Chương 10: Thường Sơn
Hiện tại mới sáng sớm thợ săn đại sảnh cũng không nhiều người, chỉ khoảng hai ba chục người vây xem.
Thủ lĩnh nhóm thợ săn Thiên Mã hướng về quầy tiếp tân báo cáo nhiệm vụ, thấy vậy một số người lật ra chính mình [thợ săn tạp] theo dõi lên bên trên một nhiệm vụ cấp cao treo giải đã lâu biến mất khỏi danh sách sách nhiệm vụ, lập tức kinh hô lên.
“không thể nào nhiệm vụ săn g·iết dị thú Cương Xà vậy mà hoàn thành rồi!.”
“Ta cũng vừa mới xem qua, không thể tin được! Cương Xà chính là cấp bốn đỉnh phong dị thú vậy mà bị nhóm Thiên Mã g·iết rồi.”
“Nghe nói Cương Xà thường đi thành cặp đực cái, bọn họ chẳng lẽ cùng lúc g·iết cả hai con dị thú.”
Lúc này nam thủ lĩnh Thiên Mã nghe mọi người kinh hô, trong rất là đắc ý, mặt gương lên hưởng thụ ánh nhìn của đám đông.
Nhưng hắn cũng không quá đắc ý quên hình, hướng về đám đông trong sảnh nói.
“Các vị chúng ta Thiên Mã nhóm mặc dù thành công săn g·iết nhưng chỉ là g·iết được một con Cương Xà đực mà thôi, may mắn gặp phải nó lúc đang đi lẻ một mình kiếm ăn, tiếp theo nhóm chúng ta cũng hướng xung quanh tìm kiếm con còn lại đáng tiếc không có tìm được. Sau đó chúng ta lại ở lại tuyến đường Cương Xà đi qua đặt bẫy mai phục suốt ba ngày, vẫn không có thu hoạch đành phải quay về báo nhiệm vụ.” Người này cũng không dám để mình bị quá mức thổi phồng, hơn nữa hắn ra ngoài chuyến này quả thật có may mắn thành phần. Vì cho dù là đi săn thì Cương Xà cũng thường đi theo cặp, hơn nữa cấp bốn dị thú đã có chút trí lực rồi, rất khó mai phục, bọn họ phải khổ chiến một phen mới thành công đánh g·iết.
Dị thú là chỉ đến từ KaZaRi đại lục sinh vật, chúng có thể tự nhiên mà sử dụng nguyên khí trong thiên địa như người, trải xa hàng triệu năm ưu hóa, gien của chúng đã phát triển cực kỳ hoàn thiện trở nên thích hợp với nguyên khí,tự thành một bộ bản năng riêng biệt, lại trời sinh thân thể mạnh mẽ nên cùng cấp độ dị thú mạnh hơn người siêu phàm quá nhiều.
Tương phản với có sơ bộ trí tuệ dị thú tới nói, thì tại Lam tinh bản thổ sinh vật lại không may mắn như vậy, gien của chúng vốn không thích ứng với nguyên khí, lại không biết cách tu luyện, nên một khi bởi vì hấp thu nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể sẽ khiến chúng trở nên khát máu cùng hung tàn, tràn ngập tính công kích, loại thú do bản thổ Lam tinh biến dị mà thành này gọi là cuồng thú. Chúng số lượng nhiều, gien không ổn định lại dễ dàng sinh ra biến dị, là Lam tinh nghe tiếng t·ai n·ạn một trong "cuồng thú tai ương" tại thời kỳ đầu từng gây cho nhân loại tổn thất to lớn về người và của.
Nghe ngóng đến đây Trần Ân sơ bộ hiểu rõ mọi chuyện rồi, không tiếp tục chú ý bên đó, hướng về [thợ săn tạp] nhìn lại xem có nhiệm vụ nào thích hợp không.
Nhàm chán lật qua lật lại nhìn xem, vừa suy nghĩ chuyện khác, đây không phải phân tâm mà là Trần Ân đang làm quen thiên phú mới [nhất tâm nhị dụng] của mình. Khu cấp thấp hiện không có cái nào là kiểu thu thập thông tin, dò xét nhiệm vụ, lên trung cấp nhìn một chút vậy.
Bỗng Trần Ân mắt sáng lên, nhìn thấy một nhiệm vụ thích hợp mình.
Nhiệm vụ : dò xét sinh vật thần bí khu mỏ quặng Thường Sơn.
Nhiệm vụ đề nghị : trung cấp trở lên hoặc cấp thấp đoàn đội.
Thù lao : 1000 ~ 5000 điểm tích lũy tùy theo độ hoàn thành.
Nhiệm vụ mô tả : tìm ra tung tích vị trí của sinh vật thần bí, khu mỏ nguyên thạch dưới chân núi Thường Sơn xuất hiện sinh vật bí ẩn, gây thương tổn đến công nhân khai thác mỏ, gây tổn thất lớn với chủ khu mỏ.
Nhìn thấy nhiệm vụ này Trần Ân không nói hai lời trực tiếp điểm tiếp nhận.
Trần Ân mình tính tính toán một chút khoảng cách cùng thời gian, núi Thường Sơn cách Bắc Ninh không xa, nếu đi xe máy với tốc độ 160 kilomét/giờ, vậy ra thành đi về hướng núi Thường Sơn mất khoảng 3 giờ. Hiện tại đã 9 giờ sáng, về chung cư soạn một chút vật dụng cá nhân, khởi hành đến nơi vừa kịp ăn trưa sau đó mình trực tiếp đến khu mỏ báo danh tiện thể tìm hiểu một chút tình báo.
-------------------------------------------------
Giữa trưa.
Thị trấn gần chân núi Thường Sơn, một bóng người từ xa phi đến.
Là “phi” đến theo nghĩa đen, người này là Trần Ân, đang ngồi trên con xe máy được cải tạo có thể phi cách mặt đất ba mươi centimét, là trải qua hoàn thành điêu khắc phù văn cùng nghi quỹ xe dân dụng, năng lượng sử dụng là cấp thấp năng lượng tạp. Có thể chạy tối đa 180 kilomét/giờ
Hắn hiện tại đang cực kỳ khó chịu vì trời nắng, Trần Ân hiện đang mặc một cái áo khoác màu đen cùng mặc bộ đồ quân phục từ trên xuống dưới cũng màu đen nốt, là của ông nội khi còn trẻ, đồ có chút cũ nhưng tính năng không thiếu còn có chống va đập nhẹ. Nhưng là, dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa thêm combo đồ màu đen hút tia nắng làm trán Trần Ân chảy mồ hôi như thác. Trần Ân trước đó chọn bộ đồ này vì toàn màu đen nhìn qua rất có chuyên nghiệp cùng phong cách dáng vẻ, nói tóm lại là vì nhìn có vẻ đẹp trai nam tính ấy, nhưng lúc này Trần Ân hối hận rồi, còn chưa có thể cùng người trang bức trước cho chính mình khó chịu.
Nói là thị trấn nhưng quy mô chỉ cỡ cái làng, vì trấn này chủ yếu là nơi ở cho công nhân khai thác mỏ, chỉ xây dựng một chút công trình thiết yếu.
“A, đây rồi!”
“May là nơi này còn có một cái khách sạn cho thuê phòng.” Trần Ân hướng đường chính thị trấn nhìn, tìm một cái nhà trọ.
Trần Ân đã làm sẵn dự định ở lại ba ngày, vì nhiệm vụ này là tìm kiếm trong khu mỏ quặng, mà bên trong đường hầm khu mỏ khả năng đường đi lắt léo vòng vèo khó nhớ lại thêm ánh sáng không đủ, người không quen lại không giỏi điều hướng sẽ dễ bị lạc, nên hắn có thể phải tốn mấy ngày tìm kiếm.
Vào trong nhà trọ, thuê một gian phòng thời hạn một ngày, gọi nhân viên phục vụ mang lên một phần cơm trưa, vui vẻ ăn lên.
“xin chào, tôi là thợ săn nhận nhiệm vụ của khu mỏ, cho hỏi tôi có thể tìm mấy công nhân b·ị t·hương ở đâu vậy?.” Ăn xong bữa trưa Trần Ân hướng quầy tiếp khách hỏi một chút tình báo.
Nhân viên là một trung niên mày rậm mắt to, kinh ngạc nhìn về phía Trần Ân, hắn không nghĩ đến người thanh niên trẻ trước mắt này lại dám nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
“Cậu đi chỉ có một mình sao? nếu vậy tôi khuyên là nên từ bỏ đi, hoặc cậu thử tìm xem mấy người cùng đi, tôi nghe nói bên trong hầm mỏ sinh vật rất hung tàn, đã có hai người vì không kịp chạy bị c·hết trong đó rồi.”
“Chú yên tâm, tôi có thiên phú khá thích hợp với việc thăm dò tình báo, sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ đâu.” Biết ông chú trung niên có thiện ý khuyên mình mà không phải coi thường mình trẻ nên Trần Ân cũng lễ phép trả lời.
“Như vậy sao, vậy cậu cứ ra ngoài quẹo trái lại đi thẳng một chút là đến bệnh xá.” Trung niên nhân thuận miệng khuyên mà thôi, nghe đến là dựa vào thiên phú ăn cơm liền không lại ngăn cản rồi.
Trần Ân thuận lợi một đường tìm đến bệnh xá, nhìn bên ngoài khá đơn sơ, vừa đẩy cửa bước vào đã nghe bên trong tiếng la to.
Dường như là các công nhân đang kháng nghị gì đó bên trong bệnh xá, tiếng người quát tháo, tiếng mắng ồn ào.
Trần Ân thấy vậy lại tìm một quần chúng đứng xem hỏi một chút là sự tình gì diễn ra.