Chương 12. Mộng Sáng Thế
Hai người Chiêu Văn ngượng ngùng cười cười nói. Thật ra hai người tâm thế đến đây là nhờ sự giúp đỡ, trong đầu không có ý định mua hàng, ơn của lão bản bọn họ nghĩ sau này sẽ báo đáp.
Thứ hai là bọn họ từ lo lắng chuyển sang kinh hỉ, sau đó ngơ ngác nghe Tiểu Thánh giảng đạo, rồi chấn kinh, sợ hãi, vui mừng, nôn nóng khiến bọn họ không nghĩ quá nhiều.
Tiểu Thánh nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thầm thở dài nói.
- Coi như các ngươi may mắn. Lần này coi như ta hạ giá, mỗi tờ năm ĐNB, bốn tấm tổng cộng là hai mươi ĐNB.
- Tạ ơn lão bản! Hai người vui mừng dập đầu.
Phải biết lúc nãy bọn họ nhìn thấy Tiểu Thánh luyện hóa hơn bốn trăm ĐNB để chế tạo phù. Bây giờ giá bán như cho, không mừng mới lạ.
Không phải bọn họ da mặt quá dày, không biết ngượng mà nhận lấy. Nhưng bọn họ thật sự quá nghèo, bốn người đi, hai người trọng thương không biết sống c·hết, lại hao mất hai Thanh Linh Hương, một Khu Tà Phù, nhưng chỉ đem về một hồn ngọc Hư Linh cấp, giá bán chỉ năm mươi ĐNB.
Khi hai người Chiêu Văn đưa tiền, xoay người rời đi, thì lại bị Tiểu Thánh gọi lại.
- Khoan đã!
Tâm trạng hai người Chiêu Văn sụp đỗ, không lẽ lão bản đổi ý, hai người sợ sệt nhìn Tiểu Thánh.
- Khi nào xử lý mọi chuyện xong xui, tới dọn giúp ta cái kho. Tiểu Thánh cười nói.
- Vâng! Vâng lão bản. Hai người Chiêu Văn gật gật đầu nói, không thấy Tiểu Thánh phản ứng, liền nhánh chóng rời khỏi, sợ Tiểu Thánh đổi ý.
Tiểu Thánh lòng đầy vui vẻ, nhờ bọn Chiêu Văn hắn lại phát hiện công dụng mới từ linh dịch, ngoài cường hóa vật phẩm, còn có thể cường hóa bản thân.
Có thể tự tạo linh dịch, không cần bị động đợi linh dịch, dẫn đến thiếu hàng hóa bán.
Ân! Ân! Không tệ!
Tiểu Thánh lấy làm vui vẻ, rời khỏi cửa hàng đi mua lương thực, trong miệng lầm bầm châm ngôn.
Sau khi mua đồ quay về thì thấy có khách đứng trước cửa.
Khi đến gần thì mới biết là hai người Chiêu Văn và Ma La.
- Sao hai người lại tới rồi! Tiểu Thánh nghi hoặc hỏi.
- Lúc nãy vội quá, chúng ta quên mua. Ma La tiến lên cười cười nói.
- Vào đi! Tiểu Thanh liếc nhìn hai người Ma La e dè, ngại ngùng như thiếu nữ, hắn liền không quan tâm đi vào.
- Lão bản, chúng ta lấy hai Khu Tà Phù, hai Thanh Linh Hương, một thanh Mộc Đào Kiếm. Đây là bảy mươi ĐNB.
Ma La tiến tới quầy, đưa tiền cười nói.
- Đây! Của hai ngươi! Đa tạ đã ghé ủng hộ.
Tiểu Thánh không nhiều lời, đưa vật phẩm cho bọn họ, hai người Chiêu Văn vui mừng nhận, cảm ơn liên tục, sau đó liền rời đi.
Ma La vui mừng ôm thanh Mộc Đào Kiếm xem như báu vật, yêu thích không buông. Chiêu Văn đưa ánh mắt hâm mộ, trong lòng thầm kiên định, phải kiếm đủ tiền, sắm cho mình một thanh.
Hiện tại, trong tiệm chỉ còn lại sáu thanh, lão bản bán hàng quá rẻ, tuy trong hẻo lánh, nhưng danh tiếng sẽ ngày càng lan xa, tới lúc đó, chưa tới lượt hắn mua.
..............................
Một đêm yên tỉnh, Thần Hoàng cửa hàng, Tiểu Thánh đang nằm ngủ trên giường.
Một mảnh không gian trắng xóa.
Hết thẩy đều không.
Tiểu Thánh không còn nghe đến bất luận âm thanh gì nữa, phảng phất như người bị điếc, cũng không cảm giác được bất kỳ vật gì, không đau đớn, không mệt mỏi, ngay cả thân thể cũng giống như không còn thuộc về hắn.
Hắn quá mệt mỏi, không còn một chút ý chí cầu sinh nào, vì hắn đã sống một mình quá lâu rồi.
Thống khổ là gì hắn không biết, thể xác cùng linh hồn bị giày vò như thế nào hắn không còn quan tâm, hắn chỉ muốn ngủ, một giấc ngủ mà không bao giờ tỉnh dậy.
Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, hoặc là nói, nơi đây đã không có khái niệm về thời gian, không có quy tắc thời gian.
Không biết thời gian đi qua bao lâu.
Ý thức của hắn chậm rãi khôi phục. Tiểu Thánh mở to mắt, hắn lẳng lặng nhìn vào khoảng không trắng xóa.
Có thể nói, nơi này không phải không gian, hắn cảm giác không thấy có bất kì thứ gì, hai chân đạp vào khoảng không, không có cách nào mượn lực, nhưng chỉ cần tâm thần khẽ động, hắn muốn đi chỗ nào liền có thể bay tới chỗ đó.
Thế nhưng vô luận hắn bay đi nơi nào, ngoại trừ màu trắng, vẫn là màu trắng.
Ngay cả không khí cũng không có, phảng phất như hắn đang ở trong một viên cầu màu trắng, mà viên cầu này vô biên vô hạn, trừ hắn, không còn bất luận vật chất gì khác.
- Nơi này là nơi nào?
Tiểu Thánh đưa ánh mắt mờ mịt tự hỏi lần thứ hai, nhưng vẫn là không có đáp án.
Qua một khoảng thời gian dài, từ tâm trạng vô cảm hắn bắt đầu xuất hiện tâm trạng lo lắng, sự vật sự việc không biết mới là đáng sợ nhất, tĩnh mịch mới là đáng sợ nhì.
Không ai giải đáp cho hắn đây là đâu, nơi đây vẫn là một mảnh trắng xóa, không có bất kì vật chất khác, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Không biết đi qua bao lâu, hắn đã trôi đi rất lâu nhưng vẫn không đến cuối cùng, cũng không có gặp được bất kì một sinh linh nào khác, phảng phất như nơi này chỉ có hắn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Năm ngày.
…
Trăm năm.
Ngàn năm.
Trăm ngàn năm.
Thời gian đã trôi qua, nhưng hắn vẫn không biết đã trôi qua bao lâu. Hắn chỉ biết tâm trạng của hắn từ vô cảm, chuyển sang lo lắng, hoảng sợ, khủng bố, tuyệt vọng và bây giờ là c·hết lặng.
Theo thời gian trôi qua như không đáng giá, kí ức của hắn ngày càng mờ nhạt. Đối với hắn quá khứ là gì, hắn đã không biết khái niệm về nó, quá khứ đang từ từ phai nhạt, không đến ngàn năm hắn liền đã quên đi quá khứ.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua vô hạn.
Trăm năm.
Ngàn năm.
Một trăm ngàn năm.
Một trăm triệu năm.
Chợt hai mắt mở ra trong con ngươi đen tuyền ấy dường như đang ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi. Hắn đứng dậy, trôi nỗi giữa không gian trắng xóa, hắn đưa tay vào khoảng không, năng lượng thân bí ào ạt đổ dồn về lòng bàn tay.
Ngay lập tức không gian sinh ra ba động, ngày càng mãnh liệt, liên tục xuất hiện các gợn sóng.
- Xuyên qua.