mặt. Cô đi lên phòng ngủ, ngồi đó liên tục tìm cách khác để thoát khỏi đây. Cô vẫn mang ý nghĩ là thua keo mày ta bày keo khác. Mà không biết khi nào mới thành công đây, haizzzz.

Từ ngày mà anh "tra tấn" cô đến giờ hai người đã không còn ngủ chung nữa, cô bây giờ ngủ phòng chính còn anh ở thư phòng. Cứ khi về nhà là anh sẽ lên thư phòng, tắm rửa rồi ngủ ở đó. Không biết vì lý do gì nhưng từ ngày anh dọn qua thư phòng thì anh trở nên trầm lặng hơn và có vẻ mệt mỏi hơn, tất cả người làm đều nhận thấy điều đó, chỉ riêng cô là không.

Cô đang ngồi trên giường suy nghĩ trăm ngàn cách đề rời khỏi đây thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô lười nhác nói

"vào đi"

Là Nguyệt Nhi, cô bước vào phòng, bộ dạng rón rén như đang bí mật làm gì đó.

Cô lại chỗ Minh Thư đang ngồi mà nói: "Ổi chao ôi! Dọa chết em rồi, vừa nãy Lục tổng bước vào nhà liếc em với ánh mắt sắc lẹm, em sợ mà muốn chết ấy chị! Có khi nào tối nay em bị lôi ra "xử trảm" tội tiếp tay cho chị không?"

Cô liếc Nguyệt Nhi một cái rồi lên tiếng: "Anh ta dám à, chị sẽ sống chết với anh ta cho em coi, muốn giết em à?

Giết được chị đi rồi hằng nói!"

Cô tự tin nói với biểu cảm không sợ trời không sợ đất. Lúc này cả hai đều im lặng, chả biết cả hai đang nghĩ gì.

Đột nhiên cô liếc Nguyệt Nhi một cái rồi nói: "Chán không? Chị có việc này cho em làm này!

Nguyệt Nhi ngây người nhìn cô nói: "Việc gì ạ?"

Cô nói nhỏ: "Xuống dưới canh chừng anh ta, khi nào anh ta vào thư phòng rồi thì phải kiểm tra chắc chắn hắn đã ngủ, xong rồi thì lên báo với chị"

Nguyệt Nhi nghi ngờ hỏi: "Đừng nói chị tính bỏ trốn nữa nhé?"

Cô đưa ngón cái lên biểu thị lời phán đoán của cô đã đúng.

Nguyệt Nhi thở dài mà nói: "Chị của tôi ơi!!! Vừa nãy chị còn không biết sợ à? Em thì có đấy! Em không giúp chị đâu!"

Cô nhìn Nguyệt Nhi nói: "Xía, mới có tí đó mà đã sợ à? Nhát gan! Em không làm thì chị làm! Em ra ngoài đi!""



Nguyệt Nhi thở dài một hơi rồi ra ngoài, không biết trong đầu Minh Thư đang suy tính gì nữa đây! Haizzzz.

(...)]

2 giờ sáng.

"tích tắc tích tắc" tiếng đồng hồ cứ thế vang lên trong phòng. Minh Thư nằm trên giường mà ngáp lên ngáp xuống. Cô đã đợi gần 3 tiếng rồi đấy! Cô đợi tầm khoảng 2 giờ là giờ mà anh sẽ đi ngủ, tranh thủ lúc đó trồn đi.

Nhìn lên đồng hồ đã gần 2 giờ 15 phút rồi, cô thầm nghĩ chắc giờ này anh đã ngủ rồi. Phải nhanh thôi!!!!

Cô xách hai cái vali của mình xuống, do là phòng ngủ ở tầng 3 nên khi đi xuống, bánh xe vali sẽ va chạm với cầu thang mà phát ra tiếng cạch nên cô phải cẩn thận hết mức có thể!

Áp lực hơn là ở tầng 2 là thư phòng- nơi anh đang ngủ. Giờ mà phát ra tiếng động thì chắc là.... Tôi thật!!! Ôi mẹ ơi! Không giám nghĩ đến mà!

Cô cố gắng một hồi cuối cùng cũng xuống được tầng trệt, mồ hồi giờ nhề nhại cả rồi.

Cô bây giờ thong thả bước ra cửa, lấy chìa khóa mà mình đã thủ sẵn rồi đút vào.

"..."

...Ở kìa... Không được! Rõ ràng đây là chìa khóa dự phòng của ổ khóa này mà, chính anh đưa cho cô! Sao bây giờ... Lại không mở được!

"Em tưởng tôi ngốc lắm sao?" giọng anh vang lên trong đêm đen tĩnh mịch.

"..." cô đứng yên như pho tượng! Đến cả nước bọt cũng không giám nuốt xuống!

Chỉ trong vài giây, hơi thở của người đàn ông đã kề cận cổ cô nói: "Lời tôi nói... Hình như em không để vào tai thì phải. Tôi đã nói rồi, em muốn chạy à? Mơ đi! Em có chạy đằng trời tôi cũng bắt em lại được!"

Đột nhiên đôi chân cô không còn chạm sàn nhà nữa! Cả cơ thế bị nhấc bổng lên, theo phảng xạ mà ôm lấy cổ người đàn ông. Nhưng cô đâu có ngu mà để cho anh muốn làm gì thì làm! Cô giãy giụa muốn thoát khỏi anh nhưng không được. Anh vững chắc đưa cô lên phòng ngủ, đóng cửa lại rồi thẳng tay ném cô xuống giường



"Ạch" Cô chưa kịp ngồi dậy đã bị thân ảnh to lớn của anh đè xuống! Cô hoảng hốt nói: "Anh định làm gì hả?

Buồng ra! Tên kh..."

Chưa kịp nói hết câu, môi cô đã bị môi anh chặn lại, anh ngấu nghiễn môi cô đến mức nó đã sưng đỏ. Cô đấm vào ngực anh chống cự nhưng chẳng được gì! Còn khiến anh cắn xé môi cô làm nó chảy máu, đau rát!

Anh thả đồi môi bị hôn đến mức sưng đỏ như quả đào mộng nước mà nói: "Tôi làm gì em còn không rõ sau!

Không biết thật hay là... Giả ngây thơ để câu dẫn tôi, hửm?"

Cô nghe đến đây thì tức giận mà đánh mạnh lên ngực anh muốn bật dậy, nhưng chẳng được gì cả. Còn bị anh khống chế cả hai tay lên đỉnh đầu. Anh chỉ dùng một tay, tay còn lại mạnh bạo xé rách đồ cô, cô thét lớn "Không được, tên khốn, dừng lại!!!

Bây giờ người cô chẳng còn mảnh vải che thân, tiếng tháo dây nịch vang lên, anh lôi con thú đã ngốc đầu lên nãy giờ mà không nói trước hay dạo đầu gì cho thẳng vào u cốc mê người kia.

Do không được dạo đầu nên u cốc không thể tạo ra nước nôi nên khi cho vào liền đau rát đến mức da đầu cô

muon tet ra!

Cô la lên giãy giụa, anh thì chẳng màng gì cả, khi cho vào là bắt đầu từng cái thúc mạnh bạo vào trong, mỗi cái thúc mang theo uy lực khiến cho cô đau đến mức khóc không thành tiếng!

Anh lôi con thú kia ra gần hết chỉ còn phần đầu một chút ở bên trong, dùng hết lực mà đẩy mạnh một cái vào trong u cốc, cả thân con thú đều nằm gọn trong u cốc mê người, cứ như thế liên tục, lấy ra gần hết rồi đâm mạnh vào, cắm cắm rút rút liên tục khiến cho cô khóc không ngừng, miệng kêu la không ngừng.

Ấy thế mà cô còn hận bản thân hơn! Anh sỉ nhục cô thế này mà cái miệng nhỏ phía dưới cứ không tự chủ mà mút lấy mút để con thú kia. Anh thỏa mãn ra vào liên tục, mỗi lần vào là như có hàng ngàn cái miệng li ti mút con thú của anh, cảm giác ấm ướt và từng cái miệng nhỏ mút lấy, nó cứ thế mút chặt đến mức như muốn chặt đứt luôn con thú của anh.

Nó ôm sát con thú của anh không một kẻ hở mà mút lấy mút để, mỗi lần kéo ra là như cái miệng ấy không muốn cho anh rời đi, mút chặt lấy, khiến anh thỏa mãn tăng thêm lực đạo mà thúc mạnh vào, vang lên tiếng "bạch bạch"

Cứ thế đến khi anh sắp đến cực hạn thì chạy nước rút, cẩm rút liên tục vài trăm cái mạnh mẽ thì phóng thích hết thảy vào trong u cốc ấy. Dòng nước ấm bắn thẳng vào nơi nhạy cảm của thiếu nữ. Lúc này nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt cô!

Nhưng anh không tha, cứ làm tiếp tục đến 7 giờ sáng. Cô không chịu nổi nữa mà ngất đi, nhưng rồi bị cơn đau kéo lại hiện thực mà tỉnh dậy, liên tục đến sáng thì chẳng còn sức để mở mắt.

Người đàn ông nằm bên cạnh ôm cô, trong mắt đang chất chứa tâm sự gì đó! Anh bây giờ đang tự thể rằng dù có thế nào cũng sẽ không để cô rời khỏi anh! Cả đời này cô định sẵn chỉ có thể ở bên cạnh anh! Dù có như thế nào thì cô cũng phải ở bên anh, cho dù là giam cầm cô cả đời! Cũng không cho cô rời khỏi anh! KHÔNG BAO GIỜ!!!