Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 5: Thức Tỉnh (4)




Chương 5: Thức Tỉnh (4)

Bên trong tinh thần thế giới.

Trần Ân ý thức đang cùng một đoàn sáng liên hỗ cùng một chỗ, đoàn sáng này theo Trần Ân tìm hiểu được thì nó gọi thiên phú hạt giống.

Thông thường mà nói thức tỉnh thất bại có vài loại khả năng.

Phổ biến nhất là một người tại trong nghi thức khi không cách nào tìm được chính mình thiên phú hạt giống hay ý thức không đủ mạnh để tại trong tinh thần thế giới bên trong kịp thời tìm đến thiên phú hạt giống. Còn lại là sinh ra đã bị tinh thần tật bệnh hoặc tinh thần không ổn định người, tinh thần hỗn loạn là không cách nào bảo trì ý thức. Cho nên, để đảm bảo nhất định tỷ lệ thành công, cần người thức tỉnh phải có tương đương thành thục ý thức để không bị thất lạc tự mình tại trong tinh thần thế giới, mà tốt nhất là từ 15 - 16 tuổi mới tiến hành thức tỉnh thiên phú.

Mà hiện tại Trần Ân đã kịp thời tìm đến thiên phú hạt giống của mình.

Cho nên hắn đang đợi.

Tại tinh thần thế giới bên trong, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Bỗng nhiên, tại tinh thần thế giới yên tĩnh, tại Trần Ân ý thức trong tầm nhìn.

Một nhánh tựa cây khô già nua, từ hư không duỗi ra, nhanh chóng kéo đến trước mặt Trần Ân.

“Cuối cùng cũng xuất hiện, ta còn tưởng ra sự cố đâu!”.

Trần Ân trấn định tự nhiên nhìn lấy một màn này, hắn biết thời khắc tiếp theo mới là quyết định thiên phú có thể hay không thức tỉnh.

Nhánh cây già cỗi không chút lá này chính là liên thông đến căn nguyên thiên phú cây con đường.



Khái niệm tồn tại căn nguyên là không có chân chính hình thái, chỉ cần người tiếp xúc nghĩ là dạng gì thì nó mang hình dạng đó, vô hình vô chất mà thiên biến vạn hóa.

Không ai biết từ khi nào, căn nguyên thiên phú được mọi người thống nhất làm “cây” hình thái cũng rộng khắp sử dụng. Cho nên tại Trần Ân hiểu biết nó là cây, vậy thì nó mang cây hình thái duỗi đến trước mặt hắn.

Cũng không đợi hắn kịp có động tác gì, thì ý thức tầm nhìn đã bị hút vào nhánh cây, thời điểm này Trần Ân ý thức đã không còn ở trong thế giới tinh thần của mình, mà đang bị kéo đến nơi khác.

Cành cây lực “hút” kéo lấy trần Ân ý thức, tốc độ nhanh đến mức tầm mắt bên trong chỉ thấy vô số điểm sáng xoẹt xoẹt mà qua, tựa hồ xuyên qua vô tận ngân hà biển sao, lộng lẫy mà uy nghi, tựa như xuyên qua vô hạn không gian trùng điệp.

Mà Trần Ân ý thức cũng không có tâm tình mà du lãm ngân hà, hắn chỉ cảm thấy ý thức vì rời xa thân thể mà đang từng chút xuy yếu cùng tan rã, tại bị lôi kéo quá trình bên trong tinh thần trở nên mỏi mệt mà uể oải. Hắn hoài nghi không biết chính mình có kiên trì đến khi đạt được thức tỉnh không nữa.

Mà khi Trần Ân ý thức bị nhánh cây “phụt” ra lúc, hắn tầm nhìn bên trong là một khổng lồ thân cây đứng sừng sững tại trong hư không,rễ cây hư ảo mờ mịt lại chằng chịt khắp nơi liên thông không biết nơi, thân cây thẳng tắp to lớn bàng đại chọc thẳng lên trên nhìn không thấy điểm cuối, toàn bộ phiên phú cây lấm ta lấm tấm tinh hà, một khắc này nó tựa như vũ trụ ảnh thu nhỏ.

Trần Ân tại nó trước mặt giống như hạt cát so với đại thụ, hắn sững sờ mà nhìn lấy một màn này, bị sự hùng vĩ của cảnh vật trước mắt làm cho kinh diễm không nói nên lời, mặc dù Trần Ân biết hình ảnh mà mình nhìn thấy chỉ là sự chủ quan về hiểu biết của bản thân đối với căn nguyên thiên phú thôi, đây có lẽ cũng không phải thật sự tồn tại một cái cây như vậy.

Thiên phú hạt giống lúc này tự động bay ra, tựa như đứa trẻ gặp được mẹ đang mong muốn trở về nhà, Trần Ân không có cản, mà tùy ý nó bay hướng căn nguyên thiên phú thụ, sau đó hòa vào bên trong căn nguyên thiên phú cây, hắn nhìn lấy tình cảnh này trong lòng thấp thỏm.

[Dung nhập thành công]

Âm thanh bỗng nhiên vang lên, để Trần Ân tinh thần thả lỏng thở nhẹ một hơi, trước đó hắn đã có [hư vô hóa] thiên phú nên không biết có được thiên phú cây công nhận đến hai thiên phú hay không, dù sao căn nguyên thiên phú cây hắn chỉ là nghe qua cũng không biết nó bản chất như thế nào, hoạt đông ra sao.

Còn chưa kịp tỉnh hồn thì cảm thấy ý thức đang bị lôi kéo trở lại trong thân thể, quá trình thức tỉnh diễn ra thuận lợi hơn chính mình dự kiến, căn nguyên vậy mà mở ra thiên phú thứ hai, ở bị lôi kéo quá trình bên trong hắn loáng thoáng nghe thấy không chút nào tình cảm âm thanh.

[Công chứng hoàn tất]



[Đã ghi vào căn nguyên]

[Thiên phú : nhất tâm nhị dụng]

[Đang cắt ra kết nối….cắt ra hoàn tất]

-----------------------------------

Trần Ân mở choàng mắt ra, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Bắn vào mắt là ánh sáng trắng của gian phòng, lúc này 6 thanh kim loại vòng cung đã ngừng lại ở giữa không trung, không tiếp tục phát ra ba động, ánh sáng của phù văn bên trên cũng có vẻ mờ hơn môt chút. Lại nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Làm tốt lắm! Nghi thức hoàn tất.”

“Thuận lợi hoàn thành!”

Lúc này một người nam nhân ở góc phòng hướng trong tay hồ sơ nhanh chóng ghi chép gì đó, Trần Ân hiện đứng vị trí bình đài cao hơn hắn một chút nên liếc sơ qua, bên trong tay đối phương đang cầm giấy tờ có hình của mình ở góc trái, nên Trần Ân đoán đó có thể là hồ sơ lý lịch của bản thân.

Ghi chép hồ sơ nam là người bị cận, mang hai cái kính dày như đít chai, lúc này đối phương cũng ngoắc tay ra hiệu Trần Ân tới gần mình.

Mà góc phòng một bên khác mang bao cổ tay nam thì đang ngồi trên ghế dựa, sắc mặt có chút mỏi mệt, tư thế nghiêm chỉnh hai mắt nhắm nghiềm, xem ra đang bình khí nghỉ ngơi, Trần Ân nghĩ một chút suy đoán do liên tiếp thôi động tạp bài thực hiện nghi thức thì cho dù là cường giả cũng phải mỏi mệt.

Đợi khi Trần Ân đến gần chưa kịp hỏi gì, hồ sơ nam đã trực tiếp cùng hắn đối thoại.



“Trần Ân, cậu thiên phú là [nhất tâm nhị dụng] là không tệ thiên phú, rất có tiềm năng trở thành tạp sư.”

“Đây là giấy chứng nhận đã hoàn thành thức tỉnh thiên phú.”

“Cậu hướng phía trước đi tới, bên đó là cửa ra phía ngoài hội trường.”

Hồ sơ nam trong khi nói chuyện còn đồng thời quan sát mà nhìn Trần Ân một chút, hắn cảm thấy người trẻ tuổi này tâm tình rất bình tĩnh có chút trưởng thành trầm ổn khí chất, vui buồn không lộ ra ngoài loại này. Hắn tham gia công việc nghi thức này đã bốn năm, trong quá trình đó chứng kiến qua vô số người trẻ tuổi vì thức tỉnh mạnh mẽ thiên phú mà hưng phấn, vì thất bại mà đau khổ khóc lóc, nói là duyệt qua chúng sinh bách thái cũng không quá. Còn thiếu niên tên Trần Ân này lại không chút nào cảm xúc là hắn rất ít gặp trường hợp nên để hắn có chút ấn tượng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Mang theo giấy chứng nhận Trần Ân đi theo đối phương chỉ dẫn tiến về phía ngoài, trong lòng lại đang cảm thán nhân viên làm việc thật quá hiệu xuất nhanh gọn, không có chút nào rườm rà quan liêu, không chút nào bắt chuyện viễn vông ý tứ. Vì thấy đối phương có tâm với công việc như vậy nên Trần Ân cũng tôn trọng bọn họ, không có nói nhiều lời khách sáo vô ích.

Đi được một đoạn hành lang thẳng tắp, đến tới bên ngoài hội trường, Trần Ân nhìn thấy Đông Lâm ngồi trên băng ghế đá đang lật xem báo, xem ra là đang đợi mình.

Đông Lâm đang lật báo giải trí, phát hiện Trần Ân cũng đã ra ngoài rồi, đang hướng chính mình đi tới, gập lại tờ báo, trực tiếp đứng lên, hắn không dông dài mà trực tiếp vào chính đề hỏi.

“Làm sao rồi? có thuận lợi không?.”

“Tôi thành công thức tỉnh thiên phú là [nhất tâm nhị dụng] còn ông?”

“Hắc hắc”. Nghe thấy Trần Ân hỏi lại Đông Lâm thần bí cười hai tiếng, quay đầu ngó xung quanh một chút thấy không ai ở gần nên nhỏ giọng nói.

“Tui thiên phú là đặc cấp!”

Lần này nghe thấy hai chữ đặc cấp Trần Ân kinh ngạc há to mồm nhìn xem Đông Lâm.

“Vậy mà lại là đặc cấp! ác! nếu vậy cũng đừng nói ra thiên phú rồi, tui không muốn nghe.”

Không phải Trần Ân ghen tỵ vì bạn bè thức tỉnh thiên phú tốt hơn mình, mà là “đặc cấp” hai chữ này liên quan thật sự là phiền phức.