Chương 11. Nhất Tự Trí Văn
Chợt vô tận chữ nghĩa từ nơi u minh, khái sáng linh hồn Tiểu Thánh, tinh thần của hắn tựa như thanh minh, không gì là không thấy, không gì là không rõ.
Tinh thần của hắn liền bị kéo vào một không gian xa lạ, trước mặt hắn là một quyển sách đang trôi lỡ lửng giữa không trung.
Hắn từ từ tiến đến, cố gắng ngước nhìn lên quyển sách, khi nhìn lên bìa sách, ký tự liền phát sinh huyền ảo, không biết trải qua bao lâu ký tự cũng hiện rõ lên bốn chữ.
“Nhất Tự Trí Văn”
Vô số sợi tuyến huyền ảo như có như không xuất hiện trước tầm mắt Tiểu Thánh. Hắn cố gắng nhìn rõ, nhớ thật kỹ, cố gắng vươn tay chạm tới nhưng không tài nào ghi nhớ, không tài nào chạm được.
Đột nhiên, quyển sách tự động mở ra, bên trong chỉ có một trang giấy cổ xưa, trên đó chỉ có một ký tự.
Tiểu Thánh thấy ký tự này rất quen thuộc lại rất xa lạ, rất hiểu nó nhưng lại không hiểu.
Chỉ một chữ nhưng nó lại diễn sinh muôn vạn chữ nghĩa, không biết không hiểu, một dòng tri thức chảy vào não hải hắn, khiến hắn đau đớn trong vô thức liền nhắm mắt lại.
Đến khi hắn mở mắt ra, hắn đã trở lại cửa hàng, nhìn vào ánh mắt trông chờ của hai người Chiêu Văn, nhớ tới tri thức hắn vừa tiếp thu liền thuận miệng nói.
- Người có ba hồn bảy vía, Tiểu Lang đã bị Hư Linh hấp thu không còn, Hoằng Chân thì đã bị lấy đi một phần hồn phách, việc này khó cứu.
Tiểu Thánh thở dài nói ra.
- Mong Tiểu lão bản, cứu hai huynh đệ của chúng ta!
Nguyễn Ma La, Chiêu Văn nghe thấy thế, hai người từ trong kh·iếp sợ thoát ra, liền quỳ xuống đập đầu cầu khẩn, hai người đã đi vào bước đường cùng, Tiểu Thánh là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
- Khí và hình thịnh thì hồn phách thịnh. Khí và hình suy thì hồn phách suy.
- Hồn là sự rạng rỡ của phách, phách là gốc gác của hồn. Phách thì âm, chủ về tiếp nhận và cất trữ nên phách có thể ghi nhớ sự việc.
- Hồn thì dương, chủ về sử dụng nên hồn có động tác và phát huy.
- Hồn và phách không thể xa lìa nhau.
- Tinh tụ thì phách tụ, khí tụ thì hồn tụ, tạo thành thân thể con người. Đến khi tinh kiệt thì phách giáng, khí tán thì hồn lìa xác mà không biết nơi nào.
Hai người Chiêu Văn, Ma La nghe Tiểu Thánh giảng đạo, hai người mờ mịt nghe lấy, nhưng vẫn cố ghi tạc trong đầu.
Sau khi nói xong, hai trăm ĐNB trong hộc tủ bay ra, biến thành nguyên khí, bị Vô sắc bảo hạp hấp thu, liền hóa thành hai giọt linh dịch.
Hai giọt linh dịch từ trong bảo hạp chuyển ngược ra xuất hiện trên tay hắn, Tiểu Thánh điểm nhẹ vào hư không.
“Hư Không Họa Phù”
Hai dòng phù văn xuất hiện lơ lửng trên không trung, Tiểu Thánh nhẹ phất tay hai phù chú bay tới trán hai người Hoằng Chân, Tiểu Lang.
- Tạ ơn lão bản! Tạ ơn lão bản!
Hai người Chiêu Văn thấy tràng cảnh trước mặt vừa kinh sợ, vừa sùng bái, liên tục tạ ơn Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh nhìn hai người bọn họ, xoay người đi lại quầy hai trăm ĐNB hóa thành nguyên khí lại bị Tiểu Thánh hấp thu.
Tiểu Thánh ngồi xuống quầy, trước mắt hắn là một sấp giấy vàng, một lông bút màu bạc, một bình mực.
Đem ngân bút thấm mực, Tiểu Thánh nhẹ nhàn đưa đầu bút rơi vào giấy vàng, tinh tế vẽ, từng đợt huyền ảo phù văn xuất hiện.
Viết xong hai tờ phù chú, Tiểu Thánh nhẹ điểm hai giọt linh dịch lên hai tấm phù, hai tấm phù lóe ra quang hoa, sau đó lặng xuống.
Tiểu Thánh thở dài, đi đến hai người Chiêu Văn đưa hai tấm phù từ tốn nói.
- Ta nói thật nếu các ngươi không tới đây, có thể tiểu tư kia tối nay sẽ c·hết, tên kia vài ngày sau cũng đi theo.
Hai người Hoằng Chân chỉ là tinh thần bất ổn, có thể nói bị điên, vẫn ăn được ngủ được làm sao c·hết.
Tiểu Thánh nhìn thấy hai người Chiêu Văn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.
Tiểu Thánh liền tiếp tục giảng đạo.
- Quản lấy phách thì hồn giữ phách.
- Hồn nóng phách lạnh, hồn động phách tĩnh, có thể lấy hồn giữ phách thì phách nhờ được giữ nên tĩnh.
- Phách lấy hồn mà có công việc.
- Cái nóng của hồn sinh ra sảng khoái, cái lạnh của phách sinh ra ấm áp.
- Hai thứ không rời nhau nên cái dương đó không nóng, cái âm đó không trệ thì đạt được hòa.
- Nếu không vậy, hồn ngày càng động, phách ngày càng tĩnh.
- Hồn ngày càng nóng, phách ngày càng lạnh. Hồn phách xa nhau vì không được hòa nên c·hết.
- Nước là 1, lửa là 2. Lấy phách chở hồn, là lấy 2 giữ 1, ắt nước lửa giúp nhau mà không lìa, do đó sống lâu
Nhìn thấy hai người Chiêu Văn ngơ ngác, liền không quan tâm nói, quản cái gì không hiểu, cứu người là được.
- Ta đã dùng Sinh Tử phù, giữ lại sinh cơ cho bọn họ, trong vòng ba năm sẽ không c·hết, không bị ma khí quấn thân.
- Đây là Chiêu Hồn phù, đem theo Hoằng Chân đang bị thiếu hồn phách, đến nơi hắn bị hút hồn mà dùng. Linh hồn nếu còn ở đó, sẽ quy vị.
- Con người này thì khó hơn, đây là Thông U phù, tên như ý nghĩa, dùng để thông u xuống âm địa, nơi linh hồn bị thất lạc, tìm hồn hắn mà trở về.
- Ta nói trước, âm địa là nới yêu ma quỉ quái sinh sống, tràn ngập ma khí, trong ba tháng, chuẩn bị đầy đủ hãy thông u.
Hai người Chiêu Văn nghiêm túc nghe Tiểu Thánh dặn dò, kích động nhận lấy hai tấm phù. Hai người lại dập đầu tạ ơn.
- Khoan đã!
Hai người Chiêu Văn đứng dậy định rời đi, thì bị Tiểu Thánh gọi lại.
- Các ngươi chưa thánh toán! Tiểu Thánh nghi hoặc nhìn hai người, ta mở cửa kinh doanh, không phải từ thiện nha, với lại đây là quy tắc của thế giới này, hàng xuất ra từ lão bản, chế tạo trong cửa hàng, không thể tặng, chỉ có thể bán nha.
Bình thường Tiểu Thánh chế tạo không tốn tiền, vì mỗi ngày Vô sắc bảo hạp đều sinh một giọt linh dịch.
Còn nếu tạo linh dịch thủ công phải hao phí một trăm ĐNB, bù không được mất.
Phải biết một tấm Khu Tà phù giá bán chỉ năm ĐNB, nếu lấy linh dịch chế tạo lổ mất chín mươi lăm ĐNB nha.
- Ngượng ngùng là chúng ta thất thố. Lão bản cho ta hỏi, bốn tấm phù này bao nhiêu tiền.