Chương 9: Phương Phương
Trần Ân ngồi tại đại sảnh thợ săn hội một góc nhỏ, làm quen lên vừa mới nhận được thợ săn chứng minh.
Tại [thợ săn tạp] bên trên, lật qua lật lại nhìn xem một dãy cấp thấp nhiệm vụ, Trần Ân mình đang sàng lọc thích hợp nhiệm vụ.
“Ầy! trước tiên thể loại tìm đồ vật thất lạc cùng hỗ trợ dọn dẹp trước không làm xuy xét, nhiệm vụ loại này vừa nhận là mất cả ngày có khi không có xong một cái điển hình tốn công không kết quả, có trời mới biết đồ thất lạc nằm ở đâu mà tìm, nhưng là tìm đồ vật cùng dọn dẹp nhiệm vụ chiếm đa số, chỉ có một số ít nhiệm vụ giao hàng, mua đồ, đưa thư, hộ tống các loại…”
“A! nhiệm vụ sửa ống nước có người nhận rồi, nhanh như vậy, mới lên bảng không đến năm phút nha!.” Trần Ân há mồm kinh ngạc. Là vị cao nhân nào nhanh tay như vậy? huynh đệ buông ra cái nhiệm vụ kia, để cho ta tới. Đương nhiên đây là Trần Ân tâm lý yy nói nhảm, hắn lại không phải người tùy tiện.
Nhiệm vụ bảng thiết kế một hàng dọc, có tóm tắt sơ lược, nếu muốn chọn nhiệm vụ có thể nhấn vào để xem chi tiết, nếu không phải trong tay là một tấm tạp mỏng như lá bài thì Trần Ân còn tưởng mình đang cầm điện thoại của thế giới trước đâu.
Siêu phàm lực lượng mang đến tiện lợi sâm nhập mọi góc của thế giới này đồng thời nó cũng c·ướp đi một chút cân bằng, tỷ như tại Bắc Ninh này có một số phương tiện trình độ vượt xa trái đất nhưng cũng có một số lĩnh vực cơ hồ chỉ dừng lại tại cơ sở lý luận, tỷ như ngành công nghệ điện tử được thay thế thành tạp bài đa tính năng, có [thông tin tạp] có thể khoảng cách xa nói chuyện hoặc truyền tin, có [trò chơi tạp] có chứa một số trò chơi nhỏ như game 8 bit hồi xưa, lại có [thu âm tạp] có thể thu lấy ca khúc rồi lưu trữ lại...
“Trước tiên nhận bốn cái nhiệm vụ chạy chân đi, sau đó mỗi ngày ba cái nhiệm vụ, khoảng ba ngày là có thể lên cấp thấp rồi.”
----------------------------------------
Đông gia thành nam.
Đông Lâm phòng riêng.
Lúc này trong phòng đang ngồi ba vị thành niên, hai nữ một nam.
“Không ngờ nhóc Lâm nhà chúng ta có thể thức tỉnh thiên phú cấp S nha, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha.”. nói chuyện là một thiếu nữ, nàng là Đông Lâm nhà mẹ đẻ bà con, là con của em gái của mẹ Đông Lâm.
Nàng gọi Phương Phương, so Đông Lâm lớn ba tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc màu tím kéo dài tới eo, gương mặt đường nét nhu hòa xinh đẹp, đặc biệt một đôi mắt màu hổ phách làm người khắc sâu ấn tượng, đây là do nàng tu luyện nguyên pháp đặc thù hiển hiện ra ngoài, làn da màu mật ong tỏa ra thanh xuân sức sống.
“Chị họ à, chị nói gì vậy ta mặt thì liên quan gì đến thiên phú? với lại chị làm ơn đừng gọi tôi là “nhóc” nữa ta đều 16 tuổi rồi, gọi là Lâm thôi được rồi.” Đông Lâm một mặt nhiêm túc, thật không hiểu là mặt mình thật có vấn đề gì sao mà chị họ lại nói như vậy nữa.
“Ha ha, còn không phải mặt nhóc Lâm gương mặt lúc nào cũng có vẻ khắc khổ, kiểu ai cũng thiếu mình tiền giống như.”Phương Phương nàng là nói thật, người em họ này gương mặt quá giống đàn ông 25-26 tuổi chứ nơi nào giống cái thiếu niên 16 tuổi.
“không tin xem một bên Vân đang nhịn cười thì biết.” Nói xong cười cười còn lấy khủy tay thúc một chút eo thiếu nữ ngồi kế bên.
“Hai chị em cậu chọc nhau cũng đừng lôi tôi vào chứ!.” Thiếu nữ ngồi kế một mặt quẫn bách còn phải ra vẻ ta vô tội đừng chọc ta, làm nàng hai môi mím lại trông rất cực khổ. Lúc đầu nghe bạn thân nói có cái em họ mười sáu tuổi mà như ông chú lớn tuổi nàng còn không tin đâu.
Nàng là Trương Vân Vân, cùng học trong học viện với Phương Phương, hai người cũng là bạn thân với nhau. Trương Vân Vân gương mặt có chút vẻ em bé, hai má hồng hồng cười lên trông rất ngây thơ, thân hình cân xứng vì luyện tập chiến đấu kỹ thuật, chiều cao so với Phương Phương thấp một chút.
“được rồi, không nói chuyện này nữa, tại sao chị lại đến đây, không phải mùa này chị phải đi dã ngoại thực tập sao?.” Tránh cho đề tài bị chuyển sang hướng chính mình bị trêu chọc, Đông Lâm một mặt bất đắc dĩ trực tiếp đổi chủ đề.
“Làm sao lại hỏi như vậy, chưa nghe mẹ cậu nói gì sao?.”
“Ba tháng tiếp theo chị sẽ dạy kèm cậu kỹ thuật chiến đấu cùng nguyên pháp để chuẩn bị cho kỳ thi vào học viện tháng chín.”
Đông Lâm nghe vậy bộ mặt càng nhăn lại với nhau giống như khổ qua, hắn đương nhiên cũng đã nghe mẹ mình nói sẽ để chị họ Phương Phương dạy mình chiến kỹ, bậy giờ hỏi lại như vậy chỉ là lừa mình dối người cầu cho Phương Phương quên mất mục đích của chuyến này, hiển nhiên Đông Lâm hắn sai rồi.
“Làm sao không muốn học, lần này kỳ thi rất quan trọng, không phải cậu không muốn học là có thể trốn đâu. Chị cũng đã hứa với mẹ cậu là dẽ dạy cho cậu đạt tiêu chuẩn mới thôi.” Phương Phương nhìn mặt là biết Đông Lâm dĩ nhiên không muốn, nhưng chính mình đã hứa là phải giữ lời, đành lôi mẹ cậu ta ra.
“Hai người cùng học được không?”
“Em đã mời Trần Ân đến nhà chuẩn bị đặc huấn.” Đông Lâm có chút chờ mong tình cảnh hai người cùng ăn quyền rồi, một người vui không bằng hai người vui mà.
“Ha, là nhóc Ân sao, đương nhiên có thể, có bạn cùng học gia tăng kinh nghiệm cùng nhau là chuyện tốt.” Phương Phương là biết Trần Ân, vì hai năm trước nàng cũng đích thân dạy qua một khóa cho hai người bọn họ mà.
“Vậy khi nào bắt đầu?.”
“bây giờ mới tháng ba, vẫn còn sớm, vậy đầu tháng năm bắt đầu đi, huấn luyện ba tháng tới cuối tháng tám, dư một tháng cuối làm chuẩn bị.” Nàng vừa về Bắc Ninh còn muốn dẫn bạn thân đi chơi một chút đâu.
---------------------------------
Ba ngày sau, 9 giờ sáng.
Ánh nắng dịu nhẹ báo hiệu mùa xuân đang đến, bên trong tòa nhà phân bộ thợ săn.
Đại sảnh thợ săn công hội.
“Đây là thợ săn tạp của bạn, xin hãy lấy xác nhận.”
Nữ tiếp viên đưa lại cho Trần Ân chiếc [thợ săn tạp] đã được lên cấp, sau ba ngày c·hạy v·iệc vặt, hiên tại Trần Ân đã thành công nâng lên thợ săn cấp thấp. Ở cấp bậc này có thể làm nhiệm vụ có phần thưởng là điểm tích lũy rồi.
Tại cấp độ này có thể nhận các nhiệm vụ tăng lên không còn là trong thành mà còn ở ngoài trấn cùng khu cực lân cận bên ngoài, hơn nữa còn có thể vượt cấp nhận cả nhiệm vụ cấp trung và cấp cao rồi, chỉ cần ngươi tự tin có thể hoàn thành là có thể nhận nhiệm vụ, không có cấp bậc hạn chế. việc phân chia cấp bậc thợ săn là để cho người ủy thác nhiệm vụ tốt hơn đánh giá năng lực người nhận mà thôi.
Lại trốn vào trong góc đại sảnh, mở ra [thợ săn tạp] Trần Ân đang định tìm xem có nhiệm vụ thích hợp hay không, thì bất ngờ ngoài cửa xôn xao náo động thu hút sự chú ý của hắn.
Cửa lớn đại sảnh bị đẩy ra, tại một nhòm người vây xem bên trong, đi vào là một nhóm khoảng năm người, đều mặc trang phục quân dụng màu đen, bốn nam một nữ, dẫn đầu là một nam nhân.
Trần Ân xem qua thì thấy có vẻ là một nhóm thợ săn khá có danh tiếng gọi Thiên Mã, đám người vây xem quần chúng đang bàn tán về việc nhóm thợ săn này vừa hoàn thành một nhiệm vụ ủy thác đi săn dị thú khó khăn nghe nói đã có nhiều nhóm thợ săn khác thất bại. Nên việc bọn họ thành công mới gây lên mọi người hứng thú.