Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 22: Tụ Họp




Chương 22: Tụ Họp

Trần Ân liên tục trạch tại trong nhà luyện tập cơ sở khắc tạp kỹ năng, mệt mỏi lúc lại rèn luyện hô hấp pháp luyện nguyên lực hoặc làm minh tưởng luyện hồn lực, nửa bước không ra khỏi cửa.

Cái gọi là tính kiên trì không phải nói nói liền có thể làm được, là từng điểm từng điểm ở chỉ có chính mình mới hiểu tịch mịch thời gian lâu dài hoàn thành nào đó mục tiêu mài đi ra tinh thần.

Mà đối Trần Ân tới nói, ở xuyên qua mười năm thời gian này ngoại trừ lúc ban đầu đối thế giới mới bỡ ngỡ, sau đó là từng điểm học hỏi thích ứng nó, lại tại phát hiện ra thế giới có siêu phàm lực lượng mà hưng phấn cùng e ngại, tiếp tục ở sau tiến hành tìm hiểu lại đặt ra cho chính mình mục tiêu. Trần Ân mục tiêu không phải thành tiên làm tổ quyền lực nghiêng trời mà chỉ là muốn trở thành một tạp sư.

So với đã tại KaZaRi đại lục các đại thể hệ nghề nghiệp có hàng trăm nghìn năm tích lũy ra hùng hậu căn cơ mà hệ thống hoàn thiện siêu phàm con đường, thì Trần Ân càng muốn là cái người khai sáng cùng truy tìm hết thảy căn nguyên, nên chỉ mới phát triển một trăm năm tạp sư hệ thống càng có nhiều khai phát khả năng, càng có sáng tạo không gian cùng với để cho Trần Ân chính mình đi ra không giống người khác siêu phàm con đường, dù cho phía trước là không đáy vực sâu, vậy chỉ cần từng bước đi đi là được sẽ có ngày thấy quang minh.

Lúc này Trần Ân đang nghiên cứu một loại bạo tạc tạp bài, nó nguyên lý chính là dẫn đường hai loại trái ngược nhau hoặc xung đột lẫn nhau nguyên tố v·a c·hạm, dẫn đến hình thành nổ tung p·há h·oại, nan đề Trần Ân gặp phải là làm sao để nguyên tố không tại trên tạp lẫn nhau bài xích cùng với để nó tại phát động nổ tung trước bảo trì ổn định tính.

Trần Ân đang cầm một cuốn “một trăm nghi quỹ cơ bản đến khỉ cũng có thể hiểu” ngon lành mà đọc, đây không phải lần đầu Trần Ân đọc quyển sách này, nhưng là mỗi lần có không hiểu nan đề lại mang nó ra đọc thì hắn lại có một loại cách hiểu mới, một loại càng xem càng là cảm thấy trong sách tri thức mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, cho dù nó chỉ trình bày các loại cơ sở nghi quỹ lại bị người viết dùng dễ hiểu câu từ miêu tả, nhưng loại này dễ hiểu giảng giải phương thức lại không hiểu rất có dẫn dắt tính.

Xem hồi lâu, mới đóng lại quyển sách, đưa nó bỏ vào giá sách bên trên.

Trần Ân trong lòng thầm than, tác giả quyển sách này thật là một người đối với cơ bản nghi quỹ nắm giữ đến mức không thể tưởng, chính mình còn phải học thật nhiều.

Hắn nghiên cứu mới tạp không tại cơ bản tạp bên trong bất luận cái nào, chỉ lâm thời đột xuất hứng thú muốn thử chút sáng ý.

Tạp bài mà Trần Ân muốn làm là lấy nguyên tố hỏa cùng lôi lẫn nhau đan xem lại tách biệt trạng thái, lấy hình thức nghi quỹ dẫn đường khiến cho hai loại nguyên tố xung đột này từng vòng từng vòng v·a c·hạm cùng áp xúc tiến tới nổ tung bạo tạc.

Suy nghĩ rất không tồi, nhưng muốn làm lên lại rất khó, Trần Ân thử qua các loại nghi quỹ đều không có thích hợp loại hình có thể làm như vậy.

Nghĩ nghĩ lấy ra một cuốn sổ con, Trần Ân thói quen mỗi khi có nghi hoặc hoặc kiến giải gì đều ghi vào, trí nhớ tốt không bằng nát đầu bút nha.



Hiện tại không làm được không có nghĩa là về sau không làm được, trước ghi lại sau này nếu có điều kiện lại thử lại. Trần Ân nghiên cứu bạo tạc tạp chỉ là đương thời nảy ý, không có cưỡng cầu phải làm bằng được.

Bạo tạc tạp là Trần Ân nghĩ ra dùng để hỗ trợ thiên phú [hư vô hóa] nếu đang cùng kẻ địch chiến đấu đột nhiên thả ra một quả bom sau đó tại chỗ hư vô đâu, nếu là phạm vi lớn bạo tạc nhưng chỉ dư 3 giây phản ứng, vậy kẻ địch không c·hết cũng phải rớt một lớp da. Trần Ân vừa nghĩ đến đây lại không nhịn được cười khóe miệng dần dần trở nên thiếu đạo đức, này phương hướng suy nghĩ không sai, có thể thử nhiều tạo mấy quả bom mà.

Đương nhiên Trần Ân không biết làm thế nào tạo bom nên mới nghĩ đến chuyện nghiên cứu ra bạo tạc tạp.

Thực tế tại cơ sở lv.1 tạp bài bên trong là có bạo tạc hình tạp bài, nhưng nó nguyên lý là áp xúc nguyên lực tại chỗ nổ tung uy lực không thế nào tốt, không phù hợp Trần Ân đối bạo tạc định nghĩa.

Xoa xoa đầu, cất đi sổ con.

Trần Ân nhìn hướng ban công bên ngoài, lúc này trời đã tối, không biết mấy giờ rồi.

Ân, đã qua hai tuần.

Hai tuần qua ngoại trừ chăm chú rèn luyện Trần Ân còn phân tâm chút, quan sát trong thành động tĩnh.

Ta đưa thư đã qua lâu như vậy, không thấy có cái gì động tĩnh lớn phát sinh.

Hoặc là có chuyện đã xảy ra chỉ có ta không biết mà thôi.

Trần Ân chỉ theo dõi chút ít tin tức mới trong ngày thông qua đài phát thanh, cùng với mỗi đêm rút ra một giờ tại trạng thái hư vô đi dạo một vòng chung cư, xem có kẻ khả nghi xung quanh hay không miễn cho chính mình bị tổ chức X tìm ra còn không biết.

Nhìn lấy đồng hồ lúc này đã mười một giờ rưỡi, Trần Ân đứng dậy mang lên màu đen áo khoác trùm đầu đi ra khỏi nhà.



Lại là thông thường tuần tra thời gian.

------------------------

Cùng ngày đêm tối.

Tại bên trong phủ thành chủ.

Thành chủ Phùng Hải đang cùng một số người ngồi vây quanh một chiếc bàn họp tròn lớn, vị này thành chủ dáng dấp là một ông lão khoảng bảy mươi gương mặt già nua râu tóc bạc phơ, nhưng thân hình lại cường tráng cơ bắp lộ rõ không chút nào yếu đuối dáng vẻ.

Dự họp nhân số chỉ có năm người.

Trong phòng không khí trầm ngưng khiến người nghẹt thở, ai cũng nghiêm túc vẻ mặt không nói gì.

Trong đó còn có một người là Phùng Quân, người cùng gia tộc với thành chủ Phùng Hải rất được ông tin tưởng, rất ít người biết Phùng Quân ngoại trừ nắm giữ chức tổ trưởng bộ đặc thù “nhân tài tiềm năng” thì ông còn giữ chức trưởng văn phòng cố vấn hành chính trực quyền thành chủ Phùng Hải.

Mà ngồi tại đây ba người còn lại có hai nam một nữ.

Thành chủ Phùng Hải lúc này sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía chính giữa trên bàn tròn, giữa bàn đặt một phong thư.

Nhìn phong thư này sau tâm tình ông ta lúc này cực không tốt, liền lập tức mở ra cuộc họp khẩn này.

“Các vị ngồi đây đều đã xem qua lá thư kia đi, có ý kiến gì sao?” thành chủ Phùng Hải đột nhiên hỏi.



“Hừm, từ nơi nào bỗng xuất hiện một lá thư viết đến Bắc Ninh cao tầng có người cùng dị tộc cấu kết âm mưu làm loạn, thành chủ người liền tin rồi?.” Trả lời là một mỹ phụ nhân, tính tình dường như không tốt vặn hỏi lại Phùng Hải.

“Lam viện trưởng sao lại nói như vậy? việc này thà tin là có còn hơn là không, thế nào cũng nên có phòng bị.” Kế bên mỹ phụ nhân ngồi một trung niên anh tuấn để một chòm râu dê.

“Các vị quan trọng không phải là việc cao tầng có phản đồ, mà là nó phía trên tin tức, tại thời gian này vậy mà xuất hiện một tin tức như vậy không phải là quá trùng hợp rồi? khả năng liên quan đến việc kia.” Kế bên lại có một trung niên gương mặt cương nghị, ánh mắt bức người, khí thế bưu hãn.

Hai người mỹ phụ nhân cùng trung niên anh tuấn nghe liên quan đến việc kia liền sắc mặt trầm ngưng, lúc sau ba người lẫn nhau lời qua tiếng lại không một hồi vẫn không ra kết quả gì, lúc này thành chủ Phùng Hải mới lên tiếng.

“Xem ra chúng ta kế hoạch lần này là bị lộ ra tiếng gió rồi, nhưng mọi công đoạn đã chuẩn bị xong, bỏ ra đã đủ nhiều công sức, không có lý nào dừng lại.”

“Chỉ có thể tăng thêm một bước gia tăng lực lượng đề phòng, cùng lúc âm thầm tìm ra gian tế, đương nhiên lá thư này ghi chưa chắc đã là sự thật, nhưng nếu có liền cần nhổ cỏ tận gốc.” Phùng Hải làm người bày ra kế hoạch cho sự kiện này, làm thành chủ vị trí ông ta sẽ không cho phép cao tầng Bắc Ninh cấu kết dị tộc làm ra hành động cõng rắn cắn gà nhà, dù là chính mình gia tộc người cũng không thể bỏ qua.

“Ba vị thân là viện trưởng của ba học viện lớn nhất Bắc Ninh, ta đối với ba vị nhân phẩm tự có lòng tin, nhưng lúc này muốn gia tăng kế hoạch sức phòng ngự nên đến lúc cho một số giảng viên tham gia vào rồi, ba vị liền tự mình chọn người có thể tin lại có thể giữ bí mật, ta không hy vọng ra sơ xuất gì.”

Ngồi đối diện thành chủ Phùng Hải là ba vị viện trưởng của ba học viện Bắc Phong, Bắc Lang cùng Bắc Tinh, lúc này lẫn nhau cùng thành chủ bảo đảm chính mình thuộc hạ có thể tin tưởng, sau đó liền kết thúc trận này bí ẩn tụ họp lẫn nhau ra về.

Trong phòng chỉ còn Phùng Hải cùng Phùng Quân.

“Quân ngươi nghĩ sao về lá thư này?”

“Thành chủ người là hỏi tại cao tầng bên trong ai có khả năng là phản đồ đi?.” Phùng Quân tự hỏi một câu lại tự trả lời.

“Khả nghi nhất đương nhiên là cũ vương đình thế lực, sau đó là ẩn núp tại Bắc Ninh nhiều năm “dị tộc thân thuộc hội” còn có cùng thế lực ngầm cùng gia tộc trong thành kết hợp hoặc là ..v..v..” Phùng Quân vừa nói liền liệt ra một đám khả nghi tổ chức, tại hắn xem ra là thế lực nào không quan trọng, quan trọng là bọn chúng muốn làm gì cùng có thể làm gì.

Một bên nghe quân sư quạt mo nói một đống lớn đối địch q·uấy r·ối danh tự, một bên trong lòng phiền muộn, ánh mắt hướng về phương xa phương bắc như muốn xuyên qua vô tận khoảng cách nhìn thấy nào đó người.

Sẽ không phải là ngươi đi?