Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Loạn Thần - Ta Chính Là Lão Bản!

Chương 10. Tam Tài Phong Ma trận




Chương 10. Tam Tài Phong Ma trận

- Cái này phải bán nguyên bộ, thật chất mà nói tên của nó Tam Tài Định Linh Đinh.

Tiểu Thánh hơi suy tư nói.

- Ta đã hiểu! Phạm Ngu gật gật tỏ vẽ đã hiểu.

- Ách ta quên mất, đợi một chút.

Tiểu Thánh chợt nhớ ra điều gì, liền lây hoay tìm một quyển trục viết viết gì lên đó.

- Nếu ngươi mua thì ta tặng kèm thêm cái này.

Tiểu Thánh cười cười đưa quyển trục cho Phạm Ngu.

Phạm Ngu hứng thú cầm lấy, vừa lật ra Phạm Ngu liền ngẩn người, cùng Tiểu Thánh bốn mắt nhìn nhau.

Vì hắn nhìn bên trong ghi lại cách bố trận. Phải biết, từ thời thượng cổ trận pháp đã thất truyền, một quyển trận pháp là vô giá.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Thánh, hắn xác định đây là quà tặng kèm, không phải hắn nghe lầm.

- Nếu ngươi mua nguyên bộ này, Tam Tài Phong Ma trận sẽ thuộc về ngươi.

Thấy ánh mắt ngờ vựt của Phạm Ngu, Tiểu Thánh liền lặp lại lần nữa xác nhận.

Phạm Ngu ngơ ngát một chút, ánh mắt có chút chớp động, liền làm ra quyết định.

- Mua! Đây là ba ngàn ĐNB.



Chỉ có người ngu mới không làm ra quyết định, bỏ ba ngàn ĐNB có được ba bảo vật Thanh Đồng cấp, lại có thêm một bộ trận pháp, cuộc mua bán này, như cho.

- Đa tạ lão bản.

Tiếp nhận Tam Tài Định Linh Đinh và quyển trục, Phạm Ngu không nói hai lời, cúi người cảm ơn Tiểu Thánh.

Tiểu Thánh cũng không nói nhiều, sau nhiều lần giao dịch, hắn được những người khách hàng cúi người cảm tạ. Hắn đã rất quen thuộc, lười phải nói câu.

“ Ta và người đồng gia trao đổi, không cần cảm ơn!”

Đưa tiễn Phạm Ngu, Tiểu Thánh vui vẻ kiểm kê lại.

Những ngày qua hắn tổng cộng bán được ba Khu Tà Phù, ba Thanh Linh Hương, hai thanh Mộc Đào Kiếm, một Hôi Linh Quan, một Chiêu Hoàng Nguyên Pháp, một bộ Tam Tài Định Linh Đinh. Tổng cộng là mười ba ngàn hai trăm ba mươi ĐNB.

Trước mắt hiện tại còn bảy tờ Khu Tà Phù, bảy thanh Thanh Linh Hương, bảy thanh Mộc Đào Kiếm.

Ân! Có thể bán cho bảy người khách nữa.

-------------------

Nữa đêm, từng cơn mưa nhẹ rơi lất phất, cả tòa thành đang yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi từ mái hiên xuống đất.

Đột nhiên, một tia ánh sáng màu đỏ phát ra từ một tòa viện, xông thẳng lên bầu trời xanh, khiến đại trận lung lây như muốn đổ.

Ngay sau đó, tia thứ hai từ nơi khác bắn lên, tia thứ ba, thứ tư, ... cho đến tia thứ mười thì dừng lại.

Trong chớp mắt vô số trận văn li ti xuất hiện, chiếu sáng cả một tòa thành.



Một trận náo loạn xảy ra, bình dân sợ hãi đóng chặc cửa không dám ra. Những nguyên sĩ thì im lặng, đưa mắt ra xem xét tình huống, Tiểu Thánh cũng nằm trong số những người hiếu kỳ đó.

Hiện tượng này kéo dài hơn một khắc đồng hồ, ánh sáng màu đỏ nhạt dần sau đó biến mất, trận văn cũng từ từ biết mất theo.

Tiểu Thánh đứng lặng yên nhìn bầu trời trong chốc lát, không thấy có dị biến gì xảy ra, hắn liền đóng cửa sổ lại, lên giường nằm ngủ.

Thiếu thốn tri thức hắn không thể phỏng đoán hiện tượng đó là gì, lúc đầu hắn cứ tưởng quái dị phát sinh, nhưng mọi thứ vẫn yên tỉnh, hộ vệ Nam La Thành không phản ứng.

Hắn lấy liền làm kỳ quái.

Hiện tại, lấy thực lực của hắn cũng không dám đi đến mấy tòa viện đó xem xét, cho nên vẫn an phận làm lão bản thì tốt hơn.

Tò mò thì c·hết người, châm ngôn bất thành văn sẽ không sai.

Hôm sau, trời vừa sáng Tiểu Thánh liền dậy thật sớm chuẩn bị đi ra phường thị mua thức ăn về dự trữ.

Khi mở cửa liền giật mình. Trước mặt hắn là bốn thanh niên mặc quần áo tả tơi, còn có v·ết m·áu. Trong bốn người, có một người ngơ ngơ ngác nhìn liền biết thần trí không bình thường.

- Tiểu lão bản, là chúng ta! Chiêu Văn vội vàng nói.

- Chiêu Văn mới sáng sớm, cửa hàng vẫn chưa mở cửa.

- Chúng ta biết, chúng ta có thể đợi! Chiêu Văn gượng cười nói.

Tiểu Thánh nhìn sơ qua bốn người, nhìn đến Hoằng Chân tính thần có vẻ bất ổn, cảm giác hắn không giống như lần trước mình gặp mặt.

- Vào đi!



Bốn người Chiêu Văn nghe thế liền vui vẻ tiến vào, bốn người bọn họ đã đợi ở đây một đêm rồi.

Sau khi, từ Trương Sơn sơn mạch trở về dù đã dùng Thanh Linh Hương Tiểu Lang vẫn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn. Hoằng Chân thì lúc tỉnh lúc mơ.

Hai người Chiêu Văn đã chạy đông chạy tây tìm thầy cứu chữa nhưng vô phương, tinh thần bọn họ đã bị Hư Linh làm tổn hại khá nặng, thần tiên khó cứu.

Đêm qua, trời đêm xuất hiện ánh sáng đỏ. Hai người Hoằng Chân như bị kích thích, điên cuồng tự cắn xé bản thân mình, hai người Ma La tiến lên ngăn cản, cũng bị hai người họ h·ành h·ung.

Trời vừa sáng, Ma La đưa ra kiến nghị tới Thần Hoàng cửa hàng cầu may. Dựa vào những vật phẩm cửa hàng bán ra, hắn suy đoán, có lẽ đứa bé ba tuổi này là cao nhân ẩn thế, đang cải lão hoàn đồng.

- Có chuyện gì! Tiểu Thánh ngồi xuống quầy nhẹ nhàn nói.

Chiêu Văn run run lên, hồi tưởng lại chuyện ba ngày trước, hắn trầm giọng kể lại không dám dấu diếm.

- Ta chỉ làm lão bản, chỉ biết bán hàng làm sao biết cách trị liệu. Tiểu Thánh thầm nói trong lòng, nhìn ánh mắt mong cờ của hai người Văn Chiêu, hắn không đành lòng nói ra.

Tiểu Thánh không biết nói gì cho phải, suy tư nhìn chằm chằm hai người Hoằng Chân, mong tìm được điểm đột phá nào đó.

Không biết trải qua bao lâu, bất ngờ, Vô sắc bảo hạp trong linh đài của hắn mở ra, linh dịch hôm nay vừa mới cô đọng, theo linh đài chạy vào hai mắt.

Hai mắt Tiểu Thánh liền trong suốt vô ngân.

Hai người Chiêu Văn thấy thế theo phản xạ lùi lại mấy bước, sợ hãi nhìn Tiểu Thánh.

Tiểu Thánh kinh ngạc, nhìn xung quanh, hắn cảm thấy cảnh vật rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn thấy được từng hạt bụi trong sương sớm, nhìn lên bầu trời thấy tinh cầu đang lơ lửng.

- Cái quỷ gì đang xảy ra?

Tiểu Thánh bật thốt trong lòng, hắn cố gắng lấy lại bình tỉnh, nhìn về phía bốn người Chiêu Văn.

Hắn thấy từng bộ vị, kinh mạch, não hãi, ngay cả bảo hạp trong linh đài hắn cũng thấy. Tiểu Thánh cố gắng nhìn kỹ thêm một chút, liền thấy linh hồn của hai người Văn Chiêu đang lung lây.

Nhìn qua Tiểu Lang thì không có, liếc nhìn Hoằng Chân thì linh hồn bị khiếm khuyết đang lung lấy sắp đổ.