Chương 30: Ba Tháng
Trong sân huấn luyện.
Ba bóng người đang lẫn nhau chiến đấu.
Hai nam một nữ.
Nữ di chuyển nhẹ nhàng khi thì như nhẹ như bông, khi thì nhanh như gió, len lõi giữa những quyền ảnh như cá gặp nước, thân ảnh uyển chuyển như đang múa.
Mà hai nam tắc bị nàng thi thoảng một quyền đánh lăn qua một bên, lại lắc người đứng dậy xông tới.
Bốp phịch…hai tiếng, Trần Ân cùng Đông Lâm đồng thời bị ăn một quyền cùng một cước, bước chân lảo đảo lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Bọn họ bây giờ cả người bụi đất, mồ hôi huy sái ướt cả lưng, mệt đến Trần Ân phải tại chỗ đặt mông ngồi xuống.
Đứng giữa sàn đấu Phương Phương ngược lại như cũ không chút mỏi mệt dáng vẻ, hai tên nhóc này ngay cả vạt áo của nàng đều không bắt kịp.
Phương Phương liếc mắt hai người trầm ngâm một chút, sau đó nói.
“Còn tạm được, từ ngày mai bắt đầu giai đoạn huấn luyện thứ hai.”
Nghe vậy Trần Ân và Đông Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ tham gia huấn luyện đã hơn một tháng, ngoại trừ càng nặng đề cao thể năng bài tập, còn rèn luyện khả năng phản xạ cùng thực hành chiến đấu, nói là chiến đấu nhưng chỉ có đơn phương một bên ăn đòn.
“Từ mai sẽ bắt đầu huấn luyện dùng nguyên lực vào chiến đấu thực tiễn.”
Phương Phương một tháng qua chủ yếu là rèn luyện bọn họ giao đấu kinh nghiệm.
Bình thường mà nói con người tư duy càng nhanh, đại não trong chớp mắt có thể nghĩ rất nhiều nhưng thân thể phản ứng không kịp. Nhưng thực tế giao chiến thời điểm là đại não theo không kịp thân thể, do nghĩ quá nhiều mà thiếu quyết đoán dẫn đến sợ hãi rụt rè. Đây là nàng một tháng qua chỉ rèn luyện giao chiến ý nghĩa, để bọn họ tích lũy kinh nghiệm, để phản xạ khắc vào bản năng, khiến đa số tình huống chỉ cần quan sát phán đoán là ngay lập tức làm ra quyết định, gặp biến cố có thể cấp tốc ứng biến không do dự.
Mà Trần Ân cùng Đông Lâm đã tại một tháng bên trong đem những kinh nghiệm trong giao đấu hấp thu cùng ghi nhớ, dù còn chút ít không đủ nhưng đây là khóa học cấp tốc không cần quá khắt khe, ít nhất thì bọn họ vì trước kia có qua rèn luyện vẫn còn tối thiểu căn cơ, rất nhanh tiếp thu giáo huấn mà trưởng thành.
“Hôm nay đến đây thôi.” Phương Phương quan sát bầu trời đã bắt đầu chập tối, hẳn là nên nghĩ ngơi rồi.
Buổi tối ngồi tại trong phòng xoa thuốc chống ứ máu Trần Ân đau méo mặt, Phương Phương không đánh mặt nhưng thân thể còn nhiều vết quyền ấn chỗ tím chỗ đỏ, chỉ là v·ết t·hương ngoài da nhưng nhiều a.
Còn tốt này b·ạo l·ực nữ không có như hai năm trước ra quyền không biết thu tay, mấy v·ết t·hương này bôi ch·út t·huốc là xong, kèm thêm thân thể đang trưởng thành khỏe mạnh, qua ngày mới lại là một hảo hán.
Cốc cốc…tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi, cửa không khóa.” Trần Ân hướng ngoài cửa hô, giờ này chắc là Đông Lâm qua tìm mình chơi.
Bước vào nhưng không phải Đông Lâm.
Một người làm xinh xắn khoảng 25 -26 tuổi khiêng một khay nước hoa quả mở cửa bước vào, nhìn thấy cởi trần nửa thân trên Trần Ân không khỏi hơi đỏ mặt.
“A, chị Linh, làm sao lại qua đây?” Trần Ân thấy qua đây là người làm nhà Đông Lâm.
“Là bà chủ nghĩ cậu có lẽ đã dùng hết thuốc giảm đau nên kêu tôi mang lên cho một bình, sẵn tiện còn có nước trái cây cho Lâm.” Chị Linh hơi câu nệ đặt một bình thuốc nhỏ trên bàn, nhanh chóng quay người ra khỏi phòng.
Ngồi ở bàn trà giữa phòng Trần Ân há miệng chưa kịp nói cảm ơn đã không thấy người đâu, hơi xấu hổ cười cười hắn thật không cố ý khoe thân nha, hơn nữa ngài cái đại cô nương làm gì mắc cỡ như con gái mới lớn, hắn lại không phải thứ gì hồng thủy mãnh thú.
Ngồi trong phòng nhìn hướng bên ngoài ban công, ánh trăng khuyết nhưng sáng treo trên trời cao như lưỡi liềm vạch giữa bầu trời, chiếu qua ban công chiếu vào trong phòng, làm căn phòng nhiều thêm vài phần mộng ảo.
Còn sớm, mình trước luyện chút chế tạp kỹ năng tranh thủ sớm ngày nắm giữ đa tuyến thao tác.
Tháng bảy…
Tháng tám…
Ba tháng chớp mắt trôi qua, Trần Ân mỗi ngày đều rất phong phú, không ngừng học tập cùng rèn luyện xen kẽ.
thời gian như tia chớp, thoáng cái đã qua ba tháng.
Giờ là đầu tháng tám.
Cúi người nhìn xem chính mình trong gương Trần Ân bóp bóp cơ bắp, cảm thấy có thể đánh một trăm cái trước kia chính mình.
Hắn cùng Đông Lâm hôm qua đã chính thức tốt nghiệp khóa huấn luyện địa ngục của Phương Phương, di chứng là toàn thân trên dưới không chỗ không ê ẩm.
Tin tốt là trải qua không ngừng chiến đấu hắn đã hoàn thiện tới tám vòng vận chuyển nguyên lực, chỉ thêm hai vòng nữa là sẽ đột phá lên cấp hai nguyên lực rồi.
Mang lên hành lý, hướng Đông Lâm chào tạm biệt.
Trần Ân tình thần phấn khởi trở về nhà, ba tháng qua hắn mỗi tuần đều về nhà một lần, phát hiện trong nhà có thành viên mới.
Ông nội mới nhận nuôi một con mèo màu cam, chân ngắn lại hơi mập chút, nhìn qua khá ưa nhìn.
Mở cửa bước vào nhà đã thấy ông nội an tường ngồi trên chiếc ghế bành nửa ngã ưa thích của mình, con mèo cam mập đang tại nằm trên đùi, tay ông vừa vuốt mèo vừa đọc báo, rất là an nhàn tự tại.
“Con về rồi đây.”
“Làm sao đột nhiên ông nuôi mèo rồi?” Trần Ân đi đến trước con mèo muốn bế nó lên lại bị nó một tát bật ra hắn tay heo, rất chảnh mà.
“Đây là thành viên mới trong nhà, ông đặt tên nó là Béo.” Ông lão thấy con mèo không thích bị Trần Ân bế lên, ha ha cười lớn, thấy ông vui như vậy Trần Ân cảm thấy có lẽ người già cô đơn đi.
Trần Ân nhún vai, không tiếp tục để ý con mèo Béo này, đi vào phòng mình cất quần áo, dọn dẹp căn phòng ba tháng chưa ở, hơi đóng bụi, góc phòng thêm mấy cái mạng nhện.
Mất một buổi mới hoàn tất chỉn chu lại chính mình phòng nhỏ, thoải mái nằm trên giường, thầm than đúng là không nơi nào bằng nhà của mình, dù ở biệt thự phòng to như nhà Đông Lâm vẫn luôn cảm thấy không quen, nghĩ vậy liền có chút không nỡ bỏ nơi này, sau khi vào học viện phải trụ gần đó mới tiết kiệm thời gian.
Ba tháng qua hắn đã quen thuộc với thao tác đa tuyến mới, tỷ lệ thành công khi chế tạp bằng phương pháp này ngày càng gia tăng.
Trần Ân kế hoạch tiếp theo là đóng cửa bế quan, tranh thủ sớm ngày hoàn thiện đa tuyến nghi quỹ.
Kỳ thi sẽ bắt đầu vào đầu tháng chín, trước đó còn cần trước hai tuần đi báo danh.
Hắn lật ra kiểm kê chính mình tài sản nhỏ, ý niệm vừa nghĩ trong nhẫn trữ vật bay ra bảy hộp tạp trống, tốn hết của hắn 28 hạ phẩm nguyên thạch, ba tháng qua dùng hết bốn hộp, chỉ còn ba hộp nguyên, tức là 300 cái tạp trống, chắc là đủ dùng đến cuối tháng.
Còn vấn đề khác làm Trần Ân không nghĩ ra là cái người cậu ở xa xôi Đông Hà thành nói sẽ đến tìm mình, nhưng đã qua ba tháng còn chưa thấy đâu, ông nội không nguyện nói chuyện quá khứ vậy hắn sẽ không hỏi, chỉ có thể hỏi chút người cậu kia, nếu mình thế hệ trước có cái gì cẩu huyết tình tiết còn tốt biết đường chuẩn bị, miễn cho lúc nào bị ai đó nhìn chằm chằm tính kế lại không biết gì cả.
Đương nhiên đây là Trần Ân mình suy diễn các loại khả năng đưa ra xấu nhất kết quả, ít nhất thì hai người ông cháu bọn họ bình yên sống đến giờ, nói rõ là thật không có ai tận lực nhằm vào bọn họ ông cháu.