Chương 7: Quá Khứ
Trung tâm tòa thị chính của thành Bắc Ninh.
Trong một văn phòng làm việc nào đó.
Một người đàn ông ngồi giữa bàn làm việc lớn hình chữ nhật, là một người trung niên mái tóc có chút hoa râm mặt chữ điền khoảng 50 tuổi, lúc này đang chăm chú xem xét trên bàn, phía trên bàn là năm chồng chỉnh tề các loại giấy tờ cùng hồ sơ gần như đem mặt bàn toàn bộ chiếm dụng.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” . ngồi tại bàn làm việc lật xem hồ sơ người không nhìn vào cửa phòng, ông ta biết là ai, chỉ nói một tiếng nhàn nhạt.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Bước vào cửa là một người có thân hình cao lớn cỡ một mét chín mươi, thân hình vạm vỡ, trong ngực còn ôm một chồng hồ sơ bìa ngoài giống như mớ đang đặt trên bàn làm việc. Anh ta đi thẳng tới bàn đặt nó xuống.
“Bác Quân, đây là phần hồ sơ cuối cùng của ngày thức tỉnh rồi.”
“Ukm, làm tốt lắm thư ký Nghiệp, trước báo cáo cho tôi một chút năm nay có bao nhiêu người thức tỉnh thiên phú cấp A và S đi.” Trung niên nhân gọi được bác Quân này nhìn xem năm không hiện tại là sáu chồng hồ sơ cao gần như vượt qua đầu mình có chút ngán ngẩm.
Bọn họ thuộc về bộ môn đặc thù gọi “nhân tài tiềm năng” trực tiếp dưới quyền thành chủ, chỉ có mười người nhưng công việc lại cực quan trọng, phải được thành chủ cực kỳ tín nhiệm người mới có thể vào tiểu tổ này. Công việc của bọn họ bao gồm tổ chức thức tỉnh thiên phú, chỉnh lý hồ sơ phân loại thiên phú tiềm năng, lựa chọn người có thiên phú thích hợp với chiến đấu hoặc hậu cần, chiêu mộ nhân tài dự bị.
Mà người trung niên gọi Phùng Quân là đương nhiệm tổ trưởng, ở vị trí của ông ta dĩ nhiên không cần trực tiếp thực hiện các quy trình trên, chỉ cần biết cấp dưới đưa ra kết quả, chịu trách nhiệm đưa ra quyết định cuối cùng là được.
Thư ký gọi Phùng Nghiệp cũng là tiểu tổ thành viên, kiêm bảo tiêu của Phùng Quân, sẵn đây giới thiệu thành chủ gọi Phùng Hải. Ha hả, công việc quan trọng như vậy đương nhiên phù xa không chảy ruộng ngoài rồi, trong này quan hệ dây mơ rễ má sau lại nói.
“Lần này nghi thức diễn ra khá thuận lợi, không có xảy ra ngoài ý muốn.”
“Hiện tại trải qua sơ bộ dò xét cũng thành lập hồ sơ như sau : lần này thức tỉnh thành công có 3216 người, có cấp B thiên phú 559 người, cấp A 22 người, cấp S 5 người.”
“trong đó B cấp có 121 người có chiến đấu thiên phú, 438 người có hậu cần thiên phú. A cấp có 9 người có chiến đấu thiên phú, 13 người có hậu cần thiên phú. S cấp có 3 người có chiến đấu thiên phú, 2 người có hậu cần thiên phú.”
Phùng Nghiệp dừng một chút lại nói, thần sắc có chút bất đắc dĩ.
“Có một người là của Đông gia, gọi Đông Lâm có thiên phú S cấp.”
Nghe vậy Phùng Quân kinh ngạc sửng sốt một chút, trong tay cầm bút trực tiếp bị bẻ gãy làm hai nửa.
“Ha ha, Đông lâm là con trai của Đông Sơn à!”
“Cha là cấp A thiên phú, con là cấp S, hai cha con này là muốn nghịch thiên đi!”
“Nhìn tình hình này Đông gia là muốn quật khởi sao, a, được rồi dù sao cũng không liên quan đến ta, để cho lão già đó đau đầu đi.” Phùng Quân uống một hớp trà nguội ép ép sợ giọng nói lại có chút hả hê. Lão già trong miệng Phùng Quân chính là thành chủ Phùng Hải rồi.
"Còn lại 4 người cấp S khác ta đã làm hồ sơ, ngài trước xem qua, trong đó không có ai thuộc các gia tộc lớn trong thành."
"Ta biết rồi, cứ để trên bàn đi, sau đó để người tìm hiểu bọn họ nếu chưa phụ thuộc vào bên nào có thể ưu tiên mời chào vào dưới trướng thành chủ."
Thiên phú cấp S chỉ đại biểu cho người đó có tiềm năng to lớn, nếu có thể trưởng thành lên mới gọi chân chính nhân tài, còn c·hết sớm thiên tài cũng không phải thiên tài. Lúc ban đầu thức tỉnh quá cao thiên phú cũng không phải rất tốt, thiên phú bị động còn đỡ, nếu là thiên phú chủ động hình lại không đủ điều kiện phát động.
Tại bất cứ nơi nào có người tất nhiên là có phân tranh, Bắc Ninh thành nơi này cũng không ngoại lệ. Ở Bắc Ninh có năm gia tộc lâu đời, bọn họ là một trong những người có công lớn nhất xây dựng lên Bắc Ninh thành, thế lực gia tộc ăn sâu vào mọi tầng lớp, chi thứ trải rông khắp đất bắc. Mà dã đường ra nhân tài thời nào cũng có, họ muốn nắm thực quyền cũng thành lập thuộc về mình thế lực, mà muốn phát triển cần cùng các thế lực khác tranh giành càng nhiều tài nguyên ở mọi mặt kể cả … người.
---------------------------------
Khu chung cư số 41.
Tầng hai, trong phòng số 202.
20 giờ tối.
Tại trong phòng bếp, Trần Ân đang cùng ông nội Trần Hành tổ chức ăn mừng hắn thành công thức tỉnh thiên phú.
Bữa ăn cũng không xa hoa, chỉ có một con vịt quay thơm phức được chặt thành hai dĩa, thêm hai dĩa món lòng, một dĩa rau xào, một dĩa chân gà nướng. Đây là bữa nhậu của hai ông cháu, ông lão Trần Hành còn vì thay cháu vui sướng quá mức mà còn mang ra cất giữ rượu ngon, rượu này là chiến lợi phẩm ông ta khi còn trẻ từng tại trên chiến trường từ trên xác một tên dị tộc nhặt được.
“Con không biết đâu, khi đó ông cùng tên cấp hai dị tộc đại chiến ba trăm hiệp, đánh hai ngày hai đêm mới có thể đem nó chém g·iết, sau đó tại trên người nó mò được món dị bảo này.”. Trần Hành vì hưng phấn mà uống rượu có chút nhiều, đã có vẻ say mèm rồi bắt đầu lải nhải về quá khứ huy hoàng của bản thân.
Trần Ân yên tĩnh ngồi nghe, không chút tỏ ra không kiên nhẫn, mặc dù Trần Ân suy đoán chuyện ông kể chắc chỉ có thể tin bảy phần, ba mươi năm trước lúc đó ông cũng chỉ là cấp hai chiến sĩ, chỗ nào đủ nguyên lực đánh ba ngày ba đêm, còn đuổi đánh khắp núi, lúc đó là trên chiến trường nha, đi loạn như vậy có sao không?.
“Hức ha ha, tên dị tộc mà ta g·iết cũng vô cùng mạnh mẽ, nó thủ đoạn tầng tầng lớp lớp làm ta hoa cả mắt, ta phải trả giá lớn tổn thương căn bản mới có thể đem nó g·iết. Mà tên dị tộc đó có vẻ là một gã có địa vị quan trọng ở khu mà ta phòng thủ, sau khi nó c·hết thì bọn dị tộc như bị điên bình thường, khắp núi chạy loạn.”
Nói xong ông giơ lên trong tay bình nước, cái bình này nhìn như gốm lại không phải gốm, Trần Ân không cảm thấy là thủy tinh hay kim loại, dài chừng bàn tay người lớn, thân bình vẽ một loại thú nào đó Trần Ân cũng không biết.
“Dị bảo này rất thần kỳ đấy cháu, chỉ cần cho nước vào trong rồi đợi một thời gian là bên trong tự biến thành rượu ngon, hơn nữa mỗi lần vị mỗi khác, đến giờ ông còn chưa nếm trùng loại rượu do cái bình này sản xuất đâu.” Ông lão có chút đắc ý lắc trong tay cái bình khoe với cháu mình.
“Hầy! Nhớ năm đó cha cháu cũng hay cùng ông tranh nhau uống rượu trong bình, giờ đã người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng mà cháu của ta có thể trở thành tạp sư tương lai tươi sáng làm ta tuổi già an ủi phần nào, cha mẹ trên trời có linh thì cũng vui thay cho cháu.”
Trần Ân nghe ông nội đang vui lại chuyển sang chủ đề u ám cũng không biết phải nói gì, đúng là người già hay hoài niệm quá khứ, vui buồn thất thường nha.
Bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, gió xuân thổi qua thành thị, người người nhà nhà lấp lóe ánh đèn, làm cho nhìn từ trên cao mà xuống Bắc Ninh tựa như một vòng mặt trăng nhỏ.