Chương 28: Bát Sư
Đầu tháng 5, tây thành ngoại ô.
Bàng San bến tàu sáng sớm.
Nói là bến tàu nhưng nơi này không có bãi biển, mà là nhiều khoảng đất trống vô cùng rộng hình chữ nhật là nơi đậu thuyền, rộng như sân bóng đá lớn.
Thuyền đậu ở nơi này là ma đạo phù văn thuyền, lấy công nghệ của KaZaRi đại lục cùng nhân loại khoa học kết hợp, có được phi hành trên tầng trời cao khả năng, có phù văn gia cố năng lực phòng ngự, có thể vượt qua hỗn loạn thứ nguyên không gian.
Là nhân loại kết tinh một trong.
Độ thuyền.
Lấy thuyền hình dáng tại trên bầy trời bay lượn.
Lúc này.
Một chiếc độ thuyền từ xa mà đến Bàng San cảng.
Nó hình chữ nhật, chiều dài khoảng 300 mét chiều rộng khoảng 70 mét, toàn thể bên ngoài bao lấy hợp kim màu đen, từng đường truyền năng cùng phù văn cội nguồn tại bên ngoài thân, lấp lóe màu sắc từ đầu tới đuôi khiến nó trông như một con cá màu bạc lướt trên đám mây.
Nhìn như chậm rì di chuyển nhưng thực tế tốc độ cực nhanh, nó rẽ ra tầng mây đáp thẳng xuống bãi đất trống.
Một người đàn ông cao ráo, vẻ mặt khoảng 30 tuổi, đầu đinh mang một đôi kính râm, mặc một chiếc áo thun xám cùng quần tây đen, gương mặt hơi gầy, đang đứng tại trên mũi tàu nhìn về hướng thành Bắc Ninh.
Người này là Phạm Nhân, em của mẹ Trần Ân.
Phạm Nhân nhìn lấy Bắc Ninh thành phía xa mà trong lòng nỗi lòng phức tạp, nơi này làm ông ta nhớ đến người chị đã mất của mình, thật sự thì ông ta không muốn lại đến nơi này.
Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn trốn lấy quá khứ, không muốn cùng cháu mình Trần Ân làm quá nhiều tiếp xúc, vì người lớn ân oán không cần kéo thế hệ sau vào. Huống hồ trong quá khứ chuyện này ai đúng ai sai ông ta cũng thể không nói rõ ràng, có lẽ tất cả đều sai, ai biết được.
Lần này Phạm Nhân mang theo nhiệm vụ vượt qua xa xôi khoảng cách từ Đông Hà thành mà tới, một phần vì nghe đến người kia đã mấy năm chưa về Đông Hà thành, liền nhân cơ hội qua nơi này, có chút không yên lòng người cháu mười mấy năm chưa gặp một lần hiện tại ra sao.
Dĩ nhiên Phạm Nhân mỗi vài năm một lần cùng ông lão Trần Hành thư từ qua lại thưa thớt, hỏi tình hình phát triển của Trần Ân nên có biết đại khái.
Lúc này Phạm Nhân ánh mắt nhìn lên phía trên bầu trời nơi xa, tựa như muốn xuyên qua không gian tầng nhìn lấy trôi nổi tại trong thứ nguyên gì đó, ánh mắt lấp lóe gương mặt nghiêm trọng.
“Thế nào?ngươi nhìn ra được thứ gì sao?.”
Một tiếng nói khàn khàn từ phía sau Phạm Nhân vang lên.
“Tôn lão, đó là trong kế hoạch cái kia bí cảnh? ta xem không có gì đặc biệt nha.” Phạm Nhân không kinh ngạc là ai, chỉ từ tốn đáp lại.
Không biết từ lúc nào, phía sau hắn đã đứng một người râu tóc bạc trắng, thân thể gầy gò cả người hơi còng xuống, mặc một bộ hưu nhàn quần áo.
“hừm hừm, không tệ, ngươi thiên phú xem ra lại có tiến bộ, có thể xuyên qua thứ nguyên vách tường nhìn thấy một góc nhỏ đồ vật.” Người gọi Tôn lão không có trực tiếp đáp lời, khóe miệng vểnh lên đánh giá Phạm Nhân.
“Ngài nói quá, đến ta này cảnh giới thiên phú còn muốn tiến bộ đã rất khó, chỉ là ta cách đây không lâu phát triển ra chi nhánh nhỏ ứng dụng thôi.” Phạm Nhân lắc lắc đầu, vẻ mặt bình thản, khí độ ung dung, không vì ông lão này nắm giữ quyền thế mà xum xoe.
Tôn lão chỉ thuận miệng hỏi, không có tiếp tục ban nãy đề tài, tay chỉ chỉ hướng bầu trời xanh thẳm, nơi đó không có gì nhưng hai người họ đều biết là cái gì.
“Kia là ba thành hợp mưu tỷ mỷ chuẩn bị bí mật mười năm thành quả, nơi đó thật sự không có gì đặc biệt nhưng sẽ là nơi quyết định tương lai nhân tộc trăm năm tiếp theo là cái gì bộ dáng.” Tôn lão bùi ngùi, tay từ trong ngực lấy ra một bình rượu nhỏ hướng trong miệng nốc.
Phạm Nhân thấy ông lão uống rượu như uống nước nhìn mà hết cách, hắn nhiều lần hướng Tôn lão khuyên uống ít thôi kẻo thân thể suy sụp nhưng vô dụng, liền không nói gì cùng Tôn lão đứng tại nơi này nhìn bầu trời xanh kia.
Hắn là lần này trong đoàn một thành viên, biết mình tham gia một kế hoạch trọng đại nhưng không biết nó hành động cụ thể là cái gì, mà phải xuất động nhân tộc tám sư một trong mệnh sư Tôn Hằng.
---------------------
Cùng lúc buổi sáng.
Trần Ân lúc này đang đứng tại trước cửa nhà Đông Lâm, hắn hứa qua cùng Đông Lâm rèn luyện kỹ năng đầu tháng năm, trên lưng còn chuẩn bị một túi đồ nghề chế tạp.
Nhưng…
Chuyện gì đang diễn ra, này khủng long làm sao ở đây…?
Hắn nhìn dứng tại cửa ra vào hướng chính mình vẫy tay Phương Phương, cơ mặt không chịu được nhoi nhói.
Còn chưa kịp phản ứng đã bị Đông Lâm bá vai, lôi vào trong nhà mình.
“Nhóc Ân, lâu rồi không gặp.”
“Mới qua hai năm mà đã cao hơn chị rồi.”
Phương Phương niềm nở cười chào, không để ý đến vẻ mặt không hiểu thấu của Trần Ân. Nàng khi cười hai mắt cong lại như hai vầng trăng, đồng tử màu hổ phách xinh đẹp ánh lấy ánh mặt trời làm cho có phần xinh đẹp yêu dị.
“Khụ khụ, không phải ông đã hứa cùng tôi tập huấn sao? liền là huấn luyện kỹ thuật chiến đấu rồi.” Đông Lâm một bên càng túm chặt bả vai Trần Ân sợ hắn quay đầu chạy lúc đó chỉ còn lại mình với bà chị này, khi đó sẽ thảm rồi.
Trần Ân trong lòng chỉ muốn ngay lập tức bỏ đi, hắn một giây đều không muốn học chiến đấu nhưng một bên Đông Lâm điên cuồng nháy mắt cùng ra hiệu, hơn nữa bản thân đã hứa thì phải làm thôi, chỉ có thể cứng mặt hướng Phương Phương chào hỏi.
“Em cùng Đông Lâm là thi vào chế tạp nghành học làm chủ mà, sao đột nhiên lại muốn huấn luyện chiến đấu?”
“Cái này chị đây cũng không biết, đây là dì ủy thác mà chị lỡ hứa rồi nên là…” Phương Phương nói dì chính là mẹ của Đông Lâm, vừa đi vừa nói đã tiến vào sân chiến đấu.
Nơi này là sân sau trong biệt thự, có một mái che đơn giản, khoảng sân hình vuông rộng khoảng 30 mét, sàn là sàn gỗ trải đều bốn phía.
Thấy nơi quen thuộc này cùng quen thuộc người Trần Ân gương mặt nhăn nhó, đã thấy một bên Phương Phương đang bắt đầu làm nóng động tác.
Hai năm trước mới bắt đầu học nguyên pháp Trần Ân không biết trời cao đất dày, liền dại dột nghe Đông Lâm cùng hắn học kỹ thuật tự vệ, tiếp theo Phương Phương xuất hiện huấn luyện cho hai người, theo nàng nói cách học quyền nhanh nhất chính là không ngừng ăn quyền, thế là hai người b·ị đ·ánh thảm hơn một tháng, khoảng thời gian đó thường xuyên mang thân đau mặt sưng đi học.
Bây giờ Trần Ân nhìn lại cảnh sắc quen thuộc, trong lòng cảm thán nhân loại quả nhiên không học được gì từ lịch sử.
“Không phải chị còn học ở Bắc Lang sao? như thế nào có rảnh đến nơi này hành gà con.”
“Thì học viện tổ chức dã ngoại huấn luyện bí cảnh, chị đây không phải tham gia nên mới bị dì nhờ việc này.” Nàng vừa nói vừa huy quyền làm nóng người, từng quyền đều phát ra tiếng phanh phách khiến cho đứng một bên Đông Lâm cùng Trần Ân có loại muốn chạy trốn xúc động.
Nghe thấy lời nàng nói Trần Ân giật mình, không phải tham gia dã ngoại…bà chị này là trình độ vượt qua cùng cấp quá nhiều sao, nên mới có đặc quyền này, mới hai năm thôi, đặc thù huyết mạch như vậy mạnh sao, còn là thiên phú quá cao.
“ách, mặc đồ này không hợp, để e đi về nhà lấy đồ khác.” Trần Ân lau mồ hôi, hướng hai người biểu thị ý nghĩ.
Liền thấy Đông Lâm không biết từ nơi nào lấy ra một bộ võ phục “yên tâm, tui nghĩ đến trường hợp ông quên mang đồ, liền trước mà chuẩn bị cho hai bộ.”
Uy uy, đồ đều chuẩn bị trước, ngươi này bạn tốt là chuyện gì xảy ra, bẫy ta những hai lần, tình anh em có chắc bền lâu aaaa…