Chương 11: Bí Ẩn
“Dương quản lý làm như vậy chẳng khác nào ép chúng ta đi c·hết.”
“Đúng vậy, hiện tại mọi người đang tập trung tại phòng quản lý kháng nghị rồi.”
“Đáng tiếc tôi đang b·ị t·hương phải nằm một chỗ nếu không phải chửi hắn một trận cho ra lẽ, bình thường đã hay kiếm cớ trừ lương chúng ta, hiện tại lại bắt đi vào trong khai thác trong tình trạng này, có khác nào đi chịu c·hết.”
“Mọi người hiểu nhầm rồi, Dương quản lý chỉ muốn cho mọi người khai thác tại bên ngoài rìa khu mỏ mà thôi, sẽ không vào sâu bên trong.”
Có người lại muốn nói thay cho vị Dương quản lý này, thì bị quần công nhân quần chúng thay nhau làm cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trần Ân hỏi một bên đứng xem thanh niên lại kết hợp với đám người bàn tán, đã hiểu đại khái câu chuyện, vị quản lý tên Dương kia muốn các công nhân phải tiếp tục khai thác trong khu mỏ, dù nói là chỉ khai thác bên ngoài nhưng thực chất ai cũng biết khu mỏ ở Thường Sơn này đã bị đào móc nhiều năm, ngoài gần rìa làm gì còn nguyên thạch để đào, nên muốn tìm được chỉ có thể vào càng sâu bên trong.
Vị này Dương quản lý nghe nói không phải là người tốt gì, ham mê đ·ánh b·ạc lại thích bắt nạt công nhân, hay tìm lý do trừ tiền lương của các công nhân, nhưng hình như bên trên có người chống lưng nên có công nhân tố cáo hắn với cấp trên đều bị đuổi việc, mà bản thân Dương quản lý lại không bị gì.
Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến Trần Ân, hắn đến nơi này là để thu thập thông tin về sinh vật trốn trong khu mỏ, kế hoạch của Trần Ân là trước tại thị trấn hỏi các công nhân b·ị t·hương về đặc điểm của sinh vật kia, lại đến phòng quản lý ở khu khai thác mượn sơ đồ khu mỏ, sau đó trước bỏ ra một buổi chiều đi vào hầm mỏ làm quen địa hình, ngày mai mới chính thức triển khai tìm kiếm.
------------------------------
Buổi trưa ánh nắng chói chang chiếu xuống như muốn đốt cháy mặt đất.
Tại trong phòng chờ lầu hai của thợ săn công hội, đây là khu dành cho việc trao đổi riêng nếu có nhu cầu của người ủy thác nhiệm vụ, cũng có thể dùng cho trao đổi vật tư cá nhân.
Một người phụ nữ đang xem xét trước mặt t·hi t·hể Cương Xà, con dị thú này chiều dài thân thể tiếp cận bảy mét, nó thân rộng như thùng nước, vảy rắn màu xám dài mỏng bao phủ toàn thân trừ cái bụng ra, là rắn nhưng Cương Xà không có độc tính.
Dị thú [Cương Xà ]: đến từ KaZaRi đại lục siêu phàm sinh vật, ngưng tụ kim loại thành vảy bao bọc toàn thân, có cao lực phòng ngự, có thể sử dụng huyết mạch kỹ như ngưng đá thành mũi nhọn, phun mũi kim loại từ miệng…con trưởng thành có thể đạt đến cấp ba, có được cỡ trẻ em trí tuệ.
“Nhóm chúng ta mặc dù chỉ hoàn thành săn được một con, không biết có coi là đạt yêu cầu của quý cô đây?.”
Nam trưởng nhóm Thiên Mã đang cùng người đưa ra nhiệm vụ thương lượng một chút về việc này, tại ủy thác bên trong có ghi bắt sống hoặc g·iết được hai con Cương Xà, mà bọn họ chỉ hoàn thành một nửa, nên sợ cố chủ bớt nửa thù lao.
“Thi thể bảo tồn rất tốt, có thể tróc ra rất nhiều phi phàm vật liệu cấp cao vượt qua dự tính của tôi, thù lao của các vị vẫn như cũ.”
Trả lời là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt như phượng, gương mặt quyến rũ cùng thân thể đường cong lả lướt ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ, mái tóc dài màu vàng làm tăng thêm phần quý tộc khí chất, lại mặc một bộ đồ công sở áo trắng váy đen mang tất chân màu da người, khiến người vô hạn tưởng tượng, đặc biệt dưới môi còn có một nốt ruồi tăng thêm vô cùng mị hoặc.
“Vậy …vậy thì tốt quá!” đội trưởng nhóm Thiên Mã gọi Trương Tam, hắn không phải chưa nếm qua mùi phụ nữ, nhưng đứng trước tuyệt đại mỹ nhân như vậy lại có chút không được tự nhiên, tựa như tự ti nam nhân đứng trước hoa hậu giảng đường vậy, chỉ là không thất thố đến mặt đỏ chân run mà thôi.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp lại như vô ý hỏi một câu.
“không biết các vị là ở nơi nào tìm thấy Cương Xà nha, trước đó có vài nhòm đều tìm không được đâu, nhóm Thiên Mã thật mạnh, tôi nhất định sẽ cho các vị đánh giá năm sao.” Vừa làm ra ngưỡng mộ đối phương biểu lộ.
“Ha ha, chúng ta chỉ là may mắn thôi, không có gì, còn nơi phát hiện là ở rừng Li Ba tiếp giáp sông lớn.”
Được mỹ nhân như vậy ngưỡng mộ Trương Tam cao hứng vô cùng cái mũi đều nở một chút, trực tiếp trả lời rồi, dù sao hắn nghĩ đây cũng không phải thông tin quan trọng gì.
Người phụ nữ lại liếc nhìn về phía đồng bạn đang làm bộ ở một bên quan sát Cương Xà, thấy đối phương đầu gần như không có gật nhẹ một chút.
Mục đích đã hoàn thành, nên trực tiếp thanh toán thù lao sau đó đuổi khách rồi, làm Trương Tam hụt hẫng một chút, hắn còn tưởng có cơ hội tiếp cận mỹ nhân đâu.
Lúc này tại trong phòng chỉ còn người phụ nữ cùng đồng bạn là thanh niên ăn mặc thường phục, trong phòng còn đội áo khoác trùm đầu.
“Người gọi Trương Tam kia không có nói dối, ta đã dùng thiên phú xác nhận qua.” Nam thanh niên nói vẻ mặt nghiêm túc.
“Rừng Li Ba sao? nơi đó cách thành Bắc Ninh hơn một ngày đi đường, nếu dùng phương tiện hàng không có thể rút ngắn nửa ngày, vậy trước liên lạc với người của chúng ta ở khu đó phái người qua dò xét một chút, chỉ mong tên kia còn chưa kịp cùng người bên này liên hệ.” Người phụ nữ trả lời, nàng đã suy nghĩ đến tiếp theo kế hoạch.
“Không cần lo lắng quá mức, dù sao tên kia là dị tộc, hắn có lẽ sẽ hạn chế cùng người thường tiếp xúc, khả năng cao là tên kia sẽ đi đường rừng, bỏ qua nhân loại thành thị, không loại trừ khả năng tên kia có kỹ thuật che đậy ngoại hình của mình.” Đội mũ trùm nam ánh mắt si mê nhìn về phía mỹ nhân, trấn an một chút đối phương.
“Hừm, đại kế của tổ chức sắp vào giai đoạn cuối, tên dị tộc kia có cùng cao tầng Bắc Ninh liên hệ cũng khó làm nên chuyện, nhưng không thể không đề phòng, vẫn là phái người tìm kiếm đi.” Người phụ nữ lại không thèm để ý ánh mắt của hắn, đưa xuống chỉ lệnh quay người ra khỏi phòng.
---------------------------------------------------
Quay về tuyến nhân vật chính của chúng ta. Trần Ân, hắn lúc này đã hoàn tất thu thập thông tin về sinh vật thần bí trong khu mỏ, cũng đã mượn được bản đồ hầm mỏ, theo người b·ị t·hương mô tả thì sinh vật kia hình như có hai con chủng loại khác nhau, một con có thể khiến cho đất cát hóa thành mũi thương đâm về phía trước hoặc khiến mặt đất nhô ra gai nhọn, một con khác thì phun ra chất nhờn có tính ăn mòn kèm theo buồn nôn chóng mặt tác dụng.
Nhìn trong tay bản đồ, Trần Ân mình có chút đau đầu, quả nhiên không ngoài mình sở liệu, khu mỏ này trải qua nhiều năm khai thác đã bị đào đến giống như cái mê cung, không quen thuộc sẽ rất dễ bị lạc trong này, có những nơi còn không được gia cố bằng khung gỗ khiến dễ x·ảy r·a t·ai n·ạn sụp lở, hắn nghe nói không phải các công nhân không muốn mà là vị kia Dương quản lý luôn thoái thác không có đủ ngân sách, các công nhân đương nhiên không tin, bọn họ ai chẳng biết Dương quản lý lấy đi đ·ánh b·ạc hết rồi, chỉ ngại với đối phương quyền thế không dám lên tiếng nha.
Trần Ân mượn từ một bác công nhân một cái mũ thợ mỏ chuyên dụng, phía trên có gắn đèn pin, ánh sáng chiếu không xa nhưng khá rõ, mượn dễ như vậy vì hiện tại đã không ai dám tiến vào bên trong làm đào khoáng rồi.
Chỉnh lý một chút tùy thân hành trang, thấy không có gì thiếu sót, lại nhìn xung quanh ngoài một chút công nhân đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng còn có vài bảo vệ của khu mỏ, một bảo vệ đi đến hỏi xem Trần Ân có cần người dẫn đường không nhưng bị hắn dùng lý do chỉ vào xem một chút để cự tuyệt, đứng trước cửa hầm mỏ Trần Ân nhanh chóng đi vào.