Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Life Of God

Chương 9.




Chương 9.

Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ để tìm thấy mình, vậy mà từ nãy giờ mình không thể nói một lời an ủi động viên cô ấy!

Cô ấy đã phải vượt qua thời gian mấy trăm năm để đến với mình, vậy mà mình không làm gì cả. Mình đã luôn trốn tránh, mình còn cố quên cô ấy, mình đúng là một kẻ vô tâm máu lạnh, mình thật là vô dụng. Lẽ ra mình phải nhận ra từ lúc Henchi cho mình xem những hình ảnh ấy chứ?!

Giờ đây mình có thể làm gì cho cô ấy! Đúng rồi! Mình đến với thế giới này là để sửa chữa lỗi lầm, vậy thì đây là lúc mình phải làm việc đó, mình không muốn phải ân hận một lần nữa!

Nghĩ xong! Tôi lấy ta từ túi thế giới một chiếc nhẫn có chức năng như dây chuyền của Rosa, đỡ cô ấy dậy và nói với cô ấy rằng.

- Anh xin lỗi! Vì trước kia anh đã không đủ dũng cảm, anh đã luôn chạy trốn khiến em phải đau khổ, anh đã không thực sự tin tưởng vào con tim mình và lỗi lầm lớn nhất ở thế giới này là anh đã cố quên em đi! Nhưng xin em! Hãy cho anh một cơ hội để có thể chăm sóc cho em suốt kiếp, anh sẽ không chạy trốn nữa, anh sẽ luôn đứng ở phía trước em, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, xin em hãy cho anh một cơ hội! Xin em!!!

Cô ấy khẽ gật đầu đồng ý. Tôi đã đeo nhẫn vào tay cô ấy, và cô ấy đã khẽ nói vào tai tôi với hai hàng nước mắt.

- Vậy là cuối cùng anh vẫn không nói được hai tiếng yêu em. Nhưng bây giờ em đã hiểu, giá như mà em hiểu ra sớm hơn, có lẽ chúng ta đã không phải xa cách nhau lâu đến như vậy!

- Vậy ở thế giới này em tên gì?

Cô ấy lau khô hai hàng nước mắt và tươi cười trong hạnh phúc trả lời.

- Tên em là Kazue là do nữ thần ấy trước khi xuống đây đã đặt cho em đấy!

- Hã!!! Bà ấy đặt tên cho em ư?!

- Có chuyện gì vậy?! Sao anh ngạc nhiên thế?

- Không! Không có gì cả!

Có chuyện gì vậy! Bà ấy đã đặt tên cho Kazue, nhưng mà nếu cô ấy không đặt tên cho bà ấy thì sẽ không sao. Còn nữa dòng thời gian bên ngoài kết giới có lẽ hơi khác, chắc có lẽ sáng mai phải hỏi Pu mới được!

Đang suy nghĩ về Pu thì, ước gì lúc nãy nghĩ về tiền hay thức ăn thì có lẽ tốt hơn rồi. Pu xuất hiện với một giọng nói đầy mĩa mai như mọi khi.

- ÁI chà!!! Có lẽ cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc gớm nhỉ, dù cô ấy hơn cậu tới gần trăm tuổi, cậu cũng được đấy mới ra ngoài mà đã cầu hôn người ta rồi!

- Cậu ở đây từ lúc nào! Sao cậu dám nghe lén tôi?!

- Thì từ lúc! Có phải là em không? Có phải là anh không ấy! À mà không phải là nghe lén nhé, tôi chỉ đang ngồi trong nhà một cách bình thường, nhưng hai người không để ý tới tôi thôi!

- Vậy là! Cậu đã nghe hết tất cả, cậu thật là!

- Thực ra chuyện của hai người không cần nghe tôi cũng biết. Tôi đã nhận ra từ lúc hai người còn ở thế giới củ, chỉ là cả hai đều ngốc quá thôi!

Lúc này Kazue lên tiếng.

- Con chim này là gì thế mà anh tên gì thế?

- Tên anh à cứ gọi anh là Hope được rồi. Còn con chim này là lạc thần, cậu ấy tên là Pu em cũng biết đấy!

- Pu!! Sao nghe quen thế?

- Đúng rồi! Là con chó sống dai như đĩa 28 năm không c·hết ấy!

- Con chó anh nuôi là lạc thần, có chuyện gì vậy?

- Mọi chuyện phức tạp lắm anh sẽ giải thích cho em sau!

Đang nói chuyện thì Rosa trong phòng bước ra tiến lại gần. Kazue liền ngồi xuống và xoa đầu con bé.

- Wa!!! Bé con, con của ai mà dễ thương thế này, thật đáng yêu làm sao!

Lúc này Rosa cất tiếng.

- Pa-pa! Chị ấy là ai thế, pa-pa sao chưa vào ngủ nữa?

Tôi lúc này có một cảm giác bất an đến lạ thường. Đúng như tôi nghĩ mặt Kazue lúc này đằng đằng sát khí, tôi có cảm giác như hai hành tinh sắp va vào nhau.

- Pa-pa!! Anh là pa-pa của con bé!



Chưa kịp đợi tôi trả lời! Pu xen vào với vẽ mặt đầy nham hiểm!

- Đúng vậy! Rosa là con của cậu ta đấy, cậu ta có con bé lúc mười hai tuổi đấy. Và con bé là sinh mạng của cậu ấy, cậu ấy quý nó hơn tất cả mọi thứ trên đời!

- Khoang!!! Đã!!!! Pu cậu đang nói gì thế?!!

Khi tôi nhìn lại thì! Rosa đang tiến lại gần tôi với đôi mắt rơm rớm nước mắt. Con bé khẽ nói.

- Pa-pa!! Pu nói không đúng sao! Sao mà pa-pa tức giận thế, hay là pa-pa không còn thương con nữa?!

- Không! Không phải thế, ta vẫn còn thương con, con là một người không thể thay thế!

Lúc này con bé tươi cười trở lại và gật đầu! Nhưng Pu vẫn cười một nụ cười khoái trá! Khi tôi nhìn lại thì như tôi nhìn thấy quỷ dử, Kazue nhảy bổ vào tôi và đè tôi xuống cô ấy tung nấm đấm sượt qua mặt tôi, khiến cho sàng nhà thủng một lỗ. Mắt cô ấy bừng bừng lửa giận miệng thì liên tục nói.

- Mười hai tuổi có con! Anh là thể loại gì vậy?! Mẹ con bé là ai? Em là gì của anh? Người con gái đó giờ ở đâu? Cô ta là người thế nào?! Mà anh có thể có con với cô ấy?!

Giọng của Kazue bắt đầu lạt đi, nó rung dần nước mắt bắt đầu rơi, nhưng cô ấy vẫn tiêp tục nói.

- Người con gái ấy có tốt hơn em không?! Cô ấy có chăm sóc tốt cho anh không?! Nếu đã có cô ây rồi sao lại còn gặp em là gì nữa? Giá như mà lúc đó em chọn khác thì tình cảnh đâu có trớ trêu thế này! Em không muốn làm kẻ thứ ba! Sau anh lại cười!!! Hay là anh muốn trả thù em vì đã gây đau khổ cho anh! Anh thật độc ác! Em đã đi tìm anh lâu đến thế mà sao anh lại có thể làm thế với em! Thôi thì!!! Chúng ta kết thúc đi, em sẽ an phận hết phần đời còn lại và về với sự sắp đặt của nữ thần!!!

Tay cô ấy bắt đầu đưa tay chầm chậm lên định tháo chiếc nhẫn ra, nhưng tôi thấy trong đó có sự luyến tiếc.

Tôi giơ tay lên và nắm chặt tay cô ấy. Cô ấy nhìn tôi với hai hàng nước mắt.

- Em có chắc là em muốn tháo nó xuống! Em có chắc là muốn kết thúc tại đây! Em không có luyến tiếc gì à! Anh nói cho em biết! Thứ mà anh đã trao đi không dễ gì anh lấy lại và anh cũng không cho phép mình đánh mất một thứ gì đó quá dễ dàng. Từ nãy tới giờ em biết vì sao anh cười không, khi đến với thế giới này anh mới chỉ cười có hai lần, lần thứ nhất là khi Rosa ra đời, lần thứ hai là tại đây vì anh cảm thấy hạnh phúc vì anh chưa từng đánh mất em, em vẫn luôn yêu anh, em đã tức giận vì anh. Nghe này, chiếc nhẫn này em là người đầu tiên được trao và anh sẽ không trao cho bất cứ ai khác ngoài em, trừ khi có sự đồng ý của em!

- Nhưng mà còn về con bé thì là như thế nào!?

Cô ấy nói trong tiếng nấc.

- Thì nãy giờ em có cho anh giải thích đâu! Nín đi anh sẽ giải thích cho em hiểu! Đứng dậy nào con bé đang nhìn kìa!

Tôi đưa tất cả vào nhà, và bắt đầu giải thích mọi chuyện, cách mà tôi đến được với thế giới này, cách mà tôi gặp được Pu, cách mà Rosa được sinh ra. Nhứng tôi vẫn không nói cho cô ấy biết tôi là con của Henchi và nữ thần.

Tôi quay sang nhìn Pu thì cậu ta vẫn ậm ừ gật đầu và nỡ một nụ cười khoái trá.

Tôi liền chỉ thẳng vào mặt cậu ấy và nói.

- Lúc nãy!!! Là cậu cố tình có phải không? Cậu thấy vui lắm khi làm như vậy à!

- Ha!!Ha!! Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ nói sự thật thôi, có lời nói nào của tôi không phải sự thật không, sao cậu lại trách tôi?!

Nghĩ cũng đúng! Cậu ta đâu có nói sai điều gì, nhưng mà sao mình có cảm giác như là đang b·ị đ·âm sau lưng vậy? Rosa cũng bắt đầu lên tiếng.

- Pa-pa vậy con phải gọi chị ấy là gì thế?

Chưa đợi tôi trả lời thì Kazue đã lên tiếng.

- Ma!!ma!! Con hãy gọi ta là ma-ma nhé, con có đồng ý không?

- Ma!!ma!! Con có ma-ma sao, có thật không pa-pa!

- Đúng vậy! Con cứ giọi như thế đi, giờ đây cô ấy cũng là một thành viên trong gia đình, là mẹ của con đấy!

Tôi vừa dứt lời thì con bé đã nhảy thót vào lòng của Kazue.

- Wa!!!! Không những có pa-pa mà con còn có ma-ma nữa!

- Vậy!!! Để chúc mừng cho sự đoàn tụ này, em sẽ là vài món. Rosa con có muốn cùng làm với ma-ma không?

- Vâng! Con muốn!

Nói xong hai người họ dắt tay nhau vào bếp. Tôi và Pu tiếp tục ngồi lại nói chuyện, một vài chuyện mà khi có mặt Kazue không tiện để nói.

- Pu! Cậu nghĩ sao về những chuyện Kazue đã kể?



- Nếu như những gì cô ây nói là thật, thì có lẽ dòng thời gian bên trong kết giới và bên ngoài sẽ khác đấy. Điều đó giải thích cho việc, vì sao khả năng học và sử dụng ma pháp của cậu và Rosa trở nên nhanh chóng và mạnh như vậy!

- Nhưng cụ thể là chênh lệt là bao lâu?

- Cô ấy nói là đã sống lại và c·hết đi rất nhiều lần! Nếu không trừ đi các khoản bị t·ai n·ạn c·hết, thì tuổi thọ trung bình của người thế giới này vào khoãn từ 60-70 năm. Vậy thì có lẽ tôi và cậu đã ở trong kết giới đó ít nhất là đã trên 600 năm rồi!

- 600 năm ư!!! Cô ấy đã tìm tôi suôt 600 năm ư! Thật là hạnh phúc, nhưng cũng thật đau lòng và hổ thẹn. Từ nay về sau có lẽ tôi phải đối xử thật tốt với cô ấy!

- Còn một việc nữa! Có lẽ sự chênh lệch thời gian này tôi và cậu nên giấu đi, nếu mà lộ ra không biết rồi sẽ có chuyện gì sải ra nữa!

- Tôi cũng nghĩ vậy! Thôi thì để tôi vào giúp họ, trong túi thế giới còn một ít thịt lợn rừng hôm qua còn thừa!

- Đúng thật là! Người có tình yêu nó khác thật! Mới xa chưa được bao lâu mà đã nhớ, bỏ luôn bạn thân này! Thật là!!!

- Cậu! Cậu nói gì thế, tôi chỉ muốn giúp thôi!

- Thôi! Đừng cố biện hộ nữa tôi hiểu cậu quá mà! Biến cho khuất mắt tôi! À mà này, nụ cười lúc nãy của cậu nó là thật đấy nó không hề giả tạo, nó quay trở lại rồi đấy!

Tôi chỉ mỉm cười với cậu ấy một cái rồi tiến vào bếp. Tôi thấy hai người họ đang vui vẻ nấu nướng cùng nhau, nó cho tôi một cảm giác hạnh phúc làm sao. Tôi muốn giữ cái khoảnh khắc này mãi mãi.

Tôi tiến vào ôm chầm cô ấy từ phía sau và nói.

- Cảm ơn em vì tất cả!

Cô ấy chỉ nhìn tôi và cười một nụ cười vô cùng ấm áp.

- À! Khi em gặp nữ thần ấy, bà ấy không lấy đi kí ức của em à?

- Không! Bà ấy không đề cập gì đến việc ấy cả, chẳng phải anh cũng thế à?

Rồi xong! Tôi có cảm giác như mình bị Henchi lừa vậy, chẵn phải Henchi đã lừa tôi sao, điều ước thứ tư thật vô nghĩa.

- À!!! Không anh cũng thế!

Và rồi đêm đó chúng tôi cùng ăn uống và vui đùa một cách vui sẽ với nhau. Chúng tôi đã kể hết những chuyện trên trời đưới đất mà chúng tôi gặp phải, một không khí gia đình thật ấm áp.

Tiệc vui nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Sao Khi dọn dẹp xong, chúng tôi trò chuyện thêm một lúc nữa thì Rosa lên tiếng.

-Pa-pa con buồn ngủ rồi! Con muốn đi ngủ!

Tôi định đứng dậy đưa con bé vào phòng, thì Pu ngăn tôi lại và nói.

- Để tôi đi cho! Đêm nay tôi và con bé sẽ ngủ ơ phòng dành cho khách, còn cậu thì tôi nghĩ là có việc để làm mà! Tôi nghĩ là đêm nay cậu cũng chẵn có ngủ đâu!

Vừa nói Pu vừa nhìn sang Kazue. Tôi thấy mặt cô ấy bắt đầu đỏ ửng lên.

Tôi liền hiểu ra ý của Pu, ngay lập tức chữa cháy cho cô ấy.

- Cậu! Nói gì thế! Không có chuyện đó đâu!

- Chuyện đó! Tôi có nói chuyện gì đâu! Không phải là cậu đã ngủ cả ngày hôm nay à! Tôi chỉ nghĩ là cậu sẽ mất ngủ thôi! Mà hai người đang nghĩ gì mà mặt đỏ lên vậy! Hay là hai người đang nghĩ đến chuyện đó! Ha!!ha!!!

Thật là thú vị! Thôi Rosa chúng ta đi ngủ thôi! Hahahaha!!!

Tôi thật cứng họng và không biết nói gì hơn. Cậu ta luôn là như vậy, luôn có thể dồn người khác vào chân tường bằng lời nói, mà lời nói tưởng rằng không có sát thương nhưng thực ra nó có mức sát thương kinh khủng. Trong lời nói của cậu ấy không hề có một chút sơ hở, đúng thật là thần của trí tuệ.

Sau khi hai người họ vào phòng. Không gian như lặng đi, cô ấy không nói gì tôi cũng không biết nói gì.

Không thể được! Phải xua đi cái không gian này mới được!

- À!!! Anh muốn đi tắm!

Mặt cô ấy càng đỏ thêm. Chêt tiệt! đây không phải là chuyện mọi người thường làm trước khi.... hay sao? Sao mình lại nói như thế không được phải làm lại!

- Hay! Là ! Em đi tắm trước đi!



C·hết tiệt! Sao mày lại có thể nói ra những lời ngu ngốc đến thế! Vậy chẳng khác nào mày đang khẳng định chuyện ấy! Phải nói gì đây! Nói gì đi! Làm gì đó đi!!!

Trong lúc tôi đang cố lấy lại bình tỉnh thì cô ấy cất lời.

- Vậy! Em đi trước xong rồi! Chuẩn bị cho anh!

Nói xong cô ấy rời đi, tôi như thở phào nhẹ nhỏm, nhưng mà khoan đã!

Chuẩn bị cho anh! Là chuẩn bị gì? Là sao từ từ đã!

Tôi ngồi như trời trồng và đang suy nghỉ lung tung, không biết đã qua bao lâu thì cô ấy bước ra.

- Phòng tắm đã xong! Anh vào đi!

Thì ra là chuẩn bị phòng tắm. Tôi thở phào nhẹ nhỏm.

Bước vào bên trong một mùi thơm nhè nhẹ phản phất. Trầm mình trong bồn nước nóng, tôi bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã qua.

Sau khi tắm xong tôi bước ra thì, thấy cô ấy đang ngồi đó chờ tôi. Tôi không biết phải làm gì, tôi tiến đến bên cạnh mà không biết nói gì.

Cô ấy quay lại nắm tay tôi và nói trong vẽ thẹn thùng.

- Anh đi theo em! Em có cái này muốn cho anh xem!

Cô ấy dắt tay tôi vào phòng riêng, bảo tôi ngồi xuống và lôi từ trong gầm giường ra một chếc hộp. Khi cô ấy mở ra tôi thấy bên trong là những búp bê gỗ nhỏ, toàn bộ đều có hình bóng của tôi ở thế giới trước. Rồi cô ấy nói.

- Đây là tất cả những gì em nhớ được về anh, qua nhiều lần tái sinh có lẽ nó đã không còn chính xác như trước. Em đã sống rất lâu, nhưng em vẫn sợ một ngày em quên mất anh. Em đã làm ra chúng để có thể nhớ về anh.

Nhưng bây giờ, có lẽ là không cần nữa rồi!

Nói rồi, cô ấy dùng ma pháp lửa bắt đầu đốt chúng đi. Tôi liền hốt hoảng nói.

- Em làm gì vậy! Đây không phải là những kỉ niệm mà em trân quý sao?

Lúc tôi đang định dập tắt lửa thì cô ấy ngăn tôi lại, ngồi xuống bên cạnh tựa đầu vào vai tôi và nói.

- Không cần nữa! Vì anh đã ở đây rồi, anh ở ngay đây và nó không phải là mơ! Cho dù chỉ được một kiếp, nhưng nó cũng đủ làm em mãng nguyện!

Cô ấy lại rơi nước mắt, nhưng lần này là trong hạnh phúc.

Thấy cô ấy như vậy, lòng tôi sao bỗng nhói đau, nhưng mà sao nó không đau như lúc trước có vẻ đây là đau của sự yêu thương và tự trách.

Tôi nâng cằm cô ấy lên, đặt lên đó một nụ hôn rồi nói.

- Không phải chỉ kiếp này đâu! Kể từ bây giờ anh sẽ không bỏ rơi em nữa, anh sẽ không chạy trốn nữa! Anh sẽ luôn ở bênh cạnh và bảo vệ em, nếu có ai đó chia cách chúng ta, dù là con người, ma vương hay là một vị thần nào đó. Anh cũng sẽ không tha cho hắn, cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp, điều đó vẫn sẽ mãi trường tồn. Có thể em nghĩ đó chỉ là những điều mật ngọt, nhưng rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy!

- Em tin anh!

Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt long lanh. Đêm hôm đó chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

Henchi và nử thần lúc này.

- Ôi thằng bé thật giống chàng! Th·iếp không dám xem nữa đâu!

- Giống ta khi nào! Nó giống nàng thì có!

- Giống cái tính nhát gái của chàng đó! Đã đi đến nước này rồi mà vẫn không nói được tiếng yêu con người ta!

- Ta không có như thế!

- Vậy chàng nói lời yêu th·iếp xem?!

- Ta!!!Ta!!!

- Đó thấy chưa! Có khác gì đâu!

- Mà này sao nàng lại đặt tên cho con bé thế? Hay là nàng đã chọn được người kế thừa?

- Bí mật! Còn phải xem thằng bé có vượt qua được thử thách hay không và con bé có xứng đáng không?!

- Phụ nữ!!! Thật khó hiểu!!