Linh Chi Ngủ Yên

Chương 21




Cứ dính đến anh Ngủ Yên tôi lại có những cảm xúc vui buồn như con người. Hôm qua sau khi về tôi đã trằn trọc đến mất ngủ, sáng ra uể oải chẳng còn sức mà làm cơm hộp mang đi làm nữa.

Dù đã cố phủ nhận, nhưng suy nghĩ nhớ nhung anh ta vẫn mãi luẩn quẩn trong đầu tôi, hiện hữu cả khi tôi đang thức lẫn khi đôi mắt mỏi mệt nhắm lại. Quá hao tổn tinh thần.

Gần đây tôi mới biết danh sách đầu mục công việc ở chỗ làm mới của tôi phải dài gấp đôi công ty cũ, có một hàng dài kiến thức mới tôi cần học hỏi, mà những thứ động đến tiền bạc cần phải rất cẩn thận nên phần lớn thời gian đều khá bận rộn. Trong giờ hành chính tôi tập trung công việc hết công suất để tránh bản thân suy nghĩ linh tinh, thoáng cái đã gần tới giờ nghỉ trưa lúc nào không biết.

Hôm nay tôi không chuẩn bị cơm trưa nên quyết định sẽ ăn ngoài, vừa mở ví kiểm tra tiền mặt liền thấy chiếc thẻ quyền lực để ra vào thang máy riêng của tổng giám đốc đang nằm ngang ngược trong ví.
Chẳng biết anh ta đã tỉnh dậy đi làm sau cơn say hôm qua hay chưa nhưng tôi vẫn cất thẻ từ vào trong túi áo vest, chuẩn bị mang lên phòng tổng giám đốc để trả lại theo lẽ thường trước khi đi ăn.

Đúng lúc này một cô gái trẻ đẹp hùng hổ đẩy cửa phòng kế toán, quét mắt nhìn quanh chỉ trong một khoảnh khắc rồi nhanh chóng bước tới trước bàn của tôi, cao giọng nói: "Chào chị."

Tôi nhìn cô gái trông khá trẻ, gương mặt xinh đẹp, trên người mặc toàn đồ hiệu phía trước một lượt. Sau khi đợi thêm một lát không thấy người ta có ý định giới thiệu trước, tôi vẫn lịch sự chào lại: "Chào em. Em tìm chị à?"

Gương mặt cô gái này cứ vênh vênh, thái độ không ngửi được. Cô ta thản nhiên lôi điện thoại ra lướt, sau đó đưa điện thoại lên để một bên mặt tôi ra chiều so sánh, liếc qua liếc lại một lúc rồi ồ lên: "Đúng là chị rồi."
Nhìn thái độ kia tôi chẳng buồn hỏi để tiếp chuyện, chỉ ngồi đợi cô ta tự nói tiếp.

"Chị không hỏi tôi là ai à?"

Đúng lúc này Thư ký Phương cũng đẩy cửa phòng đi vào, vội vã tới bàn tôi nói: "Chị Chi, đây là Linh, Đoàn Diễm Linh, là con gái của phó chủ tịch kiêm phó tổng giám đốc công ty mình, Đoàn Mạnh Hiệp."

Tôi còn đang không hiểu con gái của lãnh đạo lại hùng hổ chạy tới đây như vậy để làm gì thì rất nhanh Linh đã tự giải thích bổ sung thêm: "Thư ký Phương nói như vậy là thiếu rồi. Người ta thân phận chính là vợ sắp cưới của tổng giám đốc thì lại không nói."

Tôi chưa bao giờ muốn làm kẻ thứ ba, cũng không ham muốn những thứ không thuộc về mình nhưng tôi không ngăn được bản thân nghiến răng trong vô thức khi nghe hai chữ "vợ sắp cưới".

Sắp cưới, là khi nào cưới? Vậy mà tên kia còn dám sang nhà tôi ăn bám... còn ôm tôi ngủ nữa. Không thể chấp nhận được.
Trước đó tôi chưa từng có suy nghĩ muốn đòi tiền ăn ở anh Ngủ Yên, nhưng giờ thì tôi muốn đòi rồi.

Trả tiền đây tên trai bao lừa đảo! Đồ cung cấp dịch vụ không có tâm!!

Giờ thì tôi biết tại sao chia tay người ta lại hay đòi quà rồi. Giả dụ mà người kia xứng đáng với tình cảm mình bỏ ra thì không sao, nhưng nếu không xứng đáng thì khi nghĩ lại những thứ bỏ ra chỉ khiến bản thân tiếc nuối.

"Không biết vợ sắp cưới của tổng giám đốc tới phòng kế toán có chuyện gì." Tôi mất hứng nên trả lời Linh bằng cái giọng chẳng mấy lịch sự như vừa nãy nữa.

"Chị tự xem đi."

Linh đưa tới trước mặt tôi điện thoại của cô ta, trên màn hình là ảnh chụp tôi và tổng giám đốc trong buổi tiệc.

Ảnh cũng chẳng có gì, chỉ là cảnh tôi đang kính Pepsi tổng giám đốc, vẻ mặt ngoan ngoãn, còn tổng giám đốc mỉm cười hòa ái. Ngoài ra còn một bức ảnh tôi đang cúi đầu lặng lẽ ăn, còn người bên cạnh tuy tư thế ngồi lưng đầu đều thẳng tắp nhưng mắt lại liếc sang phía tôi.

Tôi không thấy bức ảnh này có điểm nào khác thường nào, cả hai đều trông rất lạnh nhạt, tôi cũng không có hành vi quá trớn, chẳng có lý nào để vợ sắp cưới của anh giai trong ảnh tới bắt bẻ.

Nhưng lúc này tôi nhận ra mình với anh Ngủ Yên dường như chưa từng có ảnh chụp chung. Tôi tham lam ngắm nhìn thêm một lượt, để ý kĩ mới thấy trong cùng một khung hình về mặt hình thức thì tôi với tổng giám đốc trông khá là hòa hợp, trai xinh gái đẹp, người tóc rêu lãng tử người tóc hồng ngọt ngào. Để ý kĩ hơn nữa thì hình như chiếc khuyên tai tôi và tổng giám đốc còn giống nhau nữa... Cả hai đều là loại khuyên bạc tròn hoạ tiết đơn giản mà tôi và anh Ngủ Yên chọn bừa để đeo khi mới bấm lỗ tai vì cả hai đều không thích loại quá phức tạp. Vô hình hai loại đơn giản phổ thông này lại giống nhau, chỉ khác ở chỗ tôi đeo hai bên, còn anh Ngủ Yên chỉ đeo một bên.

Thấy tôi xem hơi lâu, Linh không đợi được giật điện thoại lại, giọng nói càng lúc càng lớn như muốn để tất cả mọi người trong phòng cùng nghe thấy: "Chị là cái đồ không biết trên biết dưới. Mới vào công ty mà dám ngồi gần anh Nguyên như vậy, lại còn dám đeo khuyên tai giống loại với anh Nguyên, nhìn là biết có ý đồ rồi. Tôi tới nói cho chị biết là anh ấy đã có vợ sắp cưới, mong chị tránh xa anh ấy một chút."

Tôi nhìn lại ảnh, thấy cái ghế cũng hơi gần thật, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Phụ nữ là giống loài vô lý, trong ảnh chẳng có gì mờ ám nhưng tôi thừa biết với tính cách như Linh thì bất kì ai xinh đẹp đều sẽ khiến cô gái này sinh ra tâm lý thù địch. Nhưng phủ đầu như thế này thì quá ấu trĩ, chắc là được chiều sinh hư rồi.

Thư ký Phương kéo tay Linh lại, hơi cuống nói: "Chị ơi ghế bên cạnh là tổng giám đốc báo em sắp xếp... à, là vô tình ngồi gần thôi, chị đừng nghĩ như thế. Với lại đây là phòng kế toán, có gì mình ra ngoài nói chuyện. Để em báo tổng giám đốc là hôm nay chị qua công ty nhé."

Linh lườm nguýt Thư ký Phương. Tôi nhìn sang thấy Thư ký Phương cũng khá xinh xắn ưa nhìn, chắc chắn là bị Linh cho ăn hành không ít khi làm thư ký tổng giám đốc đây.

"Dù vô tình, nhưng tôi vẫn phải nhắc cho chị về việc chủ động giữ khoảng cách người có vợ sắp cưới. Trên Facebook nói đầy ra, chị không đọc hả?"

Nghe xong câu này tôi thực sự muốn cười, tưởng đâu em gái này là học sinh cấp hai chứ người trưởng thành không thể nào ngu thế này được. Nhưng buồn cười không có nghĩa là tôi không tức giận, người tôi ghi thù lúc này là tên tổng giám đốc giả nghèo giả khổ, kẻ đầu sỏ gián tiếp gây ra đống hỗn loạn này.

Vì tức giận, trong đầu tôi chợt nung nấu suy nghĩ báo thù trái với tính cách ôn hoà "không gây sự không kiếm chuyện" vốn có. Tôi quay sang phía Thư ký Phương cười lịch sự hỏi: "Hôm nay tổng giám đốc có đi làm không Phương?"

"Tổng giám đốc có đi làm ạ. Hiện đang ở phòng tổng giám đốc ở tầng 12."

Tôi lại chuyển sang nhìn Linh, thản nhiên hỏi: "Tiện đây chị có việc cần qua gặp tổng giám đốc, em có muốn cùng đi để nói chuyện cho rõ ràng không?"

Lúc này tôi không ngại vứt vấn đề khó để xem anh ta xử lý thế nào khi đã có hôn thê rồi còn thản nhiên sống chung với tôi.

Việc này tôi biết mình hơi ngang ngược, nhưng nhìn thái độ kiểu cũng không ưa Linh của Thư ký Phương và thêm việc tôi đã giúp Thư ký Phương giải quyết tổng giám đốc hôm qua nên tôi rất tự tin mình sẽ không nhận phải tiếng xấu gì. Thư ký Phương là thư ký tổng giám đốc, khá có tiếng nói trong công ty nên tôi hoàn toàn tin tưởng.

Ba người theo thang máy di chuyển lên tầng 12. Nếu ở tầng dưới các phòng ban đều được bao quanh bởi cửa kính thì trên tầng 12 thuộc về ban giám đốc, hành lang xung quanh rất yên tĩnh, các phòng đều là dạng tường kín cửa gỗ cực kì kín đáo, không như nơi dành cho nhân viên toàn dùng cửa kính trong để dễ bề quan sát, ngoài ra còn có cả quầy lễ tân ngay đối diện lối ra vào thang máy nữa.

Thư ký Phương tới trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ cửa thưa gửi rõ ràng, sau đó mới mở cửa đưa tôi và Linh vào trong rồi cúi đầu rời đi.

Không gian trong phòng cực kì rộng rãi, ba mặt tường một mặt kính trong nhìn ra khung cảnh bên ngoài, giữa phòng có một bộ bàn ghế sang trọng để tiếp khách, bánh kẹo trà nước đầy đủ. Gần phần mặt kính là bàn làm việc trang nhã được trang trí bằng hai chậu cây nhỏ và một vài thứ khác. Xung quanh các mặt tường là các tủ và gỗ lớn đặt rất nhiều sách và đồ trang trí, phía bên phải và trái đều có cửa ngách để thông ra một căn phòng khác.

Trên chiếc ghế da lớn của tổng giám đốc có một người đàn ông đang ngồi, gương mặt đẹp trai thần thái nghiêm túc không hề ngáo như hôm qua.

Linh hồn nhiên chạy ào tới trước bàn làm việc tổng giám đốc, nói bằng giọng cực kì thân thiết: "Anh Nguuuuyyyênnnn~~~~~~ Người ta mới đi du lịch vềềề, sao không thấy anh hỏi thăm gì em thế ế ế."

Da gà nổi khắp người tôi khi nghe mấy câu nhõng nhẽo của Linh, thầm hỏi tại sao trên đời lại có người có thể nói bằng cái thứ giọng như vậy.

Tôi cũng biết thừa Linh cố tình để cho tôi thấy nên tâm lý so đo cũng vơi bớt, thay vì ghen tị tôi lại thấy hề hước, vì nghĩ mình không thể đem bản thân đi so sánh với một con dở hơi thiểu năng được. Tôi rất bình tĩnh đi tới trước hai người kia, nói: "Chào tổng giám đốc. Em tới đây để trả lại thẻ từ thang máy của tổng giám đốc. Hôm qua tổng giám đốc ngủ say quá, em không nỡ làm phiền nên tự ý lấy thẻ của tổng giám đốc để dùng ạ."

Tôi chờ đợi phản ứng chột dạ của anh ta, nhưng không ngờ người này hoàn toàn không mảy may bối rối trước chiếc thẻ mờ ám này. Tôi có cảm giác anh ta nhìn tôi như người tới đúng lúc đúng thời điểm.

Nãy giờ anh ta chưa trả lời Linh câu nào, giờ lại chuyển hướng hoàn toàn sang tôi, thong thả nhận lại thẻ sau đó nói: "Sao hôm qua em không ở lại thêm một chút."

Nói rồi anh ta nở một nụ cười trìu mến.

Tôi sợ hãi thả tay ra khỏi chiếc thẻ. Nước đi này khó quá, thật sự không tính trước được. Chẳng phải ở đây còn có "vợ sắp cưới" của anh ta sao? Sao anh ta dám nói như thế?

Nữ hoàng drama Đoàn Diễm Linh kêu lên: "Anh Nguyên! Chuyện hôm qua là như thế nào, em sẵn sàng nghe giải thích rồi đấy!"

Anh Nguyên khó hiểu hỏi lại Linh: "Giải thích chuyện gì nhỉ?"

"Hôm qua anh và chị ta làm cái gì? Hai người đã làm gì rồi."

Nghe câu hỏi trắng trợn như vậy, bản thân tôi dù chưa làm gì nhưng cũng phải cảm thấy ngại ngùng như thể mình đã làm gì đến nơi.

"Ra là chuyện này à. Nhưng anh không nghĩ anh phải giải thích với em."

"Nhưng em là vợ sắp cưới của anh." Linh nói như gào lên.

Tổng giám đốc lại cười trìu mến, nhưng nội dung lại không khiến Linh vui vẻ: "Vợ sắp cưới? Hình như là mẹ anh hay đùa nhận em là con dâu thôi, em đừng tưởng là thật. Tháng trước anh nhớ là em đang qua lại với anh họ của anh mà."

"Chuyện này anh phải biết là người ta đồn đoán linh tinh chứ. Sao em có thể là người như vậy. Anh đang ghen đúng không? Thôi mà đừng ghen nữa mà..."

Anh Nguyên hơi ngả ra ghế, nói: "Sao anh lại phải ghen? Linh này, ngày trước anh coi em là cô em gái đáng yêu, nhưng mà năm nay em cũng 24 rồi, lại vẫn đáng yêu như hồi 12 tuổi, anh bắt đầu thấy mệt đấy."

Dùng từ đáng yêu thật ra là chê Linh trẻ trâu, à không, trẻ con. Mang cô gái như vậy theo bên mình, phát ngôn câu nào khó ngửi câu nấy chẳng sớm thì muộn sẽ bị mất mặt.

Linh nói bằng cái giọng hờn dỗi để che đi sự bất an đang khiến hai tay run rẩy.

Thấy sự lạnh nhạt của anh Nguyên dành cho Linh, đột nhiên tôi cũng chẳng tò mò về mối quan hệ của họ nữa. Mặc kệ tiếng nói chuyện, tôi đánh ánh mắt về khung cảnh thành phố phía bên kia lớp kính.

Công ty tôi nằm ở cung đường có rất nhiều toà cao ốc văn phòng cho thuê, xung quanh nhìn đâu cũng thấy cao tầng. Vị trí ngồi của tôi ở tầng 6 cũng có cửa kính để nhìn ra khung cảnh bên ngoài nhưng lại chẳng thấy một mảnh bầu trời nào do đã bị các toà khác che hết sạch, mỗi lần nhìn ra ngoài cửa kính đều là khung cảnh nhạt nhẽo và bí bách.

Trái lại khung cảnh nhìn từ tầng 12 thoáng đãng hơn rất nhiều, bầu trời mùa hạ xanh trong, khung cảnh thành phố nhìn bao quát cũng rất đẹp. Cảnh đẹp ý vui nhưng lòng tôi thoáng có cảm giác khó chịu.

Nói qua lại một lúc, Linh thua cuộc chạy ra khỏi cửa, tôi là người ở lại nhưng cũng chẳng phải là kẻ thắng.

Còn lại tôi và tổng giám đốc trong phòng, anh ta nhìn giờ trên màn hình điện thoại sau đó hỏi tôi: "Đến giờ nghỉ rồi đấy nhỉ. Lát nữa em có đi ăn trưa không?"

Mắt tôi hơi liếc theo ánh mắt tổng giám đốc khi anh ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đang đặt trên bàn, vô tình lại thấy tập hồ sơ xin việc có chữ DIỆP LINH CHI ghi bên ngoài. Đôi mày tôi hơi nhếch lên một chút khó hiểu nhưng kịp thời kìm lại để không bày tỏ cảm xúc quá lố. Anh ta lại xem hồ sơ của tôi lần nữa? Vẫn còn có chỗ nào lăn tăn sao?

Tổng giám đốc nhìn theo ánh mắt của tôi, dường như biết tôi thấy rồi nên cũng chẳng che giấu, chỉ nhìn tôi hỏi thẳng: "Anh muốn mời em một bữa cảm ơn em vì đã giúp anh tối qua."

Ăn cơm thì cũng không phải là vấn đề, nhưng có chuyện tôi phải nói rõ ràng: "Thưa tổng giám đốc, hôm qua không phải là em nhặt tổng giám đốc ngoài lề đường. Em nhặt được tổng giám đốc ở số 10 ngách 28 ngõ 178 Tây Sơn, vô tình lại là địa chỉ nhà em. Sau này mong tổng giám đốc kiểm soát hành vi, tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có. Vừa rồi Linh mắng em cả phòng kế toán đều nghe thấy."

"Linh đến phòng kế toán à? Việc này anh sẽ báo bên bảo vệ làm việc chặt chẽ hơn. Trước đây con bé hay qua công ty chơi nên ai cũng biết, không để ý nó lắm."

"Vâng ạ."

"Vậy chúng ta đi ăn thôi nhỉ?"

Tất nhiên tôi không muốn có liên quan gì tới con người này nên uyển chuyển nói: "Hôm nay em có mang hộp cơm trưa đi rồi ạ."

Nhắc tới hộp cơm trưa dường như đôi mắt của anh ta khẽ biến chuyển như muốn đòi ăn cùng, rất nhanh sau đó anh ta đã bình thường trở lại, nói: "Vậy em mang hộp cơm đi cùng anh cũng được."

Người lịch sự khi nghe tôi từ chối như vậy hẳn nên buông tha, nhưng không ngờ anh ta lại không cho tôi đường lui. Thân phận hiện tại giữa tôi và anh ta thì đâu còn như trước, giờ anh ta là tổng giám đốc còn tôi chỉ là nhân viên, anh ta nói một thì tôi đâu dám nói hai ba năm.

Mà thật sự thì hôm nay tôi nào có chuẩn bị cơm trưa, lại nghĩ tôi bao anh ta bao nhiêu bữa như vậy thì ăn lại của anh ta một buổi cũng chẳng có gì mà ngại vì vậy tôi đành nhanh trí sửa lại: "Ăn như vậy không ổn lắm nhỉ. Giúp đỡ tổng giám đốc là việc em nên làm, nhưng anh đã mời thì em cũng vui vẻ đi cùng. Cơm hộp bỏ đi cũng được."

Trong đáy mắt anh ta hiện lên một chút tiếc nuối, dường như đang nói: bỏ hộp cơm trưa đi thì phí quá.