Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 47: Giam cầm (tt)




Cơn đau bụng dưới âm ỉ khiến cô tỉnh giấc, tấm màng che vẫn được khép kín ngăn không cho người trong phòng tỉnh giấc. Vẫn như thường lệ, trên giường cũng chỉ có một thân ảnh nhỏ nhoi, hơi ấm tối qua cũng biến mất.

Lần này tỉnh dậy cô vô cùng ngạc nhiên, thấy mình đã mặc đồ lại đàng hoàng chứ không phải trong tình trạng không mảnh vải che thần như trước. Quái lạ!!! Cô đang ngủ mà, tự bản thần mặc đồ được sao!

"Leng keng" cái gì chứ!!! Tay cô bị xích lại rồi!!

Một bên tay cô đã bị xích lại bởi sợi dây xích dài và to. Không nghi ngờ gì nữa, người làm ra chuyện này chắc chắn là anh ta.

Cô bực tức giật mạnh cái sợi xích đang xích ở tay mình mà thét lớn: "Tên khốn họ Lục nhà anh!!!!"

"F*ck, anh ta coi mình là gì chứ! Là chó sao mà xích lại thế này!!" Cô nói.

"cạch" cửa phòng bị mở ra, người làm thấy cô đã tỉnh dậy, liền hỏi: "Phu nhân, người đã tỉnh rồi, tôi đem bữa sáng lên cho người nhé"

Cô thấy cô người làm, liền mặc kệ cô nói luyên thuyên gì đó mà nói: "Kêu ông chủ của mấy người lên đây ngay cho tôi! Ông chủ của mấy người có vấn để về thần kinh à? Bây giờ lại thêm mù hay sao mà nhìn người thành chó rồi lại xích tôi lại thế này!!!" Cô xả một tràng ra khiến cô người làm đơ ra, từ trước đến giờ chưa có ai giám nói thiếu gia như vậy cả! Phu nhân thật "'ghê gớm"

"Tôi nói cô không nghe sao? Tại sao vẫn đứng đó, tên điên kia cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho cô gấp đôi! Mau giúp tôi gỡ cái dây xích quái quý này đi!"

Cô người làm lúc này mới hoàn hồn mà trả lời: "Phu nhân, tôi xin lỗi nhưng tôi không thể. Thiếu gia đã căn dặn chúng tôi không được tháo dây xích ra. Còn về chuyện tiền thì tôi thật sự không cần đâu ạ!"

Cô lúc này dần mất kiên nhẫn mà cao giọng: "Nè cô kia, anh ta làm ra cái chuyện khùng điên này mà cô cũng ủng hộ sao? Cô có biết ông chủ đáng kính của mấy người đã làm ra những loại chuyện gì không hả? Các người vẫn ủng hộ anh ta sao? Ha, các người không còn phân biệt trái phải hay sao hả?!!"

Đột nhiên bị mắng một trận te tua vậy khiến cô người làm không dám lên tiếng. Đột nhiên lúc này Nguyệt Nhi lại đi lên, tiếng của cô vọng xuống nhà, cô còn nghe được cơ mà!

Cô nói với cô người làm kia đi xuống, ở trên đây để cô lo.

Cô bước đến giường, ngồi xuống nói: "Chị à"



Cô nghe Nguyệt Nhi gọi liền nhìn cô nói: "Đừng nói là em cũng không cởi trói cho chị nhá? Em mà cũng đứng về phía anh ta sao?"

Nguyệt Nhi e dè nói: "Em... Xin lỗi nhưng mà... Em thật sự không thể làm trái lời của thiếu gia được.

Cô thất vọng nói: "Hơ, đến cả em cũng vậy. Bây giờ ai cũng nghe lời anh ta cả, không chịu cởi trói cho chị. Không lẽ chị phải như vầy suốt đời sao? Em nỡ nhìn chị như vầy sao, Nguyệt Nhi?" Cô lấy tay còn lại cầm tay Nguyệt Nhi lắc qua lắc lại như khẩn cầu cô giúp mình.

Nguyệt Nhi thấy vậy thì nói: "Em... Xin lỗi.... Nhưng mà chị có đói không, em mang đồ ăn lên cho chị nhé!" Nguyệt Nhi cố tình rẽ sang chủ đề khác.

Cô nhìn Nguyệt Nhi với anh mắt thất vọng nói: "Không cần đâu! Em đi xuống đi. Đề anh ta biết chị kêu em giúp chị thì anh ta lại đánh em thì sao. Đi làm việc của em đi!"

Nguyệt Nhi nghe cô nói vậy thì không khỏi đau lòng, xót cho cô. Thật ra cô cũng muốn giúp lắm nhưng mà không thể.

Thế là cả ngày từ sáng đến tối cô không chịu ăn gì cả, dù chỉ là một miếng cũng không. Nguyệt Nhi cùng người làn trong nhà đều khuyên cô nên ăn chút gì đó nhưng cô đều khước từ.

Đến gần khuya, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng của mặt trang len lỏi vào căn phòng âm u, nhân tiện còn chiếu rọi xuống khuông mặt buồn bã, vô vọng của cô. Nước mắt cô rơi xuống, mắt cô vẫn nhìn về phía anh trăng kia.

Ngay cả ánh trăng cũng thương xót cho cô! Cô cũng từng tỏa sáng như ánh trăng kia vậy, nhưng giờ đây thì....

"cạch" tiếng mở cửa lại lần nữa vang lền kèm theo giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông.

"Tai sao khong chju ลัท?"

"..."

"Tôi hỏi sao em không trả lời?"

".."

"Em câm à?"



".."

Anh hỏi tận ba lần cũng không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Anh tiến lại giường, khụy một chân lên giường, nắm lấy cằm cô ép cô xoay mặt lại nhìn mình, nghiến từng chữ nói: "Em bị câm à? Tôi hỏi sao em không trả lời hả?"

Đôi mắt vô hồn nhìn hắn, cô nhếch môi, đồi mắt lộ rõ sự khinh bỉ, nói: "Tại sao tôi phải trả lời một kẻ bệnh hoạn như anh? Anh hiểu sao?"

Anh nhìn cô rít một hơi, nhả từng chử ra: "Được lắm, nay em ăn gan hùm à? Tôi bệnh hoạn thì sao? Một người yêu một kẻ bệnh hoạn như tôi cũng bình thường sao?"'

Cô nói: "Tôi chưa bao giờ yêu anh!"

Anh nhìn cô nói: "Thế à? Cũng cứng miệng đấy!"

"Roẹt" tiếng quần áo bị xé rách vang lên, anh đề cô xuống giường, nở nụ cười quỷ dị nói: "Nếu cô nói tôi là thằng bệnh hoạn, được, tôi sẽ không phụ lòng lời nói của cô!"

Anh bắt đầu cắn xe môi cô, như thường lệ đôi môi ấy lại bật ra máu, đau rát. Anh đè hai tay cô xuống giường mà tiếp tục di chuyển đến xương quai xanh mê người, cắn mút không ngừng, tay của anh không an phận liên tục di chuyển trên cơ thể mềm mài ấy, nắm lấy hai đôi gò bồng mềm mại, bóp thành đủ hình dạng, anh tiếp tục chuyển mục tiêu sang nhụy hoa hồng hào, anh cẵn mút nhụy hoa làm cho nó căn cứng mà dựng đứng lên.

Cô từ đâu đến giờ vẫn cắn chặt răng không để phát ra âm thanh nhục nhã kia. Môi anh di chuyển từ từ xuống, mỗi nơi anh đi qua đề để lại dấu vết ám muội, đến khi môi anh di chuyển đến u cốc ấy! Anh nâng hai chân cô lên vai mình, vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng môi mút lấy u cốc, còn dùng lưỡi đưa lên xuống trước cửa u cốc.

Không những thế anh còn lấy răng cắn nó, cắn lên điểm nhạy cảm ở giữa u cốc. Cảnh tượng giờ đây thật d*m đ*ng.

Anh cứ mút rồi liếm, đưa lưỡi vào trong khuấy đảo, khi đến cực hạn, con cự long của anh đã phình to ra, gân guốc trong đáng sợ, liền cho thẳng vào trong. Lúc này lí trí của anh đã bay mất, liên tục cắm rút liên hồi không ngừng nghỉ dù chỉ là một giây. Tiếng bạch bạch vang rõ.

Anh kéo người cô ngồi dậy, ngồi lên đùi anh, rồi mạnh mẽ thúc vào trong, tư thế này khiến anh vào sâu bên trong.

Bây giờ trong phòng chỉ có tiếng thở của người đàn ông, tiếng bạch bạch phát ra từ nơi giao hợp, và tiếng leng keng của dây xích. Cả quá trình, anh điên cuồng thúc mạnh, cắm cắm rút rút không ngừng nghỉ. Cuộc ân ái kéo dài từ 11 giờ tối đền 6 giờ sáng.

Cả quá trình cô cắn chặt môi nằm im, đầu tóc bù xù, ánh mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không, đặc biệt là trong ánh mắt cô không có lấy một tia sáng hay hy vọng mà là sự trống rỗng như rơi vào một vực thằm chẳng thể nào trèo lên được. Cô như một con rối mặc cho người đàn ông này sỉ nhục cô.