Linh Chi Ngủ Yên

Chương 23




Nhiều lúc tôi rất tò mò không biết bình thường các cặp đôi yêu nhau sẽ làm gì, đi chơi ở những đâu nhưng vẫn không tìm được câu trả lời cụ thể. Tôi tin rằng Minh là một thằng nhóc có kinh nghiệm với phụ nữ, chứ không phải như ai kia cậy bản thân đẹp trai nên chẳng cần làm gì nhiều, chắc chắn sẽ sớm cho tôi lời giải đáp.

Sau tan làm hôm đó Minh rủ tôi đi chơi luôn, tôi chưa chuẩn bị tinh thần nên khất sang ngày hôm sau. Minh thấy vậy cũng không gượng ép và bảo tôi cứ thong thả nên tôi có thời gian về nhà để điều chỉnh suy nghĩ.

Đôi lúc tôi hơi lấn cấn vì quyết định trong giây phút tâm lý bị kích động như vậy, nhưng nghĩ lại thì tôi thấy việc này chẳng có gì là không tốt, chỉ là đi kiếm chút niềm vui cho mình và tạo niềm vui cho người khác thôi, không phải sao?
"Phải không ấy nhỉ?" Tôi lẩm bẩm tự hỏi.

Tôi mở tủ quần áo ra xem xét một lượt, thấy đống quần áo váy vóc đi mua cùng anh Ngủ Yên có vài bộ vẫn chưa được bóc mác nên mang ra ướm thử.

Xếp một hàng trong tủ là váy vóc đủ các loại kiểu dáng, từ trẻ trung năng động, dịu dàng hiền lành cho tới trưởng thành quyến rũ. Vì nghĩ sắp đi cùng một tên trai trẻ nên tôi lấy chiếc váy trắng tay bồng cổ trễ dài tới đầu gối để mặc thử, cảm thấy nó khiến tôi trông trẻ trung hơn nên chọn luôn chẳng cần nghĩ nhiều.

Trước lúc đóng tủ lại tôi liếc nhìn đống quần áo mặc ở nhà của anh Ngủ Yên được gấp gọn trong góc, không hiểu sao lòng lại dâng lên buồn tủi hờn dỗi. Tôi định vứt chúng đi để khiến tâm hồn thanh thản hơn nhưng chẳng hiểu sao vẫn không nỡ.

Tôi cảm giác việc vứt chúng đi sẽ chỉ khiến tôi buồn thêm nên không muốn động vào. Nếu may mắn có thể sớm quên được anh ta thì chắc chắn tôi sẽ vứt chúng đi không thương tiếc, ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Ngoài chọn váy vóc tôi còn nghiêm túc ngồi trước gương thử qua một số kiểu trang điểm thịnh hành. Do tôi là một con gà mờ trang điểm chính hiệu, ngoài son ra thì không biết bôi thêm cái gì khác nên việc sử dụng các loại dụng cụ trang điểm khiến tôi chật vật khá lâu. Phải cố gắng lắm tôi mới không biến mình thành chúa hề, nhìn bản thân trong gương thấy ổn thoả mới chịu lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, do không muốn cho Minh biết địa chỉ nhà nên tôi hẹn cậu ta đón ở đầu ngõ lúc 7 giờ tối, sau khi cả hai đã về nhà tắm rửa chuẩn bị xong xuôi.

Minh đi xe máy tới, vừa đến nơi đã trầm trồ khen tôi xinh đẹp, như mọi lần, nhưng lần này quá khích hơn.

Minh giúp tôi gạt chỗ để chân và tất nhiên là đèo tôi, khác với anh Ngủ Yên lúc nào cũng ngồi sau cho tôi đèo. Ban đầu tôi đèo là do nể anh ta đau chân, thế mà về sau lại thành thói quen luôn, thật không hiểu nổi.
Nhìn đường phố nhộn nhịp vào ban đêm, đầu tôi thầm nhẩm tính lần gần nhất tôi được ra đường đi chơi đúng nghĩa là với anh Ngủ Yên ở Đà Nẵng và Sài Gòn. Khi tôi mặc lên chiếc váy xinh xắn để đi du lịch, anh Ngủ Yên cũng nhìn tôi không rời mắt, nhưng anh không hề khen tôi xinh đẹp. Chúng tôi đặt tour du lịch trên web nên chuyến đi Đà Nẵng hầu hết chỉ tới các địa điểm nổi tiếng, còn lúc đi Sài Gòn thì hơi vỡ kế hoạch một chút nên kể ra tôi cũng chẳng đi được đâu ngoài quán bar đó.

Minh đưa tôi đến một nhà hàng đồ Âu, trông có vẻ không hợp với sự trẻ trâu của cậu ta. Tôi hỏi thì cậu ta nói do nghĩ tôi sẽ thích nơi nghiêm túc như vậy.

Trước khi vào nhà hàng, tôi thấy nơi đỗ xe có một chiếc trông khá giống chiếc xe của tổng giám đốc mà tôi từng thấy. Tôi hơi nghiêng đầu định nhìn biển số xe vì trí nhớ với các con số của tôi khá tốt, nhưng chưa kịp xem thì Minh đã bước tới che mất, đưa tôi vào trong.

Nhà hàng đồ Âu đúng là có phong cách khác biệt hẳn, không gian rộng rãi thoáng đãng, âm nhạc và ánh sáng êm dịu lãng mạn.

Minh nhanh chân tới kéo ghế cho tôi sau đó mới ngồi xuống.

Lúc nhân viên mang menu ra, tôi nhìn một lúc thấy không hiểu lắm nên đưa cho Minh chọn. Ai dè cậu ta cũng chẳng biết cái gì nên nhờ nhân viên tư vấn hộ luôn.

Kì thực anh Ngủ Yên giống tôi ở chỗ khẩu vị thích ăn đồ châu Á hơn nên chúng tôi hay chui vào những nơi chế biến theo phong cách khẩu vị địa phương và không gian náo nhiệt hơn một chút, bởi quán đông khách nghĩa là đồ ăn ngon. Nên khi bảo tôi chọn đồ Âu tôi lại chẳng có chút xíu kinh nghiệm nào.

Trong lúc chờ đợi, vì tôi ra yêu cầu không hỏi thông tin cá nhân nên Minh phải hỏi tôi rất cặn kẽ:

"Hỏi sở thích có được không chị?"

"Được. Nhưng chị không có sở thích gì cả."

"Chị thấy đồ ăn ở đây được không?"

"Cũng ngon."

"Cũng ngon nghĩa là không ngon rồi, sau em để chị chọn quán vậy."

Thường thì trước khi đi ăn với anh Ngủ Yên, tôi và anh ta đều bàn luận kĩ càng và xem review chắc chắn mới đi, chỉ có quán ăn đêm và ăn sáng mới dễ tính hơn một chút. May sao những quán chúng tôi chọn thì cả hai đều ưng, chẳng bao giờ để thừa đồ ăn cả.

"Này, chị đang nghĩ gì, sao không nghe em nói thế? Chị có muốn đi chơi ở đâu không?"

Tôi đáp một cách gượng ép: "Chị không biết chỗ nào nên sao cũng được. Em cứ chọn đi."

"Chị bảo là em sẽ làm tất. A, đồ ăn ra rồi, để em giúp chị cắt thịt."

Về điểm này trông Minh cũng khá giống anh Ngủ Yên. Do anh ta thấy tôi không có kinh nghiệm đi ăn nhà hàng nên lúc nào cũng hỗ trợ tôi mấy thao tác ăn uống, rồi còn dạy tôi sử dụng dao dĩa nữa...

"Chị Chi ơi."

Tiếng gọi của Minh đột ngột kéo tôi khỏi dòng hồi tưởng: "Sao thế?"

"Em thấy chị cứ nghĩ đi đâu ấy. Chắc đang nhớ tình cũ chứ gì?"

Tôi chột dạ, chợt nhận ra tôi không hề dừng nghĩ về anh Ngủ Yên từ đầu đến cuối. Nhưng tôi không thể nào nói trắng ra được nên đành chối: "Không có, chị nghĩ chuyện công việc ấy mà."

"Thôi, chị nghĩ về em đi."

Minh đưa miếng thịt đã được cắt sẵn lên miệng tôi. Tôi bỏ qua cảm giác không muốn, quyết định hành động trái cảm tính, chậm chạp há miệng cắn lấy miếng thịt để đánh lạc hướng bản thân. Nhưng còn chưa nhai xong thịt thôi lại thấy anh Ngủ Yên như âm hồn bất tán đứng ngay trước mặt mình, vẻ mặt trầm đến mức đáng sợ.

Nghĩ về anh ta nhiều đến mức hoang tưởng à?

Hay mai đi viện khám não nhỉ?

Tôi chớp mắt một lần để làm mới tầm nhìn, thấy anh Ngủ Yên vẫn đứng đó.

Lúc này Minh đẩy ghế đứng bật dậy nói: "Anh Nguyên... tổng giám đốc, anh cũng tới nhà hàng này hả?"

Tổng giám đốc trong lời Minh nói hoàn toàn tồn tại. Anh ta liếc Minh một cái, nhận lấy cái bắt tay của cậu ta, sau đó đưa tay về phía tôi nói: "Gặp Trưởng phòng Chi ở đây, tình cờ thật."

Tôi nhìn bàn tay nam tính với khớp xương rõ ràng phía trước mà thất thần. Bàn tay này đã bao lần nắm lấy tay tôi một cách dịu dàng ấm áp.

Chỉ là một cái bắt tay lịch sự nhưng tôi không dám nắm lấy. Tôi sợ mình nắm xong liền bị anh ta kéo ngã xuống vực sâu hoang tưởng ảo giác của nàng lọ lem khi đi thử chiếc giày thuỷ tinh vừa vặn mất mất.

"Xin lỗi tổng giám đốc, tay em vừa cầm đồ ăn xong, hơi dính dầu mỡ."

Vẻ mặt anh ta lúc này có thể dùng từ "nén giận" để diễn tả. Anh Ngủ Yên trước kia rất hiền lành, không nóng tính mắng chửi ai bao giờ, chỉ hơi căng lần tôi đi chùa mà không báo với anh ta, hại anh ta không tìm thấy tôi. Vẻ mặt của anh ta lúc này cũng giống như thế, nhưng có lẽ do nhẫn nhịn mà trông gớm ghê hơn rất nhiều khiến tôi hơi sợ sợ.

"Vậy à? Anh thấy cậu Minh đây vừa giúp em cắt thịt, rồi giúp đưa lên miệng luôn thì tay em bẩn lúc nào được?"

Không ngờ anh ta không những biết được cả tên của nhân viên thực tập còn biết cả việc cậu ta cắt thịt cho tôi. Chẳng hiểu đã quan sát từ lúc nào mà lại chọn ngay lúc tôi vừa được ăn một miếng lại chạy tới khiến tôi ăn mất ngon.

"À, vừa rồi em đi vệ sinh quên chưa rửa tay. Hai người cứ nói chuyện, em xin phép đi rửa tay một chút."

Tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh để rửa-tay-một-chút.

Một chút của tôi là khoảng 10 phút.

Tôi không định ra nhưng sợ người ta hiểu lầm tôi đi lâu nghĩa là đi nặng nên đành phải ra ngoài.

Trên đường quay lại tôi đi ngang qua một bàn hai người, lúc đi tôi thấy bàn này chỉ có một cô gái ngồi, giờ lại thành hai người. Người đàn ông phía đối diện cô gái đang quay lưng về hướng đi của tôi, dù chỉ thấy phía sau không nhìn rõ mặt nhưng liếc qua mái tóc màu rêu cùng hình xăm quái dị sau tai đủ để tôi nhận ra đó là anh Ngủ Yên.

Tôi đi nhanh qua cái bàn đó để tránh bị gọi lại, ai dè vì tôi quá vội vã nên vấp ngã trên đôi giày gót cao hơn bình thường mà chính tay mình chọn, ngã ra đất.

Quá nhục.

Nhìn bóng người trên sàn nhà, tôi biết anh ta đang đi tới đây. Cánh tay anh ta vươn ra cầm lấy khuỷu tay tôi với ý định đỡ tôi dậy, trong giọng nói chứa vài phần lo lắng hỏi: "Có sao không?"

Tôi nhịn đau giật tay khỏi bàn tay kia, loạng choạng đứng dậy bỏ đi khi còn không nhìn tới mặt anh ta: "Tôi không sao, cảm ơn."

Ngồi xuống ghế, tôi nhìn đôi bàn tay vốn đang sạch, sau khi đi rửa tay về lại thành bẩn mà khó chịu không thôi, bởi vừa rồi khi ngã tôi đã dùng cả hai tay chống xuống sàn.

Thôi bỏ đi, dù sao sàn ở nhà hàng 5 sao cũng sạch.

Ăn nhanh còn đi về thôi, không thể ở lại đây nữa rồi.