Thay vì đưa tôi tới các cửa hàng ăn trưa quanh đây thì tổng giám đốc đánh xe tới nơi cách đó vài cây số. Tôi thấy ăn trưa mà đi xa như vậy thì phức tạp quá nhưng cũng không dám nói gì.
Chúng tôi vào một nhà hàng cơm trưa mà tôi và anh Ngủ Yên đã từng ăn thử, cảm giác đồ ăn ở đây cũng khá ngon, quan trọng hơn là quán này sạch sẽ lịch sự có điều hoà, không như các quán cơm bình dân khác. Thân nhiệt anh Ngủ Yên lúc nào cũng nóng như cái lò than, dễ hiểu khi anh ta thích những nơi mát mẻ như vậy.
Chọn đồ ăn xong, lúc nhân viên còn đang lấy đồ, anh ta mở đầu bằng một câu thế này: "Không biết em có còn nhớ không, đó là anh muốn hẹn gặp riêng em thế này từ lâu rồi nhưng tiếc là em không đồng ý. Không ngờ có duyên thế nào em lại là nhân viên của công ty. Mà nếu đã là nhân viên của công ty rồi thì tiện đây anh muốn góp ý với em là người lịch sự sẽ không trao đổi chuyện quan trọng qua tin nhắn. Em nhớ nhé."
Nói xong anh ta lại nở "nụ cười tổng giám đốc hoà ái" khiến tôi nhớ đến lần mình chặn đường liên lạc của cả hai qua điện thoại mà chột dạ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đó chính anh ta cũng thẳng tay cúp máy không mảy may níu kéo còn gì, giờ lại đào chuyện này ra để làm chi? Hay là chỉ lúc đó anh ta nghĩ như thế xong về sau lại hối hận?
"Vâng em sẽ rút kinh nghiệm ạ."
Tôi quyết định nói như vậy vì lương ở đây cao.
"Ừ. Thế em biết chuyện từ khi nào?"
Tôi nghĩ ý anh ta là chuyện anh Ngủ Yên là tổng giám đốc, vì vậy tôi trả lời: "Từ ngày bắt đầu vào làm."
"Ừ." Anh ta gật đầu.
Đồ ăn ở cửa hàng này phục vụ rất nhanh. Tôi và tổng giám đốc bắt đầu dùng bữa, mọi thứ bình thường như chưa từng có gì xảy ra vậy.
Và rồi, đột nhiên anh ta hỏi: "Hôm nay anh có xem hồ sơ của em, thấy em tự lập từ khá sớm nhỉ?"
Tôi cảm thấy không thoải mái về câu hỏi này nhưng bắt buộc phải trả lời: "Vâng ạ."
"Ở Thiên An nhỉ?"
Lâu lắm mới có người nhắc tôi về nơi này. Tôi không chối bỏ nơi nuôi dưỡng mình nhưng đồng thời không cần bất cứ ai hỏi tôi về chuyện đó bằng cái nhìn thương hại. Vì anh ta là sếp nên tôi không muốn đáp cũng không được: "Vâng, đúng rồi ạ."
"Hình như vẫn còn người thân đúng không?"
Tôi không hiểu anh ta đào sâu chuyện này để làm gì, lần này không đáp mà hỏi ngược lại: "Hồ sơ của em có chỗ nào không ổn hả tổng giám đốc?"
"À, quan tâm tới nhân viên của mình là việc cần làm thôi mà."
Tôi ghét những câu hỏi lắt léo gợi ý này của anh ta. Tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa nên hỏi thẳng: "Rốt cuộc anh muốn biết gì từ tôi?"
"Không có gì. Chỉ là anh không biết em đã có cuộc sống khó khăn như vậy."
Anh ta nói đến từ "khó khăn".
Nghe câu nói tràn ngập sự thương hại không cần thiết, lòng tôi nảy sinh cảm giác như mình không hề quen biết người trước mặt. Tôi cố ăn thêm mấy miếng cơm nhưng nuốt không trôi, vì vậy cuối cùng tôi giải đáp tất cả để anh ta đỡ phải gợi ý từng câu một: "Tôi là cô nhi, 6 tuổi ông bà bố mẹ đều chết, vào cô nhi viện 12 năm, sau đó sống một mình tới bây giờ. Không bạn bè không người thân."
Nói xong tôi đặt bát đũa đứng dậy nói: "Nếu những gì tổng giám đốc muốn biết là chuyện này thì, vừa rồi điều tất cả rồi đấy. Giờ thì xin phép tôi đi trước, có việc bận."
Dường như anh ta cũng hơi bất ngờ vì phản ứng quá khích của tôi nên hỏi: "Sao em lại..."
Có lẽ anh ta định hỏi tại sao tôi lại phản ứng như vậy, nhưng tôi không cho anh ta cơ hội để nói nốt câu mà cầm túi đi thẳng ra khỏi cửa hàng.
Vừa ra tới lề đường thì cánh tay tôi bị anh ta túm lấy kéo lại, ép tôi phải mặt đối mặt với anh ta.
"Em sao vậy? Em có biết là em kỳ lạ lắm không?"
Đây là lần thứ hai anh ta nói tôi kỳ lạ.
"Tôi kỳ lạ thế nào không cần tổng giám đốc quan tâm."
Tay tôi không hề cố gắng giật ra khỏi, lúc này chỉ dùng ánh mắt kiên định pha lẫn thù ghét nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta chầm chậm buông tay: "Nói chuyện bình thường không được à? Anh không thể hiểu nổi em đấy."
"Nhưng tôi hiểu anh rất rõ." Tôi nói.
Gần nhà hàng có vài chiếc taxi đang đỗ, tôi chọn bừa một cái rồi bước lên.
Vừa rồi tôi còn cảm thấy thật vui vẻ khi ngồi xuống cùng bàn ăn như những ngày trước đó, chỉ là từ lúc anh ta bắt đầu đặt câu hỏi, tôi như bị kéo về thực tại. Cơm mới ăn được hai miếng còn chưa đủ nhét kẽ răng đã cảm thấy không có tâm trạng để ăn tiếp.
Nếu đó là những lời anh ta hỏi tôi khi tôi và anh ta đang trải qua ngày tháng sống chung bình lặng, tôi nghĩ có thể tôi sẽ mở lòng. Nhưng vào thời điểm khác biệt thân phận này, tất cả những câu hỏi đó với tôi chỉ như tra tấn.
Chiếc xe taxi di chuyển trên đường phố tấp nập, tôi áp mặt vào cửa kính, ngước nhìn những toà cao ốc đứng sừng sững dọc đường dưới bầu trời xanh thẳm.
Tôi nhận ra bản thân vừa tỏ ra nhạy cảm và có hành vi quá kích động so với những câu hỏi đơn giản. Nhưng biết phải làm sao bây giờ, vì người hỏi là anh Ngủ Yên, là người tôi cực kì để ý anh ta nghĩ gì về mình, nên tôi không thể kiểm soát nổi bản thân nữa. Tôi thích anh Ngủ Yên, nhưng anh ta ở nơi quá cao để tôi với tới. Tầm nhìn của người đứng trên cao sẽ hoàn toàn khác người đứng phía dưới. Bản thân tôi lại chỉ như con ốc sên hèn nhát chui trong vỏ, mỗi lần bị tác động chỉ biết co rúm lại.
Cổ tích về nàng lọ lem vẫn luôn hiện hữu đâu đó trong mỗi kẻ thấp cổ bé họng như tôi. Dù đã cố kìm chế nhưng tôi vẫn không thể ngừng khấp khởi ôm hi vọng nhỏ nhoi nào đó khi nhận lời mời đi ăn của anh ta, nào ngờ đâu mọi hi vọng còn chưa được thành hình đã bị vùi dập không thương tiếc.
Mây tầng nào gặp mây tầng đó, có lẽ cuộc đời anh ta chỉ gặp và tiếp xúc những đám mây tương tự, nên anh ta sẽ không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại phản ứng như vậy. Việc gặp được tôi chỉ là một sự tình cờ, những thứ anh ta nhìn thấy ở tôi thời điểm đó là sự phóng khoáng tiêu tiền không ngừng tay. Nhưng đáng tiếc đó không phải là tôi, không phải là kẻ bị gia đình vứt bỏ thế này.
***
Đúng như suy đoán của tôi, sau bữa trưa đó anh Nguyên không chủ động liên lạc lại. Ở trên công ty tôi cũng chẳng bao giờ vô tình gặp anh ta trừ khi vì lý do công việc. Cả hai đều lạnh nhạt, tôi chỉ thầm cảm ơn vì anh ta không đả động gì đến tôi.
Trong phòng kế toán mấy hôm nay mọi người đều thì thầm kể nhau nghe về chuyện dạo gần đây tranh chấp trong công ty đã được giải quyết ổn thoả nên tổng giám đốc bắt đầu có thời gian rảnh để đi xem mắt, đối tượng đều là những cô gái được chọn lọc kỹ càng từ ngoại hình cho tới gia thế, học thức.
Oanh là fan ruột của tổng giám đốc, hơn tôi một tuổi. Lúc Oanh kể chuyện này cho cả phòng nghe thì trông chị ta khá buồn, cứ tự hỏi rằng tại sao sáng nào cũng rình trước cửa công ty mà không đυ.ng phải tổng giám đốc lần nào. Mọi người hỏi đang yên đang lành tự nhiên muốn đυ.ng phải tổng giám đốc làm gì thì Oanh trả lời: "Em sẽ giả vờ ngã vào lòng anh ấy, anh ấy sẽ dùng cánh tay to khoẻ kia kẹp cổ em... à không đỡ em tránh bị ngã. Sau đó anh ấy sẽ nghĩ "cô gái em cả gan va vào người tôi sao?" sau đó em sẽ chống đối đòi anh ta xin lỗi sau đó anh ta nói "cô gái người dám chống đối tôi, em là người đầu tiên" sau đó em sẽ mắng anh ta rồi bỏ đi sau đó anh ta sẽ kéo tay em lại và nói "cô gái em thật thú vị em thật kì lạ em phải là của tôi" sau đó..."
Ư... rối não quá.
Tôi ngồi nghe một lúc mà mặt mũi nhăn như miếng giẻ lau nhà, bởi những thứ Oanh nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại quá phức tạp đối với tôi. Lý trí của tôi chưa bao giờ tin vào những câu chuyện cổ tích kiểu hoàng tử lọ lem. Tuy vậy đôi lúc tôi cũng muốn bản thân suy nghĩ đơn giản một chút như trong diễn biến thế giới giả tưởng mà Oanh đang lạc trôi cho đỡ nhọc đầu.
Mà khoan đã bỏ qua chuyện này đi, lú quá, tôi đang kể đến đâu rồi nhỉ? À tôi đang nói đến chuyện tổng giám đốc đi xem mắt.
Công ty càng phát triển ắt sẽ có tranh chấp trong nội bộ hội đồng quản trị, nên để củng cố quyền lực thì tổng giám đốc nên kết hôn với con gái của mấy ông cổ đông là tốt nhất. Nghe đồn hai bên gia đình của chủ tịch Đặng Nhật Nguyên và phó chủ tịch Đoàn Mạnh Hiệp có mối quan hệ rất khăng khít, ngoài ra phó chủ tịch còn nắm giữ rất nhiều cổ phần, con gái Đoàn Diễm Linh thì càng không phải nói, thể hiện tình cảm với tổng giám đốc ra cho cả bàn dân thiên hạ đều thấy. Nhưng cuối cùng thì tin đồn Đoàn Diễm Linh là hôn thê đã hoàn toàn bị loại bỏ, dù cho trước đó tình cảm ngoài mặt không mặn nồng nhưng tổng giám đốc cũng chưa từng thể hiện thái độ từ chối. Việc hai bên không kết thông gia khiến nhiều người bất ngờ, nhưng càng bất ngờ hơn khi tổng giám đốc đã mau chóng đi xem mắt chỉ vài ngày sau khi thông tin hôn thê bị loại bỏ.
Tôi cố ở lại công ty này vì lương cao, nhưng sau vài ngày tôi bắt đầu cảm thấy không vui khi ngày nào cũng phải nghe người ta kể về tổng giám đốc.
Đương lúc tôi chán chường thì có một chàng trai trẻ mặc sơ mi quần âu lịch sự đi vào phòng, sau đó đặt cặp tài liệu xuống vị trí trống rồi nói lớn: "Chào mọi người, em đã quay trở lại đây! Úi chị gái xinh đẹp tóc hồng này là ai vậy?"
Tôi nhìn đồng hồ thấy lúc này đã là 10 giờ sáng, quá muộn để đi làm giờ hành chính. Thư thấy vậy liền đứng dậy thay mặt giới thiệu: "Giới thiệu với chị, cậu này là Minh, thực tập sinh kiểm toán của phòng mình. Cậu này với em là một trong số những người trẻ nhất phòng lần trước em nói cho chị đấy. Do đang là sinh viên năm cuối phải làm đồ án tốt nghiệp nên được cho phép làm part time. Còn giới thiệu với Minh đây là chị Chi, trưởng phòng mới của phòng mình."
Tuy không hiểu làm part time kiểu gì mà nghỉ một tháng vẫn đi làm lại như bình thường nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự chào lại cậu ta: "Chào em. Hôm nay mới được gặp."
"Em chào chị, em là Minh năm nay 22 tuổi, nhân viên thực tập. Rất vui được gặp chị ạ."
Minh chạy tới chỗ tôi đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay. Tôi thấy vậy cũng lịch sự vươn tay về phía trước. Điều bất ngờ là Minh nắm lấy tay tôi rất chặt, lâu hơn cái bắt tay mình thường khoảng 3 giây mới chịu thả ra.
Hành vi này khiến tôi phản cảm, cau mày nhìn thẳng cậu ta. Bấy giờ tôi mới phát hiện Minh rất đẹp trai, chẳng biết có phải vì đẹp trai hay không mà tôi lại nhớ tới anh Ngủ Yên.
Tôi không phải người hay nhìn vẻ bề ngoài nhưng anh Ngủ Yên lúc này như tiêu chuẩn của tôi vậy, cứ thấy ai có vẻ được được tôi lại vô thức đem người ta đi so sánh. Ví dụ so sánh kiểu như: không đẹp trai bằng, không cao bằng, tay không to bằng...
Có Minh đi làm, phòng kế toán mọi khi im lìm bỗng chốc vui vẻ hẳn. Có điều tôi lại không thích không khí náo nhiệt nên không hưởng ứng mạnh như mọi người. Tới giờ nghỉ trưa chẳng hiểu vì lý do gì mà Minh lẽo đẽo theo tôi tới khu vực ăn uống của nhân viên, lại còn ngồi đối diện tôi.
"Trời, em mời chị đi ăn trưa thì chị không chịu, vậy mà lại ra đây ngồi ăn một mình thế hả?"
"Cậu không mua đồ ăn đi, theo tôi làm gì?"
"Chị không biết đâu, em chưa từng thấy ai xinh đẹp như chị ấy. Xinh vãi lun ò. Cái công ty này, nhất là phòng mình, mọi người cả ngày một màu đen trắng trông chán chết."
Tôi nghe mùi lươn khươn trong cách nói chuyện của cậu ta nhưng không bóc trần. Thực ra thì tôi cũng từng có ý định nhuộm lại tóc, nhưng tôi đọc kĩ thấy trong nội quy công ty chỉ cấm một số phòng ban đặc thù không được nhuộm tóc, còn các phòng không cần tiếp xúc với khách hàng thì không cần thiết. Tôi thấy màu tóc này khá đẹp nên không nỡ đổi.
"Không đi ăn cơm đi à?" Tôi ngẩng đầu hỏi.
"Chỉ cần được ngắm chị là em no rồi. Em rất thích những chị gái xinh đẹp."
Minh dùng hai tay chống cằm, đúng là chỉ nhìn tôi thật. Để mà nói thì cậu ta rất đẹp trai, kiểu ngọt ngào nụ cười tỏa nắng pha thêm chút nghịch ngợm, trông có vẻ ấm lòng nhưng lại khiến tôi ăn không ngon. Có điều tôi đã tôi luyện được tinh thần thép từ bé nên rất nhanh đã thích nghi, ngồi ăn một cách từ tốn trước mặt Minh, từ đầu đến cuối không trả lời thêm bất kì câu nói ngớ ngẩn nào của cậu ta nữa.
Hôm sau và hôm sau nữa Minh đều bám tôi như đỉa bất kể tôi có lạnh lùng thế nào. Giờ cơm thì cậu ta mua đồ ăn bên ngoài rồi ngồi đối diện ăn cùng.
Tôi biết mình có vẻ ngoài trông khá ổn nên từ lúc ra trường đi làm, số người theo đuổi tôi không ít, nhưng mọi cơ hội đến đều bị tôi bóp chết từ giai đoạn nhân đôi tế bào. Ban đầu tôi sẽ từ chối một cách lịch sự, nhưng nếu có ai đó cố chấp theo đuổi sẽ bị tôi đối xử như không khí khiến người ta khó chịu mà lui, nhiều người còn mắng sau lưng tôi là chảnh chó.
Nhưng người ta đều nói sau lưng nên tôi không hề có cơ hội để giải thích là tôi không chảnh chó, chỉ là tôi không định có mối quan hệ gắn kết với ai, mà tôi thì không muốn giải thích lý do đằng sau nó nên cũng im lặng. Dù sao thì nếu không tán tỉnh tôi thì người ta cũng đi tán tỉnh những cô gái khác. Thế giới này không thiếu người, vắng tôi thì chợ vẫn đông, tôi chẳng phải là sự tồn tại quan trọng nào cả.
Tôi cũng nghĩ Minh như thế, chỉ không ngờ là cậu ta tấn công nhanh hơn tôi tưởng.
Mới qua gần một tuần từ khi đi làm lại, cậu ta bắt đầu mở lời tán tôi.
"Chị Chi giờ chưa có bạn trai, vậy thì chị quen em nhó."
Tôi không nhớ mình có nói với cậu ta là tôi chưa có bạn trai khi nào.
Lúc tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc thì cậu ta đáp: "Chị đừng có nói với em là chị có người yêu rồi nhé. Cả ngày thấy chị ngồi làm việc, mặt khó đăm đăm. Em đảm bảo chị cười sẽ rất xinh, nên em ngồi rình xem chị có nhắn tin với người yêu rồi cười cười như mấy người đang có tình yêu hay không. Kết quả là thấy mặt chị lúc nào cũng vậy."
Tôi không ngại thừa nhận việc mình không có người yêu nhưng cũng không muốn công nhận cậu ta nói đúng: "Cậu rảnh quá nhỉ?"
"Em để ý chị mà. Nếu đang chưa có người yêu thì chị quen em nhó. Đảm bảo vui. Em dẫn chị đi chơi giải sầu, đi ăn quán ngon nữa."
"Cảm ơn. Hiện tại chị không có nhu cầu." Tôi mặc kệ cậu ta để ăn bữa trưa.
"Chị ơi em chia sẻ thật với chị này. Không có người yêu dễ thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, bực bội, cáu bẳn, tâm sinh lý bất ổn đấy chị. Chị có biết tại sao những bà cô già không chồng lại thường hơi hâm hâm dở dở hấp hấp khùm khùm không?"
"Đây là cách cậu tán gái à?" Tôi hỏi.
"Em sẽ tùy đối tượng để điều chỉnh chiến thuật ạ. Nhưng chị công nhận là em nói đúng mà đúng không? Còn nếu chị đang buồn vì một mối tình đã qua thì đau khổ không giải quyết được vấn đề gì cả. Cách giải quyết nhanh nhất chỉ có quen người mới thôi."
Tôi ngồi nghĩ, cảm thấy lời Minh nói cũng không sai. Trước khi có anh Ngủ Yên tôi thấy mình như một bà già khó tính, hay bực bội với bản thân, những lúc rảnh rỗi không có việc gì để làm thì thay vì giải trí thư giãn tôi chỉ thấy trầm cảm vì không biết phải chơi cái gì. Sau khi ở cùng anh Ngủ Yên tôi lại trải qua những ngày tháng nhàn hạ một cách vui vẻ đến bất ngờ, đi ăn thì có anh Ngủ Yên chọn món, đi dạo phố thì có người đi phía sau, ở nhà buồn chán anh Ngủ Yên còn đánh cờ caro với tôi, và khi anh ta nắm lấy tay tôi, trái tim thường chỉ đập mạnh vì mệt mỏi hay sợ hãi nay còn biết đập mạnh vì một cảm xúc hoàn toàn lạ lẫm khó gọi tên nữa.
Có điều tôi vẫn từ chối Minh: "Đi chỗ khác chơi để chị ăn cơm."
Vốn tôi không hề nghĩ mình sẽ có bất cứ quan hệ nào với Minh, nhưng ngay hôm sau khi vô tình thấy tổng giám đốc đi cạnh một cô gái xinh đẹp thời thượng bước ra ngoài cửa công ty, tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Vì vậy tới lúc Minh trêu ghẹo tôi một lần nữa, tôi gật đầu dưới sự ngỡ ngàng của cậu ta.
Lại một lần nữa tôi chán ghét bản thân vì cái tính ghen tuông giận hờn rất đỗi tầm thường của loài người này.
"Nếu những lời em nói với chị không phải là đùa, thì chúng ta thử quen nhau đi. Còn nếu đó giờ là em nói đùa thì chị xin lỗi vì hiểu lầm."
"Không, em không đùa. Chị đồng ý với em thật hả?" Minh vui vẻ nói.
"Có một số nguyên tắc. Thứ nhất, chị chỉ tạm thời quen em thôi, chưa có ý định dùng mấy chức danh cao như bạn gái hay người yêu. Nếu em thấy ổn với điều đó thì chúng ta tiếp tục."
Tôi không bao giờ có ý định chơi đùa với tình cảm của người khác, nhưng vì tôi nhận định cậu ta mới chính là người không nghiêm túc nên tôi thành thật với cậu ta.
"Em đồng ý. Nhất định em sẽ khiến chị mê em như hai ba con mực."
Tôi thật lòng không hiểu nổi ngôn ngữ mà Minh dùng để nói chuyện với tôi nên tôi bày ra vẻ mặt cực kỳ quan ngại để nói tiếp: "Thứ hai là chị không muốn bị hỏi bất cứ câu nào về thông tin cá nhân."
"Được ạ, chị xinh là được."
"Chỉ có hai điều quan trọng như vậy thôi. Còn nếu em tìm được đối tượng khác thì lập tức báo chị, chúng ta dừng lại."
"Trông em thế này thôi nhưng tuyệt đối không đánh bắt cá chăn rau."
Tôi gật đầu, chốt đơn.