Chương 6: Nhân Gian Ấm Lạnh
Thiên phú mỗi người có được cũng phân cao thấp, cụ thể Trần Ân không phải rất rõ ràng, chỉ biết tại Bắc Ninh thành thiên phú được phân chia ra bốn cấp độ : C - B - A - S cấp.
C cấp thiên phú thuộc phạm trù thông thường, người bình thường cố gắng cũng có thể thông qua rèn luyện mà đạt được, nên C cấp hay bị gọi đùa là bình thường cấp.
B cấp thiên phú là thuộc về hi hữu, loại này thiên phú thuộc về liên quan đến tinh thần hoặc thân thể dị biến sơ bộ ứng dụng, có thể không phải rất mạnh nhưng thuộc về phạm trù có luyện tập cũng rất khó sở hữu loại này. Mà Trần Ân [nhất tâm nhị dụng] thiên phú thuộc về B cấp.
A cấp thiên phú liên quan đến nguyên tố thao túng, tinh thần can thiệp, vật lý cường hóa….tóm lại đây đã là tương đương mạnh mẽ, mà tiềm năng to lớn.
S cấp thuộc về tự nhiên chưởng khống, khái niệm can thiệp, vận mệnh nhân quả, thời không luân hồi….chính là nghịch thiên chủng loại thiên phú, mà Trần Ân cái thứ nhất thiên phú [hư vô hóa] là cấp S phạm trù, nó liên quan đến không gian ứng dụng lĩnh vực.
[Hư vô Hóa lv.1] : Đem nguyên lực bao bọc toàn thân có thể để thân thể tiến vào hư vô không gian, tại trạng thái hư vô không thể tiến hành công kích, có thể di chuyển, có thể quan sát thế giới bên ngoài.
Dĩ nhiên, [hư vô hóa] cũng có điểm yếu, chính là không gian hư vô bài dị phản ứng, nếu Trần Ân dừng lại tại trong hư vô không gian quá lâu khi thân thể quay về hiện thực sẽ mang theo hư vô khí tức dẫn đến bị Lam tinh quy tắc bài xích, hậu quả là bị rơi vào [bóng đè] trạng thái, tinh thần lúc nào cũng như bị quỷ đả tường, hơn nữa cái debuff này còn kéo dài thật lâu, điểm yếu khác là không cách nào che lấp không gian ba động, không thể xuyên tường.
Nhưng những khuyết điểm trên cũng không thể che lấp sự ưu việt của thiên phú [hư vô hóa] đây là bảo mệnh thần kỹ, chỉ cần Trần Ân chính mình không tìm đường c·hết, vậy thì sẽ rất khó b·ị t·hương tổn. Đương nhiên cũng không có tuyệt đối, nếu Trần Ân gặp phải kẻ thù nhanh đến mức vượt qua hắn phản ứng tốc độ thì hắn chưa kịp trốn cũng đã bị g·iết rồi, vì [hư vô hóa] phát động cần để nguyên lực bao phủ toàn thân nên sẽ phải tốn ít nhất 3 giây trì hoãn, mà giao chiến bên trong, với cao thủ thực sự thì 3 giây là quá nhiều rồi.
------------------------------------------------
“Người so với người tức c·hết người a!”. Trần Ân than thở.
Hiện tại, ở Trần Ân trong mắt Đông Lâm thằng này tuyệt đối là trong truyền thuyết con nhà người ta. Cái tên này mới mười sáu tuổi nhưng người lại tốt tính cách khá yên tĩnh, không ưa thích nói dông dài, dáng dấp lại cao đến một mét tám, cha mẹ đều là nhân vật có thực quyền, rõ ràng là nhân vật chính mô bản mà.
Một bên Đông Lâm nghe vậy đắc chí cười vài tiếng, dù sao vẫn là thiếu niên mười sáu tuổi, thức tỉnh nghịch thiên thiên phú ai không muốn cùng bạn bè khoe một chút. Nhưng cũng không có tiếp tục nói ra thiên phú của mình là cái gì. Không phải Đông Lâm mình muốn giấu diếm, mà là cấp S thiên phú đã bị quan phương Bắc Ninh thành đưa vào “đặc cấp” hồ sơ, mà “đặc cấp” hồ sơ chỉ có mấy vị đứng đầu Bắc Ninh mới có tư cách xem xét, người biết càng ít càng tốt, miễn cho ngộ hại bạn bè.
“Đều đã thức tỉnh thiên phú, còn nửa năm chuẩn bị thi nguyện vọng, ông có kế hoạch gì không?”. Lúc này Đông Lâm lại hỏi, sắc mặt có chút chờ mong.
Hai người bọn hắn cũng không thích la cà bên ngoài, lúc này lại sắp tới 11 giờ trưa rồi, nên cùng đi ra toa xe tốc hành, dự định ai về nhà nấy.
“Kế hoạch cụ thể thì không có, tôi dự định đi đăng ký thợ săn tư cách, sau đó lại luyện chút kỹ năng khắc văn rồi.”
Trần Ân trả lời, hắn không quan sát vẻ mặt của Đông Lâm, mà đang nhìn dòng người xung quanh. Lúc này những người thành công thức tỉnh thiên phú thì vẻ mặt có tự tin trấn định, có vui cười hớn hở, có không nhịn được đang báo tin vui cho người nhà, mà một bên thì đám người thức tỉnh thất bại vẻ mặt như đưa đám, có người thậm chí khống chế không được cảm xúc mà khóc rống bên đường.
Dòng người không hẹn mà cùng tách ra hai bên, một bên của người thành công một bên của kẻ thất bại, lẫn nhau không tiếp cận. Nhìn cảnh này Trần Ân trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Hắn biết đây chính là bước đầu của sự phân chia giai cấp rồi, kẻ thất bại sẽ thành giọt nước trong dòng lũ thế gian, bị cuốn theo vòng xoáy cuộc sống. Mà kẻ thành công thì triển khai một cuộc đời
mới càng phấn khích hơn, tiếp cận với thế giới càng lớn hơn, càng có nhiều tài nguyên hơn. Thế giới này là như vậy hiện thực, mà tại Lam tinh nơi mà nhân loại chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững gót chân, sự phân hóa này càng rõ rệt. Đương nhiên, tại khu Bắc Ninh này, quan phương là có ban bố dự luật nghiêm cấm người siêu phàm vô cớ đả thương người thường đấy.
Chỉ là không thức tỉnh thiên phú cũng không đồng nghĩa với việc không thể trở thành người tu hành, bọn họ vẫn có thể tu luyện nguyên lực hoặc hồn lực, dù sao đây là mỗi người bẩm sinh có thể sử dụng năng lực, không có quá cao ngưỡng cửa. Nhưng bọn họ so với người thức tỉnh thiên phú lại kém một chút ưu thế, ở chỗ khi tiến vào thứ nguyên bí cảnh, cơ hội sống sót không cao mà thôi. nên các học viện khi tuyển sinh thường ưu tiên người đã thức tỉnh thiên phú, dù sao tài nguyên là có hạn.
“Bây giờ mới là tháng 3, học viện chiêu sinh là tháng 9, từng đấy thời gian không lẽ ông định trốn ở trong nhà suốt ? nếu không có gì làm thì qua nhà tôi đi, chúng ta cùng luyên tập đặc huấn chuẩn bị cho kỳ thi.” Khi nói lời mời này Đông Lâm sắc mặt có chút vui vẻ, nhưng là vui trên nỗi đau người cùng gặp họa.
“Hơ, được thôi.” Nghe vậy Trần Ân cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, dù sao đã không phải lần đầu đến nhà Đông Lâm cùng hắn trau dồi kiến thức, học tập kỹ năng.
Hắn cùng Đông Lâm sở dĩ có thể trở thành bạn bè một phần vì Đông Lâm tính cách dễ gần, người thích yên tĩnh. Còn vì hai người có cùng sở thích và mục tiêu là trở thành tạp sư, còn rất cố gắng vì mục tiêu này, tại một đám thiếu niên 15 -16 tuổi trong trường, hai người này xem như trưởng thành sớm rồi lại có tiếng nói chung.
Trần ân là mang cảnh giới trầm ổn của người trung niên trong thân xác trẻ con.
Mà Đông Lâm thuần túy là trưởng thành sớm, tại trong nhà có cha mẹ quan hệ rộng, thấy nhiều biết nhiều nên già trước tuổi thôi.
Nói chuyện một lúc đã đến ga xe, Trần Ân ở phía bắc, Đông Lâm nhà ở phía nam, càng gần sát tòa thị chính trung tâm thành Bắc Ninh một chút. Nên hai người cũng không đi cùng chuyến tàu.
Viu viu viu….xe tốc hành bay lượn tại không trung, mang ra từng tiếng gió.
Ngồi trong toa xe, nhìn ra ngoài cảnh vật bên ngoài xoạt xoạt qua khung cửa, nhìn qua tòa thành thị mình đã ở mười năm qua,Trần Ân trong lòng bình thản.
Hắn không đối với Lam tinh nhân tộc có lòng trung tâm hay trung thành, nhưng hắn thích Bắc Ninh thành này, vì ít nhất nó đã cung cấp cho hắn mười năm thời gian khá yên ổn, môi trường học tập vỡ lòng tương đối công bằng, để hai người ông cháu bọn họ tại thời đại vạn tộc san sát này có một nơi an toàn sinh sống. Cùng ông nội Trần Hành sống qua mười năm, Trần Ân sớm đã coi ông lão như người thân của mình, cũng là người duy nhất hắn quan tâm lo lắng tại Lam tinh xa lạ này.
Cái này rất tốt.