Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 27: Thường Ngày




Chương 27: Thường Ngày

Trong căn phòng nhỏ hơi chút vẻ lộn xộn.

Trên mặt đất rải rác tạp hỏng.

Một thiếu niên đang chăm chú vào trong công việc.

Hắn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trong tay cầm lấy nghi nghĩ bút cùng tạp bài.

Lúc này hắn ánh mắt đờ đẫn không thể tin nhìn lấy trong tay tấm tạp.

Là một tấm năng lượng tạp thông thường vừa hoàn thành.

Trần Ân hai mắt nhắm lại cố gắng để cho mình ghi nhớ cảm giác khi nãy, có một lần thành công nếu bắt lấy cảm giác kia sau đó chậm rãi quen thuộc, như vậy hắn sẽ càng dễ tiến bộ.

Thật lâu sau Trần Ân đứng người lên, trên người rơi xuống lả tả tạp bài.

Nét mặt tươi cười không giấu được vẻ mừng rỡ, hắn thành công.

Đã năm ngày a.

Năm ngày qua hắn như nhập ma, mỗi ngày chỉ ngủ có năm tiếng, trừ thời gian ăn uống vệ sinh, hắn hoàn toàn một lòng khắc khổ rèn luyện đa tuyến nghi quỹ.

Hắn rốt cuộc thành công một lần.

Trần Ân không có một lần thành công làm cho quên mất mục đích.

Lập tức cầm lên một tấm tạp khác nhanh chóng ngưng tụ hồn nguyên tuyến, tại tạp trống bên trên viết ra nghi quỹ, cần để thân thể nhanh chóng ký ức khoảng khắc khi nãy, cảm giác một lần hoàn thành kia.

Nhưng…

Thất bại.



Trần Ân không thất vọng, hơi mệt mỏi xoa thái dương, lại cầm lên một tấm tạp trống khác.

Lần này..

Thành công.

Lại cầm lấy một tấm tạp trống khác.

Tiếp tục..lần này thất bại.

Nhưng Trần Ân hai mắt to sáng rỡ, hắn ngày càng quen thuộc đa tuyến cảm giác, ký ức này thực huyền không thể nói rõ ràng.

Chỉ có thể nói là cảm giác theo bản năng thân thể cùng năng lượng chuyển động theo nhau nhẹ nhàng cộng minh cảm, một mạch mà thành.

Trần Ân lúc này đã hơi mệt mỏi, lại không muốn từ bỏ, tiếp tục cố gắng chế tạp muốn hoàn toàn để thân thể ghi nhớ cảm giác cộng minh này.

Vừa mới cầm lên một tấm tạp trống khác thì bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, thân thể quay cuồng ngã xuống dưới đất.

Bịch….một tiếng vang.

Thân thể Trần Ân cùng mặt đất tiếng xúc, đầu càng là đập vào một chồng tạp hỏng, hắn hai mắt đều choáng, tầm nhìn đều đen.

Trực tiếp ngất đi.

Vài phút sau “cốc cốc” mấy tiếng gõ cửa.

Ông nội Trần Hành thấy không ai trả lời, vì lo lắng nên mở cửa vào xem.

Ông lão tại bên ngoài phòng khách nghe thấy âm thanh va đập nên mới muốn hỏi xem Trần Ân có bị gì không.

Ai ngờ ông lão vừa mở cửa liền thấy Trần Ân nằm tại trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiềm.



Thấy vậy ông chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, đem Trần Ân đưa lên giường.

Đây không phải là lần đầu Trần Ân ngủ trên mặt sàn, đứa cháu này cái gì cũng tốt, hiếu thuận nghe lời nhưng liên quan đến chính mình sở thích lại thi khoảng rơi vào giống như quá mức tập trung mà không để ý đến bản thân sức khỏe.

Ông lão vừa mừng vừa lo, lo là lần này là quá mệt mỏi thân thể năng lượng cạn kiệt nên mới như vậy, nhưng nếu như về sau vào học viện mà còn như này thì phải làm sao đây. Mừng là Trần Ân cố gắng ông đều nhìn trong mắt để trong lòng, trong khu được mấy đứa trẻ lại chẳng có ai có như vậy kiên nhẫn tính tình, chịu bỏ công sức ra rèn luyện tới quên trời quên đất như Trần Ân.

Này làm ông hết sức tự hào, cháu mình sau này tuyệt đối sẽ tương lai rộng mở mà.

Ông lão xuống nhà lấy ra một lọ thuốc chống ứ máu, bôi lên cục u trên trán Trần Ân sau đó đắp chăn cho hắn, rồi nhìn một đám ngổn ngang khắp nơi là tạp bài dưới sàn.

Gãi gãi đầu, ông muốn dọn cho nơi này gọn gàng chút nhưng sợ làm lẫn lộn đồ vật của Trần Ân cho nên thôi, khép nhẹ cửa bước ra khỏi phòng.

Hôm sau, sáng sớm.

Ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa, chiếu lên mặt thiếu niên đang nằm trên giường.

“A, ách…” Trần Ân bị ánh nắng chói mắt làm cho tỉnh lại, vừa ngồi dậy còn đang mơ màng thì thấy đầu nhoi nhói liền kêu một tiếng, là cục u hôm qua khi đầu hôn sàn nhà.

Đầu còn hơi nhưng nhức, là vì tiêu hao năng lượng quá độ, cả nguyên lực cùng hồn lực đều cạn kiệt.

“ọp ọp ọp…” là cái bụng b·iểu t·ình, hôm qua mình ngất đi sau chắc ông nội đưa mình lên giường, a, trước ăn cơm.

Ra khỏi phòng nhỏ của mình, Trần Ân hướng về nhà bếp đi đến, đã thấy ông nội tại bên trong làm bữa sáng.

Là ốp la cùng bánh mỳ mùi vị.

“Ân con dậy rồi sao, thân thể làm sao rồi?”

“Con ổn cả, chỉ có chút đói bụng thôi, ông làm giùm con một phần với.” Trần Ân đầu tóc rối bời, quần áo tễ tuội, nhìn rất là lôi thôi.

“Còn phải vài phút nữa, con trước đi vệ sinh trước đi”



“À, vâng.”

“Đúng rồi, bà Nhan hôm qua tìm con, nói là muốn con xem giùm bà ấy cái bình nấu nước, có rảnh thì qua xem một chút đi.”

“Lại là cái bình nước à, nó đều nhanh thành đồ cổ còn chưa chịu cho nó nghỉ hưu.” Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nói ồm ồm của Trần Ân, mang theo âm điệu bó tay hết cách, hắn đã xem sửa giúp cái bình này ít nhất ba lần rồi.

Hai ông cháu ngồi đối diện vừa ăn sáng vừa nói chuyện về tình hình chính trị trong thành gần đây, chủ yếu là ông nội nói còn Trần Ân nghe, hắn đối với chính trị cái gì không hứng thú nhưng không tỏ ra không kiên nhẫn nghe ông kể chuyện, đối với Trần Ân hằng ngày bình thường rất tốt, rất ấm cúng, rất không sai.

Ăn xong bữa sáng Trần Ân trở về phòng, ngồi trên giường hai chân xếp bằng.

Trong tay cầm lấy một viên nguyên thạch tu hành hô hấp pháp.

Từng tia nguyên khí bị hút vào trong thân thể, thực hiện từng vòng tuần hoàn loại bỏ tạp nham nguyên tố.

Thành quả cuối cùng là không thuộc tính nguyên lực, không có bất kỳ đặc thù tác dụng, trừ giúp thân thể khỏe chút.

Hửm.

Trần Ân hơi bất ngờ, vậy mà hoàn thành tới sáu vòng nguyên lực, xem ra việc rèn luyện đa tuyến nghi quỹ cũng có giúp chút ít cho việc tu luyên, lại có lẽ vì thân thể tiêu hao sẽ trợ giúp cho việc tu hành.

Tại trên giường hô hấp tu hành kéo dài tới hai giờ, sau khi tiêu hao hết hai viên nguyên thạch hạ phẩm, rốt cuộc đem nguyên lực tiêu hao bổ trở về.

Trong miệng thở ra một tia trọc khí, Trần Ân ngồi dậy không định tiếp tục chế tạp.

Tu hành cùng rèn luyện cần có căng chặt có độ, không thể hôm qua vừa mới vì mệt mỏi ngất đi hôm nay lại cố sức chế tạp, vậy thật sẽ khiến thân thể căn cơ yếu ớt, đối sau này đột phá lên càng cao trình tự bất lợi.

Lại ngồi xuống sàn dọn dẹp bừa bãi khắp nơi tạp bài, lẫn lỗn với nhau hoàn chỉnh tạp cùng tạp bỏ, nhìn như bãi rác Trần Ân chính mình đều nhìn không được.

Kiểm kê lấy hộp tạp trống, nhìn lấy đều là trống không năm hộp chỉ còn vài cái tạp trống, Trần Ân cảm thán khó trách mọi người hay nói chế tạp sư là ăn tiền nhà giàu, mới vài tuần đã tiêu hết 20 viên hạ phẩm nguyên thạch, bằng một nhà bốn người tiết kiệm có thể dùng một năm tiền.

Đương nhiên còn so không được ma pháp sư chuyên đốt tiền nghiên cứu luyện kim hành vi, kia mới thật là động không đáy, Trần Ân nghe nói Bắc Tinh học viện đám kia ma pháp sư vì tìm kiếm tài trợ nghiên cứu, có thể nói giành giật ẩ·u đ·ả, b·ắt c·óc con heo, đẩy bà già….khụ khụ nói tóm lại là không từ thủ đoạn nha.

Lục ra chính mình túi tiền nhỏ, nha, còn 199 viên trung phẩm, trước là 70 viên nhưng vừa mới vì tu hành hấp thu 2 viên còn lại 68 viên hạ phẩm.

Có thể tiêu xài một hồi.