Chương 29: Tập Huấn
Buổi chiều, trải qua một buổi trưa khởi động, vác lấy thân thể mệt mỏi Trần Ân từ phòng thay đồ đi ra.
Khi đi trở về thì thấy một phụ nhân ngồi tại ghế sân vườn hưởng dụng trà chiều, khí chất ưu nhã mà thanh tao.
“Chào cô Nhã.” Trần Ân xuất từ lễ phép chào hỏi.
Mỹ phụ cũng hướng phía Trần Ân đang đứng nhẹ gật đầu, tư thái khuynh thành mắt hạnh mềm mại.
Nàng là Phương Nhã, mẹ của Đông Lâm.
“Con nên cố gắng cùng thằng nhóc nhà cô rèn luyện tốt kỹ năng…tốt nhất tại trước khi thi vào học viện có được kha khá khả năng tự vệ, đối sau này có chỗ tốt.” Phương Nhã xem đứng ở hành lang Trần Ân, đối với mình con trai bạn tốt nói bâng quơ một câu.
Nàng đối với con mình đếm trên đầu ngón tay bạn bè lúc trước đã có âm thầm trải qua điều tra, đối với Trần Ân có cái nhìn khá tốt, tại nàng xem ra Trần Ân đứa bé này vì cha mẹ mất sớm dẫn đến hơi chút tự bế còn lại người không có tật xấu gì lớn, ham học hỏi có mục tiêu. Nàng thấy cùng nhà mình Đông Lâm trưởng thành sớm tính cách khá giống, liền nghĩ để hai đứa nhỏ cùng nhau học hỏi cùng tiến bộ rồi.
“Ồ! a, tốt con biết.”
Trần Ân hơi bất ngờ ồ một tiếng, lấy Phương gia địa vị xem ra là đã biết chút gì, như vậy đột nhiên tập huấn chiến đấu đối với thi vào học viện có trợ giúp gì sao?.
Mình biết thi vào học viện không chỉ có phần thi lý thuyết kỹ năng còn có phần thi chiến đấu năng lực, nhưng mình cùng Đông Lâm là thi chế tạp sư chứ không thi chiến sĩ, làm sao lại nói như vậy.
Gãi gãi đầu, Trần Ân liền chào tạm biệt hướng về sân tập đi đến.
Phương Phương đợi hắn đi tới mới phổ biến mình lịch trình ý nghĩ.
“Chúng ta sẽ tập huấn từ thứ hai thứ sáu hàng tuần, nghỉ thứ bảy chủ nhật.”
“Thời gian bắt đầu là bảy giờ sáng tại sân trống này, có ai có ý kiến khác không?” Phương Phương quét mắt hỏi ý hai người.
“Từ nhà em đi qua nhà Đông Lâm những một tiếng, nếu tính thời gian vừa đi vừa về mỗi ngày phải mất hai tiếng để đi lại, quá tốn thời gian.”
“Cái này có gì không được, em chuyển ít đồ qua nhà Đông Lâm ở, dù sao chúng ta huấn luyện kết thúc vào 17 giờ, sau đó hai đứa có thể cùng nhau học chế tạp kỹ năng đâu.”
“Này không tốt lắm đâu.” Trần Ân nhíu mày không nghĩ đi ăn nhờ ở đậu.
Đứng ở một bên Đông Lâm nhãn châu xoay chuyển, liền chạy về sân vườn bên kia cùng mẹ mình nói gì đó, được phụ nhân gật đầu vẻ mặt hớn hở trở về.
“Tôi đã cùng mẹ tôi nói chuyện này, bà ấy ý tứ là ông có thể ở phòng kế tôi cùng nhau tập huấn, biệt thự rất rộng không vấn đề gì hơn nữa còn bao cơm.” Đông Lâm cảm thấy việc này rất khả thi.
“Yên tâm, sáng mai tôi sẽ qua nhà ông xin ông nội cho ông qua bên này ba tháng cùng tôi tập huấn.” Đông Lâm thấy Trần Ân còn do dự liền vỗ vỗ bộ ngực, một bộ mọi việc để tôi dàn xếp.
Trần Ân thấy thằng này cố gắng kéo mình cùng rèn luyện như vậy lại không biết nói gì, thở dài miễn cưỡng đồng ý, ở nhà người khác mấy tháng người ta không ngại nhưng hắn ngại mà.
Làm tốt dự định về sau, Trần Ân về nhà của mình cùng ông nội nói sẽ qua nhà Đông Lâm cùng học chuẩn bị cho kỳ thi, đương nhiên là được ông lão hai tay đồng ý.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa bước xuống giường đã thấy Đông Lâm đến nhà mình.
“Ông thật là sẽ qua ha.” Trần Ân nghĩ thằng này là muốn đi qua hộ tống miễn cho mình chạy trốn không chơi.
“Thì tôi nghĩ nếu ông cần mang nhiều đồ thì có người khiêng phụ chứ sao.”
“Tôi lại không phải con gái, mang nhiều đồ làm gì, cùng lắm mấy bộ quần áo, chủ yếu mớ dụng cụ chế tạp thôi.”
Bước vào phòng riêng Đông Lâm không nhịn được chậc một tiếng, trong phòng bừa bộn các loại tạp cùng sách vở các loại, làm hắn cảm giác như căn phòng của ông chú trung niên mà không phải của thiếu niên.
“Không cần sợ đạp lên sàn, phía dưới toàn tạp hỏng.”
Một bên Trần Ân hướng tủ áo mở ra, hắn thích màu xám cùng đen nên quần áo đa số chỉ hai màu này.
Hai giờ sau Trần Ân cùng Đông Lâm đã đi đến biệt thự Đông gia.
“Để tôi trước dẫn ông lên phòng đi, cùng tầng tôi ở, ngay kế bên.”
“Ừ.”
Phòng riêng không rộng chỉ chừng hai mươi mét vuông, có sẵn nhà vệ sinh.
Chuẩn bị sẵn sàng hai người cùng xuống sân tập sau biệt thự, lúc này Phương Phương đã đợi ở đó, nàng mặc một bộ bó sát người võ phục, không biết làm từ chất liệu gì, tóc cột đuôi gà, gương mặt tú lệ làm toàn thân toát ra vài phần sức sống thanh xuân.
“Trước tiên đánh một trận ray đôi khởi động, để chị xem hai đứa hai năm qua có trễ nãi rèn luyện thân thể hay không.” Phương Phương bẻ khớp đôi tay phát ra tiếng rôm rốp làm đang đứng một bên Trần Ân cùng Đông Lâm nổi da gà.
Nghe vậy Trần Ân hơi xấu hổ gãi mũi, nói thật thì hai năm này hắn chỉ rèn luyện cơ bản giữ cho thân thể khỏe mạnh, không có quá mức chú tâm vào việc rèn luyện nguyên pháp.
Hắn hai năm trước học từ Phương Phương một môn cơ bản nguyên lực kỹ gọi [ điệp quyền] hiện tại vẫn chỉ có thể điệp gia ba tầng, cơ hồ không có gì tiếng bộ.
“Trước tiên là nhóc Ân đi, không cần dùng nguyên lực, trước qua một trận lấy bình thường thể lực đánh.”
Hai người đứng vào giữa sân.
Phương Phương một chân lướt tới trước mặt Trần Ân, thẳng tay một quyền hướng hắn ngực.
Quyền phong áp tới, Trần Ân không né tay phải cùng lúc đẩy ngang chuyển hướng một quyền này, eo thân chuyển trọng tâm nghiêng người, chân trái hướng Phương Phương phần eo quét tới thế nhanh lực nặng.
Phương Phương sau khi ra quyền đã thuận thế một bước tiến về phía trước cùng Trần Ân thân đối sát mà qua, tự nhiên một mạch tránh qua Trần Ân đá ngang, nàng lại nhanh chóng đá qua Trần Ân chân phải trụ cột.
Trần Ân chân trái đá ngang chưa kịp thu về, chân phải đã bị một đá sau khớp gối làm cho mất đi trọng tâm, ngã ngửa ra sau, lảo đảo đặt mông ngồi tại dưới đất.
Toàn bộ quá trình còn chưa tới 30 giây.
Phương Phương thấy vậy đã có sơ bộ đánh giá.
“So với trước kia không có tiến bộ quá lớn, xem ra hai năm này bỏ bê không chịu rèn luyện ha nhóc Ân.”
Trần Ân cười khổ, hắn quả thật không tốt giải thích chính mình bỏ bê rèn luyện, như vậy chỉ có vẻ già mồm cãi láo.
“Chị gọi em là Ân được rồi, không cần thêm nhóc.”
“Lăn sang một bên, để cho tới lượt Lâm.” Phương Phương ghét bỏ vẻ mặt đá nhẹ đang ngồi trên sàn Trần Ân ra hiệu hắn đi qua chỗ khác.
Đông Lâm cùng là mặt khổ sắc, hắn so Trần Ân không khá hơn bao nhiêu, có chăng chỉ là ưu thế chiều cao thôi.
Lần này Đông Lâm chủ động ra tay trước.
Tay trái thủ thế, tay phải đánh ra một quyền hướng đầu Phương Phương.
Không phải hắn cố ý đánh đầu mà là nàng so hắn thấp hơn mười centimét, đầu chỉ tới bả vai, muốn đánh chỗ khác phải cúi người, không tốt t·ấn c·ông.
Phương Phương tại chỗ thong dong nâng lên tay trái chặn lại, tay phải đấm thẳng ra quyền hướng Đông Lâm lòng ngực, nhanh như kinh lôi.
Đông Lâm thấy thế dựa vào chiều cao ưu thế, chân trái chuyển ra sau một bước vừa vặn đem cả người thoát ra vùng công kích, lập tức hắn lại một quyền tiến tới vừa mới phát lực chưa kịp thu về tay phải Phương Phương.
Nhưng mà, lúc này Phương Phương cũng tiến lên một bước tay phải như rắn không xương cuốn lấy Đông Lâm cánh tay kéo về phía sau, dưới chân đá xuống hắn một chân gạt ra khoảng không làm hắn mất trọng tâm cả người hướng về phía trước, ngã nhào xuống đất.
Phương Phương nhìn đang nằm dưới đất Đông Lâm cùng đứng một bên xem diễn Trần Ân, đôi mi híp lại đánh giá hai thằng này, nàng cảm thấy hơi khó làm rồi, không ngờ kỹ thuật tệ như vậy, muốn tại ba tháng bên trong huấn luyện thành theo nàng là hợp cách cảnh giới độ khó khá lớn a.