Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 23: Tập Huấn




Chương 23: Tập Huấn

Trần Ân bước chậm trong bóng đêm, thân thể ở trong hư vô trạng thái như u linh tồn tại.

Đêm 12h, chung cư yên tĩnh.

Đã hoàn thành một vòng tuần tra ban đêm, Trần Ân chuẩn bị hướng về trong nhà đi đến.

Lúc này bỗng nhiên thấy trước cửa chung cư, bân dưới tầng trệt con đường, một bóng người đi đến, cái bóng tại ánh đèn bên trong kéo dài trên mặt đất.

Trần Ân hướng về phía đó nhìn đến, bóng người ngày càng gần đã có thể nhận ra là ai.

Trịnh Tuyết.

Trần Ân nghi hoặc nhìn lấy Trịnh Tuyết mang theo một túi đồ trên lưng, hướng chung cư mà về.

Nàng đang mặc một bộ luyện tập trang phục bó sát người, mái tóc đen dài bị cuộn tròn thành bắp cải hình dạng, gương mặt xinh xắn lúc này có vẻ mệt mỏi lại không giấu được ánh mắt tràn ngập với tương lai hướng tới của người trẻ tuổi.

Trần Ân nhìn nàng như vậy, trong lòng đoán ra đôi chút vì sao Trịnh Tuyết lại về trễ như vậy, cô ấy hẳn là về nhà lấy quần áo mới sắn tiện chuẩn bị chút đồ lại đi tham gia trường học đặc huấn rồi.

Hai người bọn họ là cùng học một trường từ cấp một đến cấp hai, nên Trần Ân biết Trịnh Tuyết tham gia đặc huấn là chuyện gì xảy ra.

Nàng có lẽ đã thức tỉnh một cái thiên về chiến đấu thiên phú, hơn nữa còn là khá cao cấp bậc loại này hoặc là nàng chính mình tự nguyện ghi trên gia nhập.

Tại trường học cấp hai sau khi tốt nghiệp, các học sinh sẽ tham gia thức tỉnh nghi thức, mà những người có chiến đấu thiên phú sẽ được nhà trường triệu tập, để tham gia một khóa huấn luyện chuẩn bị cho kỳ thi vào học viện tháng chín.

Xem như thông lệ đào tạo kéo dài nửa năm, mà những người thức tỉnh thông thường thiên phú như Trần Ân loại này [ nhất tâm nhị dụng] thì phải tự lo rồi, vì nhà trường tài nguyên có hạn, không có khả năng hướng toàn bộ mọi học sinh tiến hành đào tạo sâu, dù sao theo lời giáo viên giải thích là “mọi đề mục cần thiết để thi vào học viện đều đã được nhà trường dạy trong sách rồi, tự mình lĩnh ngộ đi.”

Trần Ân đứng tại ban công chung cư tầng hai, nhìn lấy Trịnh Tuyết từ từ đi vào chung cư hướng về nhà đi vào.



Hắn không định gặp mặt Trịnh Tuyết, nên vẫn giữ trạng thái hư vô đứng bên ban công hóng gió, thưởng thức

bóng đêm sâu thẳm, trên bầu trời tinh hà lộng lẫy vắt ngang thiên địa như dải lụa mỏng.

Lúc này Trần Ân phát hiện một bóng người núp tại vách tường phía xa hơn năm mươi mét bên đường, hắn nhíu mày muốn nhìn kỹ một chút nhưng không thể nhận rõ là ai.

Trần Ân bất đắc dĩ hướng bên bóng đen đi đến.

Đây là một thanh niên đang đứng từ góc xa nhìn về chung cư 41, điệu bộ lén lút cẩn thận. Trần Ân hư vô thân ảnh tại đối phương sát bên người, nhìn kỹ người này.

Là tổ chức X tìm đến mình rồi sao?

Không giống nha, người này hành vi không có chút nào chuyên nghiệp.

Nhìn lại thấy hơi hơi quen mắt, dường như là gặp qua ở đâu?

Lúc này thanh niên từ trong túi lấy ra một tấm [ truyền tin tạp] gắn lên bên tay hộ phiến, muốn cùng ai đó liên lạc.

“Vương ca, là tôi Hoàng Hạo đây!”

“Tôi đã tìm ra Trịnh Tuyết nơi ở, tiếp theo phải làm thế nào?”

Trong tay hộ phiến vang lên âm thanh nam tử, giọng nói có chút trầm, ra lệnh cho Hoàng Hạo.

“Tạm thời cứ việc án binh bất động, tôi chỉ cần biết nàng nơi ở là được.”

“Ah, tốt tốt, vậy tôi trở về.” Nói xong Hoàng Hạo còn cung kính nịnh nọt vài câu mới tắt đi [ truyền tin tạp] xoay người rời đi còn vừa đi vừa huýt sáo.

Trần Ân đứng tại chỗ gãi đầu, hắn đã nhớ ra người này là ai.



Trịnh Tuyết mới 16 tuổi đã xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là có người theo đuổi hơn nữa còn rất nhiều, nhưng là bị Trịnh Tuyết lạnh lùng vẻ ngoài làm cho ngăn cách không thể tiếp cận.

Mà trong đó Trần Ân nghe nói có cái thiếu gia mới bắt đầu theo đuổi Trịnh Tuyết mấy tháng cuối năm học này, hình như gọi Đỗ Vương.

Trần Ân từng một lần tại lớp học bên trong thấy qua đối phương cùng Trịnh Tuyết bắt chuyện phía sau còn có cái chân chó là người theo dõi đêm nay. Cho nên nói tên này Hoàng Hạo là Đỗ Vương tiểu đệ.

Nhìn lấy Hoàng Hạo càng đi càng xa cho đến mất hút, Trần Ân trầm tư xem có nên nói cho Trịnh Tuyết để nàng đề phòng một hai hay không.

Loại này nhà giàu công tử theo đuổi xinh đẹp thiếu nữ thường không như thế nào kiên nhẫn, vì bọn họ đã quen dùng tiền bạc cùng quyền thế chiếm lấy thứ mình muốn, chơi chán sau đó lại vứt bỏ là chuyện bình thường,

Trần Ân tâm cơ xoay chuyển từng ý nghĩ nhảy ra.

Đỗ Vương xem ra đã không còn kiên nhẫn từng bước theo đuổi Trịnh Tuyết rồi, hắn tìm hiểu Trịnh Tuyết nhà là muốn làm gì?

Muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân để lấy lòng Trịnh Tuyết sao?

Chẳng lẽ Đỗ Vương muốn tìm hiểu Trịnh Tuyết gia cảnh, sau đó hắn tốt ra tay cưỡng bức sau đó dùng quyền ép người khiến nàng cam chịu.

Không phải Trần Ân cố ý gắn cho Đỗ Vương cái mác phản diện, mà chính là cách đối phương cử người theo dõi như thế này thật sự rất dễ khiến người cho là Đỗ Vương có ý không tốt với Trịnh Tuyết.

Trần Ân thở dài một hơi, lại đến một cái định mệnh cốt truyện sự kiện sao?

Thật là khuôn sáo cũ kỹ tình tiết, nếu là “thật” Trần Ân có lẽ sẽ diễn ra một hồi vì mỹ nhân ân mà đắc tội ăn chơi thiếu gia, sau đó một đường đánh nhỏ ra lão, lại đến một trận cùng một gia tộc sinh tử trò hay.

Trần Ân các loại cổ quái ý niệm xoay chuyển trong đầu, tự giễu cười cười, một bên trở về trong nhà.



Chuyện này để mai nói cho Trịnh Tuyết cũng không muộn, Trần Ân nhìn nàng bao lớn bao nhỏ về nhà như con kiến dọn ổ, trường học đặc huấn bên kia hình như có ký túc xá, xem ra Trịnh Tuyết là chuẩn bị tại trong trường ở một đoạn thời gian, miễn cho đi đi về về tốn thời gian huấn luyện, như vậy cũng tốt.

Chỉ cần trịnh Tuyết kéo đến lúc vào được nào đó học viện, chắc sẽ cắt đuôi được đối phương theo đuổi.

Tại trong trường học mà nói, Đỗ Vương vẫn thật không dám làm càn, cho dù nhà hắn quyền thế lớn hơn nữa cũng không dám dung túng hắn tại trường học bên trong khi nam bá nữ.

Trong này nội tình dính líu đến xã hội giai cấp cùng phân hóa giàu nghèo học vấn, mà tại có được siêu phàm lực lượng thế giới thì ranh giới của người tu hành cùng người thường sẽ càng lớn.

Một số chuyện đã được mặc định thành một loại nào đó quy tắc ngầm không lên mặt bàn, ai cũng không dám phô trương mà làm.

Ngồi tại trong phòng Trần Ân suy nghĩ về ngày mai cuộc hẹn.

Đông Lâm hôm nay hướng hắn truyền tin, nói muốn Trần Ân qua nhà mình chơi một chuyến, còn thần thần bí bí mà nói là có quan trọng sự tình làm Trần Ân nghĩ mãi mà không biết là gì.

Một đêm không có chuyện.

Hôm sau, sáng sớm.

“cốc cốc.” Tiếng gõ cửa phòng 203 vang lên.

“Ai vậy? tôi ra ngay.” Trịnh Tuyết ở trong phòng đang thu dọn hành trang, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nghi hoặc không biết là ai mới sáng sớm 7 giờ đã đến có việc gì rồi.

“Sao lại là cậu? có chuyện gì sao?”

Trịnh Tuyết vừa mở cửa đã thấy Trần Ân đứng bên ngoài, bất ngờ mà hỏi, tại nàng nhận tri trong, Trần Ân người này có chút kỳ quái, tính cách một mực trầm tĩnh từ nhỏ đã làm một bộ người trưởng thành dáng vẻ, lại ít nói không thạo giao tiếp. Tóm lại là khá khó gần nhưng Trần Ân trước nay chưa từng làm chuyện gì khiến nàng khó chịu nên Trịnh Tuyết đối với hắn ấn tượng một mực bình thường.

“A, cậu đến giúp bà tôi sửa đồ vật gì sao? nhưng bà tôi ra ngoài đi chợ sớm rồi!.”

Trần Ân thản nhiên đáp.

“Không có, tôi đến tìm cậu, có việc muốn nói.”

Lời này vừa ra làm Trịnh Tuyết sững sờ, liền cảnh giác mà lùi lại phía sau hai bước. Vì Trần Ân từ trước đến nay chưa từng chủ động cùng nàng bắt chuyện qua.

Không để ý Trịnh Tuyết thái độ, Trần Ân tiếp tục nói. “Là chuyện quan trọng.” Sau đó hắn kể cho Trịnh Tuyết chuyện hôm qua gặp Hoàng Hạo theo dõi nhà nàng, chỉ nói mình tại gần đó mua đồ trở về tình cờ nhìn thấy mà thôi.