Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 45: Mơ đi!




Cô bị "cưỡng ép" đưa vào nhà. Cả hai người kia khi đưa được cô vào nhà thành công thì chạy vọt ra ngoài. Vừa chạy vừa thầm tạ ơn trời.

Cô hậm hực ngồi ở sô pha. Đến cả cái gối cũng không tha, cô lấy cái gối đập mạnh xuống, cô còn tưởng tượng cái mặt anh là cái gối mà nắm chặt tay lại đánh mạnh xuống cái gối đó. Người làm xung quanh thấy cảnh này cũng bó tay, giận gì mà giận dữ vậy trời!

Lúc này một cô gái mang tạp dề đi ra, tiến gần lại chỗ cô nói: "Phu nhân à, người bình tĩnh lại chút đi, hay là ăn sáng trước đã nha!"

Cô quay mặt ra nhìn cô gái đó, nói: "Đừng có gọi tôi là phu nhân, tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi! Ăn sáng gì đó thì..."

"Ục ục"

"...." chữ bỏ còn chưa nói ra thì tiếng bụng đói reo lên.

Cô gái đó nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Phu nhân à, nếu người đói rồi thì vào trong ăn sáng đi, nhịn ăn sáng không tốt đâu."

Cô cũng hết cách, đói thiệt rồi!. Thôi kệ, ăn trước cái đã, ăn rồi mới có sức trốn đi chứ!

Cô đi vào phòng ăn, lúc này phòng ăn cũng chả có ai ngoài cô và cô gái đó. Cô lấy dĩa thức ăn vừa mới ra lò, ăn ngon lành.

Thức ăn ngon làm cho tâm trạng cô tốt lên, đúng là làm gì thì làm nhưng có thực mới vực được đạo! Quả là ông bà nói không sai!

Đang ăn thì cô lại để ý đến cô gái đó, cô nuốt xong thức ăn trong miệng rồi hỏi: "Nhìn cô lạ quá, cô là người mới à?"

Cô gái đó đáp: "Vâng ạ! Tôi có sai sót gì xin phu nhân chỉ bảo ạ!"

Cô đáp: "Cô đang sai đấy!"

Cô gái đó lập tức lúng túng nói: "Sai.. Sai gì ạ?"

Cô nói: "Đừng có gọi tôi là phu nhần."

"Nhưng... Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả." Cô gái đó chưa nói hết thì cô đã ngăn lại.

Cô nói tiếp: "Cô tên gì thế?"

Cô gái đó đáp: "Thưa phu, à không, tiểu thư tôi tên là Đô Nguyệt Nhi, tiểu thư có thể gọi tôi là Nguyệt Nhi ạ"

Cô gật gật đầu nói: "Tên đẹp đấy! Tôi tên là Tần Minh Thư, cứ gọi là Minh Thư, không cần phải xưng tiểu thư hay phu nhân gì cả!"

Nguyệt Nhi gật đầu thu nhận lời nói của cô.

Cô nói: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Nguyệt Nhi nói: "Tôi năm nay 24 ạ"

Cô nói: "Ố, vậy là cô nhỏ hơn tôi 3 tuổi, tôi 27 rồi! Nếu cô không phiền thì làm chị em với tôi, được không?"

Nguyệt Nhi đáp: "Được chứ ạ, được làm chị em với tiểu thư là niềm vinh hạnh của tôi, sao mà phiền được chứ!"

Cô "ừm" một tiếng, nói tiếp: "Từ nay cứ xung chị em hoặc tên, đừng có tiểu thư nữa."

Nguyệt nhi đáp: "Vâng ạ!"

Lục thị.

Anh ngồi trên ghế cứ xoay qua xoay lại, hiểm khi thấy Lục tổng lại như vậy, đã thế gương mặt còn lộ rõ nét mệt mỏi, hai hàngongf mày nhíu chặt lại.

Anh thở hắt ra một hơi, lấy tay xoa xoa hai thái dương. Lúc này điện thoại reo reo lên hồi chuông, anh cầm lên nhìn cái tên trên máy rồi bất máy.



Giọng nói làm biếng cất lên:

"Alo"

"Sao thế? Gặp lại tôi mà mệt thế à?"

Anh nói: "Ừ"

Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, anh ta nói: "Buồn vì người ta mà lại đi đồ lên đầu tôi, cậu không thấy mình vô lý sao?"

"Nó sẽ không diễn ra nếu cậu không rảnh đến mức gọi điện cho tôi"

Anh ta nói: "Được được, cậu đúng! Tôi có bao giờ nói lại cậu đâu!"

Bên kia tiếp tục nói: "Lộ rồi à?"

Anh đáp: "Ừm"

"Khi nào vậy?"

"Tối qua"

"Ổ!"

"Vui lắm à?"

Anh ta lại cất lên giọng cười lúc nãy nói: "Coi bộ bà ấy muốn cậu cắt đứt hết quan hệ với họ rồi! Chuẩn bị tất cả mọi thứ, đẩy cậu và cô ấy vào trong rồi quay cô ấy như dễ."

"Đau đầu nhỉ?" Anh có ý châm biểm rõ nha!

"Lo chuyện của cậu đi!"

"Haha, thật tốt khi tôi không dính vào phụ nữ, không thì tôi lại giống nhau cậu, lúc nào cũng phải nhứt đầu vì ai đó!"

Anh thẳng thần cúp máy, vứt điện thoại lên bàn.

(...)

"Nè, em giúp chị chuyện một chuyện đi!"

Trong căn nhà sang trọng có hai cô gái thủ thỉ với nhà trong phòng khách.

"Chuyện gì ạ?" Nguyệt Nhi ngơ ngác hỏi.

Cô nói: "Trốn khỏi đây."

"Trốn!!!"..."Uhm"

Trời ạ, Nguyệt Nhi đột nhiên hét lên khiến cô hết hồn lấy tay chặn lại ngay.

Cô nói: "Nói nhỏ thôi! Giúp chị đi!" cô chấp tay làm hành động cầu xin Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi nói: "Chị à, tự dưng lại bỏ trốn là sao? Chả phải đang sung sướng sao?"

Cô đáp: "Em không hiểu được đâu, em chỉ cần giúp chị thôi, được không? Xin em đấy!"

Nguyệt Nhi đáp: "Nhưng mà... Giúp như nào? Bây giờ trời cũng tối rồi, em thấy... Không ổn lắm.."

Cô gõ nhẹ lên đầu Nguyệt Nhi, nói: "Ngốc quá, đã bỏ trốn là phải vào ban đêm, ban ngày làm gì được!"

Nguyệt Nhi ngượng ngùng gật đầu nói: "Nhưng mà... Giúp như nào ạ?"



Cô nói: "dễ lắm, lại đây chị nói cho nghe!"

Cả hai người thì thầm gì đó.

10 giờ tối.

"Nguyệt Nhi" đi ra ngoài, đến cổng chính thì bị 4 người hồi sáng chặn lại, hỏi: "Cô ra ngoài làm gì?"

"Tôi đi đồ rác."

Cô gái mặc bộ đồ người làm mặt đeo khẩu trang thực ra là cô! Không phải Nguyệt Nhi, cô đã đổi đò với Nguyệt Nhi, giả bộ đi đồ rác để lén ra ngoài.

Một trong 4 người họ nói: "Phiền cô bỏ khẩu trang xuống cho chúng tôi kiểm tra."

Cô nói: "Xin lỗi tôi đang bị dị ứng, không thể mở được!"

"Không sao!, mở ra một chút thôi." người đó nói lại.

Người đó định lấy tay gỡ khẩu trang cả cô ra thì...

Cô đột nhiên ho sặc sụa, cô nói: "Xin.. Lỗi .tôi... Bị bệnh... Laao..."

Cả 4 người nghe như vậy thì đứng hình! Này! Đừng đùa chớ!

Cùng lúc đó, tiếng xe phát ra! Anh về rồi!

Cô: "..." Cô cố gẳng cuối thấp mặt xuống đất đề không bị anh nhìn thấy.

Anh bước ra xe, bình thường anh cũng đâu có để ý đến mấy người làm làm gì, vậy mà hôm nay....

"Này, cô kia, đứng đó làm gì?"

Cô: "Tôi... Tôi đi đồ rác."

Anh: "..."

"Vô dụng!" anh đột nhiên vứt một câu rồi đi lại "xách" cô vào nhà.

4 người kia: "..." đang nói họ sao? Gì nữa vậy trời!!!

Anh làm sao mà không nhận ra giọng cô được chứ! Nếu anh mà về trễ chút nữa chắc là cô đã thành công bỏ đi rồi! Sáng vừa nhận được tin cô muốn bỏ trốn mà tức điên cả lên! Người phụ nữ này đúng là phiền toái mà!

Anh ép cô vào nhà rồi ép cô vào tường, lột khẩu trang cô ra nói: "Muốn trốn sao?"

"Ai cho anh quyền nhốt tôi!"

"Không cần quyền, tôi thích thì tôi nhốt! Ok"

"Anh... Khốn khiếp, tôi nhất định sẽ không ở với cái thẳng mất d*ch như anh đâu"

"Vậy à?"

Anh nhếch mép, quăng chô cô nột câu rồi bỏ đi

"Nằm mơ đi!"

C6:"..!!!!"

Chó chết nhà anh!!!!!!.